Một lúc lâu sau.
Hiệu trưởng Trương khẽ thở dài:
“Nếu đã như vậy, thì làm ơn mời đồng chí Khương Du Mạn đến đây để nói rõ. Chức giáo viên này, cô ấy không thể đảm nhận.”
Những người khác trong nhà họ Diêu vừa bước vào nhà chính thì vừa vặn nghe thấy câu nói đó.
Diêu Tư Manh đôi mắt khẽ sáng lên, còn mẹ Diêu thì có chút ngơ ngác, “Ông nó ơi, các vị đang nói chuyện gì vậy?”
Chuyện gì mà làm hay không làm giáo viên?
Không phải đã nói là Khương Du Mạn thi đậu, sẽ đi làm giáo viên tiểu học Thạch Niễn Tử rồi sao?
Diêu An Quốc nhìn về phía vợ mình: “Bà về vừa hay, đi gọi đồng chí Khương sang đây một lát.”
Trong lúc nói chuyện, ông còn thở dài một tiếng.
Mẹ Diêu theo bản năng nhận thấy việc này không đơn giản, ngón tay bà ta xoắn vào nhau mà xoa xát, “Xảy ra chuyện gì à?”
“Là chuyện công việc giáo viên, cần phải quyết định lại.” Thầy Ngô giải thích: “Có người tố cáo đồng chí Khương Du Mạn có xuất thân thành phần không tốt.”
Việc này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, không cần thiết giấu mẹ Diêu. Lúc nãy ở ngoài không nói là vì đông người, hỏi han không tiện. Giờ đã ở trong nhà, cũng không cần phải giấu giếm.
“À?” Đầu óc mẹ Diêu lập tức xoay chuyển, đáy lòng vui mừng khôn tả.
Mới cách đây không lâu bà ta còn cảm thấy Khương Du Mạn tranh giành chỉ tiêu giáo viên với con gái mình là thiếu đạo đức. Nào ngờ, mới đó đã có người đi tố cáo! Cô ta không làm giáo viên được, thì sẽ tới lượt con gái mình!
Con người là sinh vật ích kỷ, mẹ Diêu chỉ cần nghĩ đến người được lợi là con gái mình, thì cái sự cao hứng đó kìm nén mãi cũng không được.
Bà ta lập tức không chần chừ nữa, chạy nhanh ra ngoài gọi người.
Lúc đó, người nhà họ Phó vừa về đến nhà đang chuẩn bị ngủ trưa.
Mẹ Diêu vội vã chạy sang, bảo Khương Du Mạn qua nhà bà ta một chuyến.
Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần liếc nhìn nhau, sau đó cô nghi hoặc hỏi: “Thím, có chuyện gì không ạ?”
Mẹ Diêu trong lòng vui vẻ, giọng nói cũng lộ ra chút gì đó: “Cháu cứ qua đó đi là được, đứng đây nói không rõ đâu.”
Khương Du Mạn khẽ nheo mắt lại.
Chuyện người trường tiểu học Thạch Niễn Tử đến, cô lẽ nào lại không biết. Chẳng qua, ban đầu cô chỉ nghĩ hai giáo viên đến là để bàn bạc chuyện khác của trường học.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cố gắng kiềm chế mà vẫn rạng rỡ, hỉ hả của mẹ Diêu, cô cảm thấy chuyện này có uẩn khúc.
Trong khoảng khắc, không ít suy nghĩ lướt qua trong đầu Khương Du Mạn, cuối cùng cô mỉm cười rạng rỡ: “Vâng, thím, thím đợi cháu một chút, cháu qua ngay đây.”
“Nhớ nhanh lên nhé.” Mẹ Diêu không yên tâm dặn dò một tiếng.
Sau đó bà ta quay đầu chuẩn bị về.
Vừa quay người lại, không ít thanh niên trí thức trong sân đang nhìn về phía này, ai nấy đều tò mò ra mặt.
Chu Vân cười đáp lời: “Thím, sao giáo viên trường tiểu học Thạch Niễn Tử lại tới nữa thế ạ?”
Cô ta rất giỏi nhìn sắc mặt, thấy mẹ Diêu vui vẻ ra mặt, liền vội vàng chớp lấy cơ hội hỏi.
