Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 86

 
Đồng chí Ngô là giáo viên trường tiểu học Thạch Niễn Tử, còn thầy Trương mà Diêu An Quốc nhắc đến chính là hiệu trưởng. Hồi đó, thầy Trương từng là thầy giáo của ông, nên Diêu An Quốc luôn dành sự kính trọng đặc biệt cho thầy.

Lúc này, không ít người từ quảng trường đi ra, ai nấy đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía họ.

Hiệu trưởng Trương nét mặt nghiêm nghị, mở lời: “Đồng chí Diêu An Quốc, lần này chúng tôi đến là có việc cần xác nhận với đồng chí.”

Diêu An Quốc đáp ngay: “Được, vậy chúng ta về nhà nói chuyện.”

Làm đại đội trưởng đã nhiều năm, ông phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy vẻ nghiêm túc, đứng đắn của hai người thì biết ngay chuyện này không hề đơn giản. Việc cần bàn không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy.

Ông vội vàng dẫn hai người đi nhanh về nhà họ Diêu.

Chu Vân đi ở phía sau thấy thế, không khỏi lầm bầm với Phương Tích Văn: “Kia không phải thầy Ngô hôm trước đến thông báo kết quả thi sao? Sao hôm nay lại tới nữa nhỉ?” 

Phương Tích Văn cũng lòng đầy thắc mắc: “Tôi cũng không rõ, có lẽ còn chuyện gì muốn dặn dò chăng.”

Nhắc đến chuyện này, lòng cô ta cũng không dễ chịu. Nếu cô ta thua người khác thì chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục, không hề nuối tiếc. Nhưng duy chỉ có Khương Du Mạn là ngoại lệ. Cô ta có quan hệ tốt với Tư Manh, khó tránh khỏi bênh vực cho bạn! Rõ ràng Tư Manh đã cứu Khương Du Mạn, vậy mà Khương Du Mạn còn có thể đối nghịch với Tư Manh, người có phẩm hạnh như vậy dựa vào cái gì mà được sống tốt ?

Chu Vân không biết Phương Tích Văn đang rối rắm điều gì trong lòng, ánh mắt cô ta chợt lóe lên, nói nhỏ:

“Theo lý mà nói, đã tới thông báo kết quả xong xuôi rồi thì phải là kết thúc chứ? Lần này sao còn tới, chẳng lẽ là kết quả bị nhầm lẫn sao?”

Nói xong câu cuối cùng, mắt Chu Vân đã sáng rực lên như có lửa.

Trời biết dạo này cô ra khó chịu đến mức nào. Cùng là xuống nông thôn cải tạo, trước đây biết con dâu nhà họ Phó không phải làm công thì cô ta đã không ít lần khinh thường. Cô ta còn nói với mẹ chồng là nhà này về sau sẽ sống khổ sở, chắc chắn không bằng nhà mình. Thế mà mới qua có bao lâu? Khương Du Mạn đã thi đậu giáo viên tiểu học Thạch Niễn Tử, sau này mỗi tháng đều có tiền lương và tem phiếu lương thực! Chuyện này còn hơn việc xuống đồng kiếm công điểm không biết bao nhiêu tiền !

Cảm giác thượng đẳng của Chu Vân tan vỡ vụn, cô ta ăn không ngon ngủ không yên vì ghen tị.

Giọng cô ta cũng không phải quá nhỏ, mấy thanh niên trí thức đi bên cạnh nghe rõ mồn một.

Ngay lập tức, những người này nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Quả thực, khả năng này không phải là không có.

Nếu không, đang yên đang lành, giáo viên nhà trường lại tìm đến đại đội trưởng làm gì?

Thế là, từng người như được tiêm một liều m.á.u gà, vội vã chạy về điểm thanh niên trí thức. Về đến nơi cũng không vào nhà mà kê ghế ngồi ngoài sân, sẵn sàng quan sát động tĩnh nhà họ Diêu. Cho dù không phải chuyện của Khương Du Mạn, thì cũng chỉ có thể là chuyện của Diêu Tư Manh, tóm lại là có "dưa", mình cần thiết là người bắt được "dưa" trước.

