Nói ra cũng thật trớ trêu, con thỏ này ban đầu là do Dương An Phúc phát hiện. Dương An Phúc cất tiếng gọi, những người khác mới biết. Chỉ là mọi người đều không tóm được, rượt đuổi qua mấy mảnh ruộng, khiến con thỏ chạy ra đường cái, ngược lại thành ra làm lợi cho Phó Cảnh Thần.
Một con thỏ lớn như vậy, lại để cho con dâu nhà Phó thêm vài bữa thịt!
Càng nghĩ càng bực, sau khi về nhà, Chu Vân vẫn còn lầm bầm với mẹ chồng: “To thế kia, nhà họ cứ thế mà ẵm đi à?”
Trong lòng bà Thái cũng khó chịu không kém: “Đúng thế. Con thỏ đó là ăn vụng lúa của tập thể nên mới béo tốt như vậy! Nói cho cùng, nó vẫn là của chung! Nếu không phải thằng An Phúc phát hiện ra, làm sao nhà họ bắt được? Chẳng lẽ không nên chia cho nhà mình một chút?”
Những nhà khác thì không nói, sao đến cả nhà mình mà cũng không được chia phần? Đã là bộ đội, sao vẫn cứ tham lam, chiếm tiện nghi như vậy.
Chu Vân nghe vậy, không kìm được oán trách chồng: “Anh cũng ngốc thật, thấy rồi còn hét lên làm gì? Sao không tự mình tìm cách tóm?”
Một con thỏ béo như thế, lại để nhà họ Phó hưởng không, ruột gan Chu Vân cứ cồn cào.
Dương An Phúc nhíu mày: “Tôi vạch đống rơm ra thì thấy một vật chạy vụt đi, làm sao tôi biết đó là con thỏ? Lỡ là con rắn thì sao?”
Dương Thiên Tứ đứng bên cạnh nghe lỏm, thằng bé đã đủ lớn để hiểu ý tứ trong lời người lớn: Bố nó phát hiện con thỏ, nhưng nhà bên cạnh cướp mất thịt của nhà mình!
Nghĩ đến đã lâu không được ăn thịt, Dương Thiên Tứ thật sự tủi thân. Thằng bé ngay lập tức ôm lấy chân bố khóc ré lên: “Bố, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt…”
Dương An Phúc bực bội vô cùng: “Mày là con sâu ăn thịt đầu thai à? Suốt ngày thịt thịt thịt, tao lấy đâu ra mà cho mày ăn?”
Chu Vân cũng không vui, kéo Thiên Tứ ra một cái: “Ăn, ăn, cả ngày chỉ biết ăn, biến sang bên kia chơi!”
Thiên Tứ bị cả bố lẫn mẹ la mắng, cái tính ương ngạnh nổi lên, thằng bé há to miệng, nhắm mắt lại gào thét. Lần này là khóc thật, nước mũi còn tèm nhem cả ra.
Bà Thái và ông Dương xót cháu, hai người vội vàng chạy lại dỗ dành.
Chu Vân chạy ra ngoài sân, mặt đanh lại ngồi nhặt đậu đũa. Dù vừa mắng con, nhưng trong lòng cô ta cũng nóng như lửa đốt! Thật muốn xông thẳng sang nhà họ Phó đòi lại thịt nửa con thỏ.
Nhưng nhà họ đã cãi nhau với nhà họ Phó nhiều lần, coi nhau như oan gia từ lâu, cô ta tự thấy mình không thể mặt dày đến mức đó.
Khương Du Mạn không hề biết rằng nhà Chu Vân lại đang để bụng miếng thịt thỏ đến thế.
Trưa hôm đó, cô nhờ Phó Cảnh Thần làm sạch thịt thỏ, sau đó lấy một nửa để kho tàu.
Tay nghề của cô thì khỏi phải bàn, món thịt thỏ kho xong thơm lừng, ngào ngạt đến mức có thể khiến người ta ngất ngây.
Phó Hải Đường vừa ăn vừa xuýt xoa: “Anh à, ngoài đồng ai cũng khen anh giỏi, vươn tay ra là tóm được con thỏ.”
Anh trai cô giỏi, thoắt cái bắt được thỏ. Chị dâu cô cũng giỏi, nấu thịt thỏ ngon tuyệt như vậy. Lại còn làm thêm món bánh mì kẹp thịt mang về.
Phó Hải Đường ăn đến không dừng lại được, hôm nay bữa cơm trưa thật là ngon miệng!
Phó Cảnh Thần phủ nhận: “Không khoa trương như vậy đâu.”
Thỏ rừng đâu phải dễ bắt? Anh cũng phải dùng kỹ năng chặn đường, sau đó mới tóm được.
Khương Du Mạn cười với Phó Hải Đường: “Em đừng nghe anh ấy khiêm tốn. Anh ấy giỏi lắm đấy, chính là thò tay ra là bắt được.”
Khóe môi Phó Cảnh Thần hơi cong lên, lần này anh không nói gì nữa.
Phó Hải Đường nhìn thấy rõ, dù anh không nói, trong lòng anh không chừng đang vui sướng thế nào. Cô cười khúc khích, rồi lại chuyên tâm ăn uống.
Nhưng ăn được một nửa, cô như sực nhớ ra điều gì, nhìn về phía Khương Du Mạn: “Chị dâu ơi, thịt thỏ này chị có ăn được không? Em nghe mấy thím trong thôn bảo phụ nữ có thai không nên ăn thịt thỏ.”
Mẹ Phó ngẩng đầu trừng mắt nhìn con gái: “Con nghe ai nói thế, còn bé biết cái gì mà nói?”
“Mấy cô, mấy thím ngoài đồng nói mà, họ bảo t.h.a.i p.h.ụ không ăn được thịt thỏ.”
Mẹ Phó nói: “Đừng nghe họ nói bừa, có gì mà không ăn được, mẹ thấy ngoài chuyện không được làm việc nặng ra, cái gì cũng ăn được hết.”
Nói xong, vẻ mặt bà đầy áy náy. Rốt cuộc, Mạn Mạn theo gia đình họ về đây, chẳng phải là chịu khổ hay sao?
Khương Du Mạn đang ăn thịt, ngẩng đầu lên, thấy mọi người trên bàn cơm đều đang nhìn cô với vẻ xót xa, lần này ngay cả Phó Hải Đường cũng thế.
Cô thấy hơi buồn cười: “Mọi người ăn nhanh lên kẻo nguội đồ ăn.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng một thanh niên: “Chú, cô có nhà không ạ?”
Vì nhà đối diện là nhà họ Dương, nhà họ Phó giờ đây đã quen với việc đóng cửa khi ăn cơm.
Nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa, mẹ Phó ngồi gần nhất vội vàng lên tiếng, rồi đứng dậy mở cửa.
Mọi người quay ra nhìn. Đứng ở cửa là trí thức nam trong sân, Ngô Thụ Hoa.
Các thanh niên trí thức đến đây vào những thời điểm khác nhau, Ngô Thụ Hoa là một trong những người đến sớm nhất tại đại đội Thạch Cối Xay, cũng được xem như anh cả của nhóm. Bình thường có việc gì, đều do hắn tổ chức bàn bạc. Lần này đến đây hẳn là có chuyện.
Phó Vọng Sơn biết hắn là người thật thà, chất phác, liền mở lời: “Thụ Hoa, vào nhà ngồi ?”