Khương Du Mạn liền cảm động ôm lấy eo Phó Cảnh Thần, ngoài miệng lại bắt đầu không đứng đắn trêu chọc: “Chồng ơi, anh đối xử với em thật tốt. Đợi đẻ xong đứa này, chúng ta lập tức tranh thủ đẻ liền đứa thứ hai.”
“...”
Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn bàn tay đang ôm ngang eo mình, có chút bất đắc dĩ, không hiểu rốt cuộc ngày nào vợ anh cũng nghĩ cái gì.
Anh thầm thở dài, còn có thể làm sao bây giờ ?
Vợ là của chính mình, có thế nào cũng phải chiều thôi !
Nghĩ vậy anh cưng chiều nhìn cô nói: “Không phải nói muốn đi báo danh sao?”
“Đúng rồi, em ăn xong rồi, chúng ta đi ngay đi.”
Nói đến chuyện chính, Khương Du Mạn nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm túc, thu dọn đơn giản rồi đội mũ rơm ra cửa.
Có xe đạp, họ nhanh chóng đến trường tiểu học Thạch Niễn Tử.
Việc báo danh rất đơn giản, thầy Ngô chỉ giới thiệu qua về tình hình các lớp hiện tại, và phân công nhiệm vụ giảng dạy. Trường có tổng cộng 5 khối, mỗi khối có hai lớp. Thầy Ngô phụ trách khối 4 và 5, còn Khương Du Mạn sau này đi dạy sẽ phụ trách khối 1, 2 và 3.
Nghe đến đó, Khương Du Mạn thở phào nhẹ nhõm. So với học sinh lớn tuổi hơn, cô thích dạy các em nhỏ hơn. Tuy nhiên, nhiệm vụ sáu lớp quả thật hơi gian khổ, quả nhiên, mười lăm đồng tiền lương này không dễ kiếm chút nào.
Ba cuốn sách giáo khoa cầm trên tay cũng khá nặng, vừa lướt qua tay cô đã được Phó Cảnh Thần cầm lấy. Khương Du Mạn trước mặt người ngoài thì có thể bê chậu vác nước được, nhưng trước mặt Phó Cảnh Thần thì cô tay không thể xách, vai không thể gánh, hoàn toàn chính là một người "vô dụng".
Người phụ nữ biết làm nũng sẽ sướng, đàn ông đều thích cảm giác được dựa dẫm.
Câu này không biết có đúng với người khác không, nhưng dùng với Phó Cảnh Thần thì khá hiệu nghiệm. Bị cô sai khiến, trong lòng anh càng vui mừng.
Rời khỏi trường tiểu học Thạch Niễn Tử.
Phó Cảnh Thần không vội đưa Khương Du Mạn về ngay. Anh nghĩ mấy ngày nay vợ mình hay đói đêm, nên liền đạp xe thẳng đến công xã.
Anh cố ý mua thêm một ít đồ ăn vặt, để dành tối về vợ đói bụng còn có cái ăn thêm. Khương Du Mạn thì đóng gói mấy phần bánh kẹp thịt ở tiệm cơm quốc doanh, tính mang về cho bố mẹ chồng và em gái chồng ăn.
Hai người đi một này, xong xuôi cũng đã gần đến giờ tan tầm. Ngồi xe đạp cả buổi sáng, dù có chiếc đệm lót, Khương Du Mạn vẫn cảm thấy ê m.ô.n.g.
Đoạn đường cuối cùng, hai người xuống xe dắt bộ.
Vừa đi đến bờ ruộng thì bên tai đột nhiên truyền đến một tràng kinh hô. Khương Du Mạn không kịp suy nghĩ, theo bản năng quay đầu lại, loáng thoáng thấy Phó Cảnh Thần hình như vừa chụp được cái gì đó.
Khương Du Mạn nhìn kỹ, trong tay Phó Cảnh Thần đang bắt lấy một con thỏ rừng !
Lông màu xám, nó đang lật bụng giãy giụa, mấy cái chân đang không ngừng cào đạp trong không khí, nhìn qua còn rất béo.
