Ngô Thụ Hoa lộ ra nụ cười chân chất: “Không được đâu chú, cô, cháu chỉ là qua thông báo một tiếng ạ.”
“Chuyện gì thế cháu?”
“Dạ, là thế này ạ,” Ngô Thụ Hoa nói, “Thu hoạch vụ thu cũng hòm hòm rồi, nên chúng cháu bàn nhau, chiều nay mọi người sẽ cùng lên núi nhặt củi ạ.”
Hắn dừng lại một chút rồi giải thích: “Củi cần để nấu nước, nấu cơm. Giờ củi ở sau bếp đã gần hết rồi.”
Nhóm thanh niên trí thức dùng chung bếp và củi. Trước đây nhà họ Phó và nhà họ Dương mới đến phải tập trung gặt hái, dùng ít củi của tập thể cũng không sao. Nhưng giờ củi đã vơi, mọi người đều cần dùng, hai nhà họ đương nhiên cũng phải cùng nhau lên núi nhặt. Nếu không, các thanh niên trí thức khác sẽ có ý kiến.
Xét thấy Khương Du Mạn đang mang thai, Ngô Thụ Hoa còn cố ý nói thêm rằng cô có thể không đi.
Phó Vọng Sơn gật đầu: “Được. Thế bao giờ thì đi?”
“Lát nữa ạ. Đến giờ, chúng cháu sẽ gọi ở sân.”
“Ừ, được.” Người nhà họ Phó không ai có ý kiến gì.
Vì Ngô Thụ Hoa còn phải đi thông báo cho nhà họ Dương, hắn chào hỏi qua loa rồi đi ra ngoài.
Mẹ Phó đóng cửa lại, tiếp tục ngồi vào bàn ăn cơm.
Phó Hải Đường vừa ăn bánh kẹp thịt vừa nói: “Ba mẹ, con nghe mấy cô, mấy thím nói, mùa đông ở đây lạnh lắm, chúng ta đến lúc đó cũng phải đốt giường đất.”
Chờ gieo xong lúa mì vụ đông, cả mùa đông sẽ không có việc gì làm, cả ngày chỉ rúc trong nhà. Nếu không đốt giường đất, trong nhà cũng như ngoài sân đều có thể khiến người ta đông cứng thành khúc gỗ.
“Phòng mình không có giường đất,” nhắc đến đây, Khương Du Mạn nói một câu.
Khu nhà ở của thanh niên trí thức là do bà con trong làng xây tạm bợ sau khi có chính sách xuống nông thôn. Làm sao mà có thể kê sẵn giường đất được?
Còn những giường đất trong phòng của các thanh niên trí thức khác là do họ tự làm sau khi xuống đây.
Phó Vọng Sơn sắc mặt nghiêm nghị nói: “Chờ mấy ngày nữa rảnh tay, chúng ta cũng phải nhanh chóng xây giường đất thôi.”
Cả nhà trước đây đều bận tối mặt với công việc, không hề để ý đến chuyện này.
Mẹ Phó cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy. Mấy người lớn như chúng ta thì không sao, nhưng về sau còn có đứa nhỏ, làm sao chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt này?”
Đương nhiên, không chỉ trẻ con, phụ nữ mới sinh cũng không thể để bị cảm lạnh. Bệnh hậu sản chính là chuyện cả đời.
“Mọi người biết làm không ạ?” Phó Hải Đường tò mò.
Mẹ Phó i nói: “Ngày xưa ba con đóng quân ở khu vực biên hàn, cái gì mà ba con chẳng tự tay làm?”
Phó Vọng Sơn thì giải quyết dứt khoát hơn: “Cho dù có chỗ nào quên, cứ hỏi Chấn Giang là được.”
Là người sinh ra và lớn lên ở đây, Diêu Chấn Giang chắc chắn biết cách làm.
Thấy sắp vào mùa đông, chuyện này không thể trì hoãn nữa, cần phải khẩn trương hoàn thành.
