Con dâu cả nhà họ Diêu vừa đóng cửa lại, liền thì thầm với chồng: “Chấn Đông, anh nói chuyện này có phải do cô em út làm không?”
“Anh không biết, chắc là không phải đâu, em xem ba cũng không nói gì kia mà.” Diêu Chấn Đông là người thật thà, nghĩ một lát rồi đáp.
Con dâu cả nhà họ Diêu chỉ cảm thấy nói với chồng không khác "đàn gảy tai trâu" là mấy.
“Ba mẹ coi em gái anh như cục vàng cục bạc, dù có biết rồi, thì họ sẽ nói gì sao?”
Dù sao thì cô ta cũng linh cảm, chuyện này hơn phân nửa thật sự là do Diêu Tư Manh làm. Lập tức, cảm giác của cô ta đối với cô em chồng này càng tệ hơn.
Ngày trước gia đình này như mặt trời ban trưa, cuộc sống ở đại đội Thạch Cối Xay là nổi bật số một số hai. Ba mẹ chồng chiều chuộng em út, cô ta là dâu trưởng nên cứ theo ý họ mà sống, nhờ đó mà cũng được thảnh thơi.
Lúc đó cô ta nghĩ, em út dù sao cũng còn nhỏ, sau này lớn lên rồi cũng gả đi, nhà có thể trợ cấp được bao nhiêu chứ?
Sự thật chứng minh cô ta đúng là quá ngây thơ. Diêu Tư Manh càng lớn, ý nghĩ trong đầu càng nhiều. Không đi làm công, toan tính đi thi giáo viên, thi không đậu, lại còn âm thầm viết thư tố cáo.
Đây còn là cô em út "tuổi còn nhỏ" sao ?
Con dâu cả nhà họ Diêu cảm thấy lạnh người.
Chẳng mấy chốc, loa phát thanh báo hiệu giờ làm việc vang lên.
Mọi người vừa ra đến ruộng, liền nhịn không được xúm lại vây quanh Chu Vân.
“Chu Vân, trưa nay người đến nhà đội trưởng là ai thế?”
“Có phải cán bộ công xã đến không?”
Trừ những người ở điểm thanh niên trí thức ra, những người khác không quá quen mặt thầy Ngô và Trương hiệu trưởng. Cũng có người nhận ra, nhưng không bao gồm nhóm người đang hỏi chuyện lúc này.
Chu Vân còn đang buồn vì chưa tìm được ai để chia sẻ "tin vui" này, thấy người hỏi đến liền hào hứng nói: “Là giáo viên và hiệu trưởng trường tiểu học Thạch Niễn Tử đấy.” Cô ta từng gặp thầy Ngô, còn thân phận thầy Hiệu trưởng là nghe nhóm thanh niên trí thức ngồi trong sân nói lại.
“À?” Mọi người khó hiểu: “Họ đến đây làm gì?”
Chu Vân "được lời như cởi tấm lòng", bắt đầu xả:
“Nghe đâu là chuyện công việc giáo viên. Vợ Phó gia tuy thi đậu, nhưng thành phần cô ta không tốt nha!”
Trong giọng cô ta toàn là "vui sướng khi người gặp hoạ": “Lần này, cô ta chắc chắn không thể làm giáo viên được đâu!”
Đây chính là lời vợ đội trưởng nói ra miệng, Chu Vân nghĩ đến là thấy vui. Trước đây, vì chuyện Khương Du Mạn thi đậu giáo viên, cô ta đã mất ăn mất ngủ mấy ngày.
“Cái gì?” Các thôn dân nhìn nhau, lần này thì thật sự kinh ngạc: “Thật hay giả thế?”
Chu Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy người ghi điểm công vẫn chưa đến, liền tiếp tục nói:
“Chuyện này còn giả được sao? Vợ đội trưởng còn bảo, mấy cán bộ trường tiểu học Thạch Niễn Tử đến đây chính là vì vấn đề thành phần đấy!”
Cô ta cười rất thỏa mãn: “Nếu không tin, mọi người cứ chờ một lát, chờ người nhà đội trưởng đến, mà hỏi xem!”
“Được!”
Mọi người liếc nhau.
Trước đây còn tiếc cho cô con gái út nhà đội trưởng thi trượt, không ngờ đi một vòng rồi lại quay về, suất này vẫn rơi vào tay cô ấy. Chắc chắn nhà họ đang vui mừng lắm đây?
Mặt khác.
Gia đình họ Diêu cũng đang chuẩn bị ra đồng làm việc.
Diêu Tư Manh không ra cửa, lần này không phải do cô ta đòi hỏi, mà là do mẹ Diêu xót con gái nên bảo cô ta ở nhà nghỉ ngơi.
Nhìn thấy mọi người trong nhà đã đi hết, Diêu Tư Manh, người lẽ ra phải nghỉ trong phòng, nhanh chóng thay một bộ áo dài tay, quần dài.
Lần này cô ta phải lên sau núi.
Sau thất bại về công việc, cô ta quả thật đã sa sút và khó chịu, nhưng cứ thế này mãi thì không phải cách. Hiện tại tốt hơn kiếp trước không biết bao nhiêu lần, cô ta có ký ức kiwps trước, cô ta cần phải vực dậy !
Nếu không nhớ lầm, chính trong mấy ngày này ở kiếp trước, một thanh niên trong đội lên núi bắt gà rừng, kết quả tình cờ phát hiện ra một món hời ở sau núi. Bán được không ít tiền đã đành, lại còn kết giao được với một nhân vật quan trọng… Sau này thanh niên say rượu mới hé lộ đại khái vị trí.
Lần này, cô ta tính đi thử vận may.
Nếu may mắn tìm được món đồ kia, thì còn hời hơn công việc giáo viên nhiều!
Nghĩ đến đây, trong mắt Diêu Tư Manh lóe lên tia lạnh lùng, tinh thần chiến đấu sục sôi.
Cứ tạm thời để Khương Du Mạn vui vẻ một chút đã, cô ta cũng chẳng vui được bao lâu đâu.
Chỉ là…
Diêu Tư Manh "sục sôi ý chí" chăm chú đi về phía sau núi không hề hay biết, phía sau có một bóng người vẫn luôn đi theo sau.
Người đó không phải ai khác.
Chính là Diêu Chấn Giang, anh ba của cô ta.
Gần đây, mẹ vợ của hắn có việc bận, không thể đến chăm sóc vợ hắn trong cữ. Thế nên, hắn đành phải ở nhà trông nom.
Ai ngờ, vừa lúc hắn bước ra sân, định giặt chiếc tả lót thấm nước tiểu của con, lại bắt gặp bóng dáng Diêu Tư Manh lén lén lút lút đi ra ngoài.
Nhớ lại lời vợ hắn đã từng nói trước đó về sự bất thường của Diêu Tư Manh, Diêu Chấn Giang lập tức nảy sinh ý tò mò. Hắn vội vã bỏ đồ vật xuống, lẳng lặng theo sau.
Càng đi, hắn càng cảm thấy có điều khác thường. Cô ta không hề có vẻ gì là định đến Trường tiểu học Thạch Niễn Tử, mà lại cứ một mực tiến về phía sau núi, nơi vốn dĩ chẳng mấy ai lui tới!
Diêu Tư Manh đi sau núi làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ lại đi đào cỏ dại?
Dù khó hiểu, nhưng hắn vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ, khéo léo nép mình sau các bụi cây để Diêu Tư Manh không hề hay biết, lặng lẽ bám sát từng bước chân của cô ta.