Mẹ Diêu cười cười, “Cũng chỉ là chuyện công việc giáo viên thôi.”
Chu Vân không khỏi truy vấn thêm: “Có phải là điểm thi lần trước bị tính sai không? Con dâu nhà họ Phó không phải là hạng nhất phải không ạ?”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của những người khác đồng loạt dừng lại trên người mẹ Diêu.
Mẹ Diêu trong lòng thấy sảng khoái, “À, là vấn đề thành phần.”
Bốn chữ đó, đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Lúc này, nhóm thanh niên trí thức đều đã hiểu!
Đúng vậy, cả nhà họ Phó đều là diện cải tạo xuống nông thôn, thành phần kém cỏi như vậy, sao có thể đi làm giáo viên ở trường tiểu học Thạch Niễn Tử được chứ?
Chu Vân phải nhịn mãi, nhịn mãi mới không trực tiếp cười thành tiếng.
Thật là có ý nghĩa, đây chẳng phải là công dã tràng sao?
“Thôi, tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi về trước đây.” Lúc này, mẹ Diêu thấy Khương Du Mạn bước ra, bà ta liền không tiếp tục nói thêm nữa.
Quay người về nhà họ Diêu.
Khương Du Mạn cùng cả nhà đang ở trong phòng, tiếng nói chuyện bên ngoài loáng thoáng, cô không nghe rõ cụ thể đang nói gì.
Tuy nhiên, ánh mắt của Chu Vân nhìn sang lúc này đã mang theo vẻ châm chọc và thương hại, rõ ràng là đang chờ xem trò cười của cô. Những nhóm thanh niên trí thức khác cũng thần sắc phức tạp, có người vui mừng, cũng có người tiếc nuối.
Khương Du Mạn sắc mặt không hề thay đổi, đi qua sân đi đến nhà họ Diêu, trực tiếp phớt lờ ánh mắt của họ.
Tới cửa nhà họ Diêu.
Cô bước thẳng vào.
Ngước mắt nhìn lên, ngoài những người quen thuộc trong gia đình đội trưởng, còn có thầy Ngô và thầy Hiệu trưởng. Cô đã gặp họ nên vẫn còn nhớ rõ, Khương Du Mạn mở lời: “Thầy Ngô, thầy Trương.”
Hiệu trưởng Trương gật đầu, nhìn dáng vẻ khí chất ung dung, đĩnh đạc của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Bất kể là thí giảng hay bài kiểm tra, Khương Du Mạn đều thể hiện rất xuất sắc, vì thế ông mới có thể vượt qua những ý kiến khác mà cho cô điểm cao. Ai ngờ thành phần của cô lại kém đến thế!
Hiệu trưởng Trương thực ra cũng đại khái đoán được, Khương Du Mạn không phải là người xuống nông thôn cải tạo bình thường. Thời buổi này, người xuống nông thôn ai nấy đều ăn ở thiếu thốn, công việc mệt nhọc, cả người lúc nào cũng rệu rã, nào còn có công sức để chuẩn bị thi giáo viên?
Khương Du Mạn cử chỉ, nâng tay nhấc chân đều toát ra một khí chất thư hương, lại ăn mặc rất tươm tất, căn bản không hề dính dáng gì đến bốn chữ “xuống nông thôn cải tạo”.
...
Cũng chính vì nguyên nhân này mà hồi ở trường, họ đã không nhìn ra vấn đề, dẫn đến giờ phút này lại phát sinh chuyện không đâu.
Mấy hơi thở trôi qua, Hiệu trưởng Trương kết thúc hồi ức, nén lại niềm nuối tiếc trong lòng rồi nói sang chuyện chính:
“Đồng chí Khương, lần này chúng tôi tìm cô đến đây là có một việc cần trao đổi.”
“Thành tích thi của cô lần này hoàn toàn xứng đáng là đứng đầu, nhưng bởi vì trước đó chúng tôi chưa rõ về thành phần xuất thân của cô, cho nên cô sẽ không thể làm giáo viên của trường tiểu học Thạch Niễn Tử.”
Lời vừa dứt, căn phòng im lặng trong chốc lát.