Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 90

 
Hiệu trưởng Trương bị nghẹn họng: “Ngay từ đầu chúng tôi đã nói rõ, là do đồng chí Khương có thành phần không tốt nên chúng tôi mới muốn đổi người.”

“Bây giờ đồng chí Khương đã đưa ra chứng cứ, người ta là con liệt sĩ, thành phần không thành vấn đề, đương nhiên là người không đổi rồi.”

Mẹ Diêu cố chấp không nghe: “Hiệu trưởng Trương, nhưng lời ông vừa nói đã nói ra rồi, cái này làm cho lòng chúng tôi biết làm sao, chi bằng trường học tuyển thêm…”

Lời còn chưa nói xong, Diêu An Quốc đã không nhịn được ngắt lời bà: “Câm mồm, bà đang nói hồ đồ gì đấy?”

“Số lượng giáo viên của trường học đều đã được ấn định, đâu phải bà nói một câu là có thể thay đổi được?”

Trương hiệu trưởng là thầy giáo cũ của Diêu An Quốc. Giờ đây, vợ mình lại làm việc mất mặt trước mặt ân sư, bảo ông vui nổi sao được.

Diêu Tư Manh cũng thấy việc mẹ mình làm thật sự không ổn chút nào, nhưng cô ta biết mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho cô ta. Cô ta cố hết sức nén sự tủi hổ, ra vẻ bình tĩnh: “Mẹ ơi, không sao cả. Nếu hiểu lầm đã được giải quyết rõ ràng, vậy là tốt rồi.”

Mẹ Diêu vẫn còn đang thở ngắn than dài, hậm hực không thôi.

Khương Du Mạn thản nhiên nhìn Diêu Tư Manh, chậm rãi nói: “Nói đi nói lại, chuyện này đều tại cái người đã viết thư tố cáo kia. Nếu không có bức thư đó, đâu đến nỗi xảy ra hiểu lầm như hôm nay.”

Sắc mặt Diêu Tư Manh lập tức cứng lại, hàm răng cô ta c.ắ.n chặt, đôi mắt như muốn tóe lửa nhưng phải kìm nén.

Khương Du Mạn thấy lời mình như nhát d.a.o chọc thẳng vào tim Diêu Tư Manh, nhìn cô ta hai tay nắm chặt đến run rẩy, trong lòng cô lập tức thấy thỏa mãn.

Vốn dĩ, chuyện cô thi đỗ giáo viên đã xong xuôi. Nếu mọi người đều không nhắc đến, mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp, cũng đỡ phải xát muối vào vết thương của Diêu Tư Manh.

Thế nhưng, cô ta lại cố tình viết thư tố cáo, thậm chí còn suýt hại con dâu thứ ba nhà họ Diêu sảy thai... Vậy thì đừng trách Khương Du Mạn cô đây.

Thật tình, Khương Du Mạn chưa từng nghĩ tới, tấm bằng khen của mẹ ruột nguyên chủ lại có thể được dùng vào lúc này.

Nhìn bộ dạng của Diêu Tư Manh lúc này, cái cảm giác hy vọng sụp đổ hẳn là không dễ chịu gì.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đây.

Một ngày nào đó, cô sẽ bắt Diêu Tư Manh phải chính miệng thừa nhận đã hại cô té xuống nước.

Cái danh tiếng tốt đẹp mà bà con lối xóm quê nhà gán cho Diêu Tư Manh sớm muộn cũng sẽ tan biến, để lộ ra bản chất thật của cô ta.

Dù sao thì còn những hai năm nữa. Nếu Diêu Tư Manh đã nảy sinh lòng thù địch với cô ngay từ bây giờ, thì những năm tiếp theo này sẽ càng thêm đặc sắc đây!

Giải quyết xong mọi việc, Khương Du Mạn cũng không còn hứng thú nán lại.

Cô quay sang mọi người: “Nếu ở đây không còn chuyện gì của tôi, vậy chúng tôi xin phép về trước.”

“Được, đồng chí Khương, nhớ hai ngày nữa đến trường báo danh nhé!”

“Vâng, em nhớ rồi.”

Ra khỏi nhà họ Diêu, Khương Du Mạn cùng hai anh em Phó Cảnh Thần đi về nhà mình.

Nhóm thanh niên trí thức trong sân ai nấy đều mắt sáng như đuốc, dán chặt vào ba người, cố gắng nhìn xem có thể nghe ngóng được thông tin gì hay ho không.

Mãi đến khi cánh cửa nhà đóng sầm lại, ánh mắt tò mò của những người đó mới bị ngăn cách.

Phó Hải Đường hấp tấp chạy đến bên Khương Du Mạn: “Chị dâu ơi, sao trước đây chị không kể cho em biết chuyện này?”

“Em nói chuyện của mẹ chị hả?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

Khương Du Mạn cười cười: “Em cũng có hỏi đâu nào?”

Lúc Hứa Mi hy sinh, nguyên chủ còn quá bé, hầu như không có ký ức gì về mẹ. Sau này khi gả vào nhà họ Phó, cô ta có tiền có quyền, lại thảnh thơi nhàn rỗi, chồng cũng không thường xuyên ở nhà. Cô ta chỉ lo hưởng thụ cuộc sống, căn bản không rảnh mà nhớ lại những chuyện khổ sở, càng không thể nào nhắc đến những chuyện này.

“À, ra là vậy.” Phó Hải Đường gật gù hiểu ra.

Phó Cảnh Thần nhìn em gái: “Em nên về phòng mình đi.”

“Về thì về!” Phó Hải Đường thấy anh trai ra lệnh đuổi khách, khịt mũi một cái rồi mở cửa phòng mình bước ra.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần.

Khương Du Mạn hiểu anh có chuyện muốn nói. Cô quay người đối diện với anh: “Anh có chuyện gì muốn nói hả? Nói nhanh đi, nói xong còn đi nghỉ ngơi!”

Hôm nay trời nắng to, mọi người còn làm việc lâu như vậy dưới nắng, nên dù thể lực có tốt đến mấy cũng cần phải nghỉ ngơi.

Phó Cảnh Thần thấy lúc này cô vẫn còn quan tâm đến mình, đáy mắt đen láy lộ vẻ áy náy.

“Anh chỉ muốn nói, anh xin lỗi.”

Xin lỗi?

Nghe thấy ba từ này, Khương Du Mạn rất kinh ngạc.

Cô ngây ra: “Anh… vì sao phải xin lỗi tôi? Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em à ?”

Phó Cảnh Thần nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Anh đã không thể cho em được sống một cuộc sống tốt đẹp, em kết hôn với anh, thậm chí còn liên lụy đến em.”

Khương Du Mạn bật cười: “Anh, ba mẹ, và cả Hải Đường nữa, đã giành làm hết mọi việc nặng nhọc bên ngoài. Em có thể cảm nhận được mọi người đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với em.”

Cô vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua gương mặt tuấn tú của Phó Cảnh Thần: “Còn chuyện anh nói không cho em được sống tốt, vậy thì sau này anh đối tốt với em hơn nữa đi, hiểu?”

Huống chi là hai năm nữa, nhà họ Phó được minh oan và trở về Kinh thành rồi, cô có gì mà không tốt chứ ?!

Phó Cảnh Thần không biết Khương Du Mạn đang nghĩ gì, anh chỉ gật đầu: “Ừm.”

“Anh phải nhớ kỹ lời mình nói đấy, không thì em sẽ—” Khương Du Mạn vắt óc nghĩ xem nên dùng lời lẽ gì để uy h.i.ế.p Phó Cảnh Thần.

 

Bình Luận (0)
Comment