Phó Cảnh Thần hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, cơm nước xong liền đi sang Diêu gia ngay. Chuyện liên quan đến vợ và con anh, anh mới là người lo lắng nhất.
Diêu Chấn Giang nghe anh nói mục đích đến, liền vỗ n.g.ự.c nói: “Cái này em biết làm, Thần ca cứ yên tâm, chờ đi giao nộp lương thực cho công xã xong, em sẽ qua giúp nhà anh.”
Phó Cảnh Thần gật đầu: “Cảm ơn đồng chí.”
“Anh khách khí với em làm gì?” Diêu Chấn Giang vừa nói, vừa để con gái bé bỏng gác trên vai, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
Đứa bé sơ sinh thật nhỏ, không lớn hơn bàn tay hắn là bao.
Vừa lúc tiểu cô nương khóc lên, thấy Diêu Chấn Giang luống cuống tay chân dỗ dành, Phó Cảnh Thần liền trở về nhà mình.
Trong nhà, Khương Du Mạn đang cặm cụi đan len bằng chiếc kim móc.
Cô không biết may vá quần áo phức tạp, nhưng đan khăn quàng cổ thì khá đơn giản.
Ngước mắt thấy Phó Cảnh Thần bước vào, cô thuận miệng hỏi: “Anh hỏi xong chưa? Đồng chí ấy tính sao?”
Phó Cảnh Thần khẽ “Ừ” một tiếng.
“Vậy thì tốt rồi.” Khương Du Mạn thở phào nhẹ nhõm. Nếu có thể làm xong giường đất trước khi mùa đông về, cô sẽ chẳng cần phải lo con cái bị lạnh nữa. Cuộc sống ở miền Bắc thời tiết quả thật rất khắc nghiệt.
Lúc này vừa vặn đan xong một đoạn, cô liền cầm lấy chiếc khăn quàng cổ đang dệt dở, đi tới, vòng thử lên cổ anh. Cô muốn xem xem chiếc khăn có thể quấn được mấy vòng.
Phó Cảnh Thần cao lớn, cô chỉ có thể nhón chân lên.
Phó Cảnh Thần phối hợp hơi cúi thấp đầu, ánh mắt ánh lên ý cười: “Em đan cho anh đấy à?”
“Còn ai nữa?” Khương Du Mạn có chút không được tự nhiên, vành tai hơi ửng đỏ. “Cái màu tối thế này, chẳng lẽ em lại đan cho con?”
“Anh thật sự đã nghĩ là em đan cho con.”
Khương Du Mạn thử rồi rút ra, phát hiện chiếc khăn hiện tại chỉ đủ quấn một vòng. Cô nói: “Còn chưa biết là trai hay gái. Vả lại, cho dù có chuẩn bị cho con, em cũng sẽ chẳng bao giờ dùng len màu đen đâu.” Kho len trong không gian của cô nhiều thế, lúc chưa biết giới tính, cô đương nhiên sẽ dùng màu vàng hoặc màu kem trung tính.
“Chắc là một cô công chúa.” Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Khương Du Mạn lập tức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh sự mong chờ và cả sự tò mò: “Sao anh biết?”
Mọi người hay bảo khi m.a.n.g t.h.a.i sẽ có thai mộng, đôi khi giấc mộng đó có thể dự báo giới tính của thai nhi. Nhưng cô chưa từng mơ thấy gì cả, kể cả trong ký ức nguyên chủ cũng chưa từng có. Chẳng lẽ là Phó Cảnh Thần đã mơ thấy rồi sao?
Ý cười của Phó Cảnh Thần càng thêm sâu sắc: “Anh đoán thôi.” Anh chưa từng mơ thấy. Chẳng qua, anh chỉ cảm thấy nếu đó là một cô con gái lớn lên giống hệt Khương Du Mạn, chắc chắn sẽ cực kỳ đáng yêu.
Dừng một chút, anh bổ sung, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định: “Nhưng là con do em sinh cho anh, dù là trai hay gái, anh đều thương yêu.”