Chưa kịp để Khương Du Mạn phản ứng, mấy người thanh niên đang làm đồng vội vàng đi tới. Họ là những gương mặt quen thuộc, trước đây còn từng cùng nhau lên núi đ.á.n.h lợn rừng.
Họ nhìn con thỏ trong tay Phó Cảnh Thần, cười nói: “Thì ra ở chỗ này, chúng tôi cứ tưởng nó chạy mất rồi chứ.”
Trong lúc trò chuyện, ngữ khí của một người có vẻ đầy ngưỡng mộ: “Vẫn là đồng chí Thần giỏi, con thỏ rừng vừa chạy ra là tóm gọn được ngay! Bọn tôi rình mò cả buổi sáng mà chẳng bắt được.”
Vào mùa thu hoạch, khi lúa gạo còn sót lại trên đồng, thỏ rừng thường lảng vảng qua lại kiếm ăn. Thỏ là một món quý giúp cải thiện bữa ăn cho cả nhà. Thế nhưng, thỏ khôn có ba hang, đa số bà con trong làng chỉ biết nhìn, chứ mấy khi tóm được.
Mấy người họ ở ngoài đồng rượt đuổi cả nửa ngày trời, đến cọng lông thỏ cũng chưa sờ tới. Đâu có được như Phó Cảnh Thần, con thỏ vừa xổng ra là đã "lao" vào tay anh.
Lúc này, những người khác đang thu hoạch cũng hùa theo: “Đúng đó, nãy giờ bọn tôi còn chẳng kịp thấy đồng chí ra tay đâu, thoắt cái đã xong.”
Dù sao cũng là người xuất thân từ quân đội, cái thân thủ này làm sao mà dân làng so bì được?
Tuy vậy, ngoài sự ngưỡng mộ ra, chẳng ai nảy sinh ý muốn tranh giành. Ai bắt được thì của người đó. Dù đang trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc, người ta cũng không vì một con thỏ rừng mà cãi vã.
Bà con xuýt xoa xong, câu chuyện nhanh chóng chuyển sang đề tài khác:
“Cô Khương đi đâu về thế?”
Khương Du Mạn cũng không giấu giếm: “Tôi mới đi trường học báo danh về.”
“Cái thằng nhóc tì nhà tôi sắp tới lại đi học rồi. Nếu nó có chỗ nào không nghe lời, cô cứ thẳng tay mà dạy dỗ, đừng ngại.”
“Đúng đúng đúng, mấy đứa nhỏ mà nghịch ngợm, cô Khương cứ trị thẳng, thương cho roi cho vọt mà.”
…
Thời buổi này, gia đình nào cho con đi học đều mong chúng nên người, họ tha thiết dặn dò cô, bất kể cô có dạy lớp của con họ hay không, ý tứ đều là mong cô đừng nương tay.
Đối mặt với sự nhiệt tình của bà con thôn dân, Khương Du Mạn không tiện tỏ ra khó chịu, cô mỉm cười nhận lời.
Đi qua hết cánh đồng, cô mới có thời gian ngắm nghía con thỏ rừng cẩn thận. Trông nó phải được tầm năm, sáu cân, quan trọng nhất là sắp tới cả nhà có thể đổi món! Thịt thỏ chắc chắn ngon hơn thịt heo.
Cô không kìm được lời khen: “Anh đúng là giỏi thật, tùy tiện vươn tay ra là tóm được ngay. Trông nó béo thế này, về nhà mình hầm lên ăn thôi!”
Thấy mắt cô sáng lên, chỉ thiếu ch** n**c miếng vì thèm, Phó Cảnh Thần buồn cười gật đầu : “Ừ.”
Việc Phó Cảnh Thần bắt được thỏ rừng chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi.
Phần lớn mọi người đều ghen tị một cách lành mạnh. Mỗi năm thu hoạch họ đều thấy thỏ, nhưng có làm được gì đâu. Người ta có bản lĩnh thì người ta hưởng.
Nhưng Dương gia thì không được vui vẻ cho lắm.