Phó Cảnh Thần cười nhìn cô : “Em sẽ thế nào?”
Khương Du Mạn cong môi cười, đôi mắt cong cong như một con cáo nhỏ tinh ranh: “Em sẽ "bỏ" anh đó!”
Ánh mắt Phó Cảnh Thần trở nên nguy hiểm hơn, anh nhìn chằm chằm cô: “Sẽ không có ngày đó.”
Lúc anh im lặng, luôn tạo cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng lúc này anh nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, lại có tính xâm chiếm cực lớn.
Khương Du Mạn không dám đối diện với ánh mắt đó, cô cố gắng áp chế sự rung động trong lòng, rồi chỉ vào giường: “Ừm, muộn rồi, mau lên giường nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, cô đã bị anh ôm bổng lên.
Bị nhấc bổng đột ngột, cô hoảng hốt: “Anh làm gì đó?”
“Đi ngủ.”
“…”
Phó Cảnh Thần cảm thấy Khương Du Man quả thật là vừa đáng yêu vừa đáng giận. Có đôi khi cô nũng nịu, có thể chạm đến n** m*m m** nhất trong lòng anh. Nhưng một khi cô dùng cái sự đanh đá, sắc bén đối với người ngoài kia mà đối phó với anh, thật sự khiến người ta yêu hận đan xen.
Kể từ khoảnh khắc cả nhà họ xuống nông thôn, đã định, cô mãi mãi chỉ có thể là vợ của anh.
"Bỏ" anh sao ? Anh không đời nào để cô có cơ hội đó !
Anh không nỡ trách mắng cô, nhưng nhất định phải cho cô nhớ rằng, cái ý niệm “bỏ anh” không được phép có ! Dù chỉ là ý niệm cũng không được !
Cứ như vậy, Khương Du Mạn đã có một bài học thực tế: Không nên ở ranh giới chịu đựng của một người đàn ông nói hươu nói vượn.
Hậu quả chính là … bị hôn, hôn đến không thể thở nổi, giống như toàn bộ không khí trong phổi bị nam nhân rút hết cái loại này.
Ở một bên khác.
Diêu mẹ vẫn đang cằn nhằn oán trách, không ngừng rủa xả cái kẻ sát ngàn đao đã gieo cho họ hy vọng lớn rồi lại dập tắt.
Diêu Tư Manh thật sự có khổ mà không thể nói, cố tình cô ta lại không thể nào thừa nhận trước mặt mẹ mình. Nếu để người nhà biết chính cô ta là người tố cáo, họ sẽ nghĩ về cô ta thế nào đây?
Cô ta chỉ đành kìm nén cảm xúc, gồng mình lắng nghe.
Mẹ Diêu đang càm ràm hăng say, thì Diêu Chấn Giang đẩy cửa bước ra.
“Mẹ, mẹ cứ nói mãi làm gì cho tốn sức.” Hắn nhìn Diêu Tư Manh đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy sự châm biếm: “Cái người viết thư tố cáo, chẳng phải là con gái yêu quý của mẹ sao? ”
Nghe xong câu đó, cả phòng người đều sững sờ.
Diêu Tư Manh càng không ngờ, Diêu Chấn Giang lại biết được chuyện này.
Cô ta là người phản ứng lại đầu tiên, quay phắt sang nhìn Diêu Chấn Giang: “Anh ba, anh nói bậy bạ gì đó? Sao có thể là em!”
Chuyện viết thư tố cáo không phải là điều hay ho gì, nếu để cả nhà biết, chẳng phải các chị dâu của cô ta sẽ đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi sao?
Diêu Tư Manh nhất định phải giữ cái thể diện này.
Biết lại thế nào ? Chỉ cần cô ta kiên quyết không chịu nhận. Cô ta không tin Diêu Chấn Giang có bằng chứng gì.
Diêu Chấn Giang cười khẩy: “Sao? Dám làm không dám nhận à? Xem ra cô cũng biết đây là chuyện thất đức.”
“Lão Tam, Manh Manh là em gái ruột của con, sao con lại hắt nước bẩn lên người nó như thế?” Mẹ Diêu bực bội quát.
Cái thằng con thứ ba này, càng ngày càng quá quắt, đòi phân gia ở riêng đã đành, giờ còn coi em gái như kẻ thù! Công việc của em gái bay mất, nó còn đứng ngoài xem trò vui, còn tiện chân giẫm thêm một phát nữa, nó muốn tức c.h.ế.t bà ta mới vừa lòng sao?
“Con coi nó là em gái ruột, nó có coi con là anh trai ruột không? Vợ con là chị dâu của nó, con gái cũng là cháu ruột của nó.”
Diêu Chấn Giang chua chát nói: “Lúc trước vợ con chỉ có ý tốt nhặt đồ giúp nó, vậy mà nó phải vội vàng đẩy cô ấy ra. Nó dám bảo đó không phải là thư tố cáo không ?”
Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt hắn sắc bén nhìn thẳng vào Diêu Tư Manh.
Đón lấy ánh mắt như d.a.o của anh ba, Diêu Tư Manh cảm thấy mọi suy nghĩ thầm kín trong lòng mình đều bị hắn nhìn thấu, không còn chỗ nào để che giấu. Cô ta bối rối đến mức phải quay mặt đi, thần sắc hơi lúng túng.
Nhưng cô ta vẫn cố chấp cứng họng không chịu thừa nhận: “Vốn dĩ không phải!”
Diêu Chấn Giang cười nhạo một tiếng, khinh miệt đ.á.n.h giá: “Lừa mình dối người. CÔ tưởng cô không thừa nhận liền không phải sao ?”
Lúc này mẹ Diêu không chịu nổi nữa, bà ta giơ tay “bạch bạch” đánh hai cái vào người Diêu Chấn Giang: “Tao cho mày nói càn! Người khác thì hướng về em gái mình, còn mày thì hay rồi, khuỷu tay cứ qoẹo ra ngoài!”
Diêu Chấn Giang đâu có chịu để yên như hai anh nhà mình mình, cứ ngu ngốc mặc cho mẹ Diêu đ.á.n.h ? Hắn lập tức xoay người, đi thẳng về phòng mình.
Mẹ ruột không xót thì thôi, hắn tự xót lấy thân!
“Rầm!” Tiếng cửa phòng đóng lại thật mạnh.
Mẹ Diêu nhìn cánh cửa khép chặt, tức đến run rẩy cả ngón tay: “Ông nó! Ông xem đi, ông xem thằng con này! Thật là càng ngày càng quá đáng!”
“Tôi thấy cái thằng này nuôi phí công rồi! Nuôi lớn thế này, chỉ để về làm tôi nghẹn khuất!”
Diêu An Quốc không trả lời, ông cũng đang nhìn Diêu Tư Manh bằng ánh mắt dò xét. Cuối cùng, ông âm thầm thở dài, phất tay: “Thôi được rồi, chuyện này không cần nói thêm nữa. Sắp đến giờ ra đồng rồi, về phòng nghỉ ngơi hết đi.”
Diêu An Quốc đã lên tiếng, mọi người trong nhà chính đang hóng chuyện đều tản ra, mạnh ai nấy về phòng.