Diêu Tư Manh quay người về phòng.
Cô ta không tin.
Một đóa linh chi lớn như thế, bọn họ có thể giấu kỹ được sao?
Muốn bán nó ngay dưới mắt cô ta? Không dễ dàng như vậy đâu !
Diêu Tư Manh cảm thấy Khương Du Mạn chính là khắc tinh của mình, hai người khó lòng cùng tồn tại. Vì thế, lần này cô ta không chỉ muốn đòi lại cây linh chi, mà còn muốn cho kẻ ăn trộm nó thân bại danh liệt!
Cứ thế, Diêu Tư Manh vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nảy ra một cách.
Về phía Diêu Chấn Giang, hắn cũng đoán được Diêu Tư Manh sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngày thường những thứ lương thực tinh trong nhà, cô ta còn giữ khư khư, huống chi là thứ tốt như linh chi?
Dù cô ta đòi, hay ba mẹ tự nguyện cho. Bao năm nay, nếu Diêu Tư Manh có chút lương tâm nào, chịu nhả ra một chút để người nhà được ăn, thì hắn đã chẳng nói gì.
Giờ linh chi bị mất ngay dưới mắt cô ta, ngoài mặt không có biểu hiển gì rõ ràng, nhưng trong lòng cô ta chắc chắn đang phẫn hận tột cùng.
Diêu Chấn Giang liền nâng cao cảnh giác hơn, hắn tìm cơ hội nói chuyện riêng với đồng chí Phó Cảnh Thần trước khi đi làm, dặn dò cả nhà họ phải chú ý đề phòng.
Loại bảo bối mọc ở sau núi, nếu nhặt trộm về bán mà không ai biết thì thôi. Nhưng một khi bị phát hiện, nó là tài sản tập thể cùng sở hữu, hành vi của họ sẽ bị coi là tư tàng ! Không những chẳng nhận được đồng tiền bán linh chi nào, mà còn làm hỏng cả thanh danh.
Phó Cảnh Thần gật đầu: “Trong nhà lúc nào cũng có người.”
Hiện tại là Khương Du Mạn, chờ cô ấy đi dạy học thì có mẹ anh ở nhà nấu cơm.
Diêu Chấn Giang vẫn hơi không yên tâm: “Hai ngày này bận thì thôi, đợi ngày mai chúng ta đi công xã giao nộp lương thực về, anh bán đi ngay là tốt nhất.”
“Ừm.” Phó Cảnh Thần cũng cảm thấy cây linh chi là một cái họa, bán sớm đi là tốt nhất.
Nói thêm vài câu, Diêu Chấn Giang chợt nhớ ra một chuyện khác: “À, Thần ca, ngày mai anh đưa chị dâu đến trường à?”
“Hôm nay.” Phó Cảnh Thần đáp.
Trước đó thầy hiệu trưởng Trương và thầy giáo Ngô đã dặn dò, hai ngày sau đến trường báo danh.
Thế có nghĩa là hôm nay Phó Cảnh Thần không định đi làm công. Diêu Chấn Giang định mở miệng nói gì đó, thì đúng lúc loa phát thanh làm công vang lên. Bị gián đoạn bất ngờ, lời đến cửa miệng liền quên mất, hắn vội vàng vác cuốc ra đồng.
Sáng nay mẹ vợ hắn đã đến. Có người chăm sóc vợ con, hắn cũng ra đồng kiếm công điểm.
Trên đường đi, Diêu Chấn Giang không ngừng thầm cảm thán.
Thần ca đúng là cưng chiều vợ quá đi mất, trường tiểu học Thạch Niễn Tử có xa lắm đâu, mà cũng phải xin nghỉ để đưa đi.
Phải biết rằng, công điểm trực tiếp quyết định cái ăn, cái mặc a!
Nói đâu xa, bản thân hắn đây, muốn cho vợ có thể yên tâm ở cữ, hắn chẳng dám lười biếng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn lại thấy bình thường: Cưới vợ về thì phải cưng chiều chứ, cho dù sau này có con đi nữa, hai người họ mới là người sẽ đi cùng nhau cả đời!
Đôi khi hắn còn áy náy vì điều kiện có hạn, chưa thể cho vợ mình có một cuộc sống tốt hơn!
Huống chi, vợ của Thần ca xinh đẹp kiều diễm như một đóa hoa, là người thành phố lớn mà còn nguyện ý theo anh về nông thôn chịu khổ, Thần ca không yêu thương, đau đến tận tâm can mới là lạ!
Đã thế bản thân cô ấy còn có bản lĩnh, thi đỗ vượt qua biết bao thanh niên trí thức để trở thành giáo viên tiểu học, tiền lương trợ cấp còn cao hơn nhiều người đàn ông trong đại đội bọn họ.
Cả đại đội có ai mà không trộm hâm mộ?
Thần ca đúng là người có phúc khí !
Phó Cảnh Thần không hề biết Diêu Chấn Giang ngưỡng mộ mình đến mức nào. Anh cũng hoàn toàn không quan tâm những đồng chí nam khác trong đội nghĩ gì. Điều anh quan tâm nhất, là làm thế nào để Khương Du Mạn sống tốt hơn.
Thấy mọi người trong sân đã đi làm hết, anh mới vào gọi Khương Du Mạn.
Hôm nay đến trường tiểu học Thạch Niễn Tử chỉ là đăng ký thông tin, việc dạy chính thức phải hai ngày nữa mới bắt đầu, nên không mất nhiều thời gian.
Lúc Khương Du Mạn ăn sáng xong, Phó Cảnh Thần đã đẩy chiếc xe đạp ra cửa, dùng dây thừng buộc chặt một chiếc đệm ở yên sau.
“Cái này ở đâu ra vậy? Sao em chưa từng thấy?” Khương Du Mạn tiện miệng hỏi.
Phó Cảnh Thần nhìn cô một cái, nói: “Mẹ làm.”
Khương Du Mạn nhìn kỹ, cười tít mắt lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Mẹ thật tốt.”
Chiếc đệm to bằng yên sau, nhìn qua đã thấy êm ái, cũng không biết mẹ chồng đã tranh thủ làm từ lúc nào.
“Đến thử xem?” Phó Cảnh Thần buộc chặt chiếc đệm xong, quay sang nói.
Khương Du Mạn không chút ngượng ngùng, để Phó Cảnh Thần giữ xe cho vững, rồi ngồi lên thử.
“Thật thoải mái, không còn đau m.ô.n.g nữa.” Cô rất vừa lòng, “Sao tự nhiên mẹ lại nghĩ đến làm cái này?”
“Lần trước em chẳng phải than ngồi sau đau m.ô.n.g sao? Hơn nữa sau này em còn phải đi lại thường xuyên như vậy, có cái này sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Sau này ngày nào anh cũng đưa em đi à?” Khương Du Mạn ngồi trên xe đạp, đôi mắt sáng rực nhìn Phó Cảnh Thần.
Phó Cảnh Thần gật đầu: “Ừm.”
Đôi mắt Khương Du Mạn cong lên, nhưng cô còn làm bộ làm tịch khách khí một chút: “Thế thì có vất vả cho anh quá không?”
Phó Cảnh Thần lời ít ý nhiều: “Sẽ không vất vả.”
Anh làm sao nỡ để cô phải một mình vác caí bụng to tướng đi một quãng đường xa như vậy.