Lúc này, tại nhà họ Diêu.

Vừa vào nhà, Diêu An Quốc đã hỏi: “Thầy Trương, hai đồng chí đến đây là muốn xác nhận chuyện gì?”

Hiệu trưởng Trương nhìn chằm chằm Diêu An Quốc, nói rõng rạc: “Đồng chí Diêu An Quốc, việc lần này chúng tôi muốn hỏi, phiền đồng chí trả lời đúng sự thật.”

Diêu An Quốc gật đầu: “Đó là điều chắc chắn.”

“Đồng chí Khương Du Mạn, người vừa trúng tuyển đợt trước, cô ấy thành phần gì?”

Diêu An Quốc không ngờ lại bị hỏi chuyện này, “Thầy Trương, sao hai đồng chí lại…?” 

Lời chưa dứt, nhưng những người tinh ý đều hiểu ý.

Thầy Ngô thở dài, giải thích: “Đại đội trưởng, đồng chí không biết đó thôi, chúng tôi nhận được một lá thư tố cáo, nói rằng giáo viên vừa trúng tuyển của chúng ta là người thuộc diện tư bản chủ nghĩa xuống nông thôn cải tạo, vì thế chúng tôi mới đặc biệt đến hỏi đồng chí.”

Thời buổi này, gia đình có xuất thân là địa chủ, phú nông, tư bản, phản cách mạng, phần tử xấu, hoặc hữu khuynh, thành phần đều bị coi là tệ nhất. Họ là những người phải đứng riêng một góc, treo biển để kiểm điểm trong các cuộc họp lớn.

Vì vậy, vừa nghe nói giáo viên trúng tuyển của mình thuộc ‘năm loại xấu’, thầy Ngô và Hiệu trưởng Trương hoàn toàn đứng ngồi không yên, vội vàng chạy đến đây.

“Cái này…” Diêu An Quốc không biết phải trả lời ra sao.

Nói thật, nhà họ Phó quả thực là hộ xuống nông thôn cải tạo, nhưng Diêu An Quốc trong lòng hiểu rõ, nhà họ không phải ‘năm loại xấu’ thông thường. Ông không biết bối cảnh cụ thể của họ, nhưng lần trước lên núi đ.á.n.h lợn rừng, hai cha con Phó Cảnh Thần b.ắ.n s.ú.n.g rất giỏi, khả năng lớn là người trong quân đội. Diêu An Quốc là người thông minh, đại khái có thể đoán được, hẳn là có tranh chấp nội bộ trong bộ đội, dẫn đến việc họ phải xuống nông thôn.

“Đồng chí chỉ cần nói rõ, họ có phải là người xuống nông thôn cải tạo hay không là được.” Hiệu trưởng Trương thúc giục.

Thầy Ngô cũng tiếp lời: “Đại đội trưởng, là thế này, trường học chúng tôi không thể nhận người có thành phần không tốt. Chúng ta cần sớm làm rõ chuyện này, để còn kịp dựa theo thứ hạng, chọn ra người tiếp theo đến nhận chức giáo viên. Sắp đến ngày học sinh nhập học rồi, chuyện này không thể chậm trễ lâu hơn.”

Diêu An Quốc thở dài một tiếng: “Gia đình họ xác thực là xuống nông thôn cải tạo.”

Ông không nói thêm điều gì thừa thãi. Đã có người viết đơn tố cáo, hiệu trưởng lại tự mình tìm đến tận cửa, hỏi có phải là diện cải tạo hay không. Dù ông có nhớ ơn cha con Phó Cảnh Thần đã đóng góp cho đại đội, ông cũng không thể che lấp lương tâm mà phủ nhận.

Lời vừa dứt, căn phòng rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

 

Bình Luận (0)
Comment