Cúi đầu nhìn xem, thấy mình không biết từ lúc nào đã cuộn chăn trong mơ, quấn mình gần thành cái bánh chưng. Cũng may quấn thành bánh chưng nên đêm qua nàng không bị lạnh. Kéo chăn ra, trong không khí xung quanh và trong chăn mơ hồ có một mùi vị, dường như có người từng xuất hiện ở đây.
Có người ban đêm đã kéo chăn cho nàng sao?
Có lẽ là chị y tá tốt bụng đi ngang qua thấy nàng rơi chăn nên kéo chăn giúp nàng.
Không nghĩ nhiều nữa, cũng căn bản không thể đoán được có người nửa đêm sẽ đến. Thấy thời gian là hơn sáu giờ, không dậy muộn nữa, dậy đánh răng, đi sang phòng bên cạnh xem tình hình anh họ và chị dâu họ.
Anh họ trên người có vết thương không cử động được, không đạp chăn, người ấm áp chưa sốt. Điều này làm Tạ Uyển Oánh thở phào nhẹ nhõm.
Đối lập với đó là, chị dâu họ Thượng Tư Linh ngồi trên giường gấp bọc chăn, có lẽ mới đến phương Bắc cuối cùng vẫn có chút không quen khí hậu, liền hắt hơi hai tiếng.
 
Tạ Uyển Oánh lo lắng chị dâu họ bị cảm, lấy thêm một chiếc áo khoác dày đến cho chị dâu họ khoác vào, dặn dò uống nhiều nước ấm. Mình thì đi ra ngoài mua bữa sáng, tiện thể ghé qua cửa hàng tạp hóa tìm bột gừng mua về pha nước cho chị dâu họ uống để giải cảm.
Uống nước gừng xong, ăn sáng xong, Thượng Tư Linh cảm thấy cơ thể ấm lên không ít, nhưng vẫn lo lắng Tạ Uyển Oánh cũng mệt mỏi như mình, sức khỏe không tốt, khuyên cô thay đổi ý định: “Nếu em thấy trong người không được khỏe lắm thì đừng đi hiến máu nữa, lấy tiền đi, để người khác giúp chúng ta hiến máu.”
“Chị dâu yên tâm, chuyện này em sẽ sắp xếp ổn thỏa. Hơn nữa, tối qua em ngủ rất ngon, đã dưỡng đủ tinh thần.” Tạ Uyển Oánh nói. Làm bác sĩ trước sau gì cũng sẽ không tán thành việc mua máu, bất kể trong tình huống nào. Cơ thể của cô khỏe hơn chị dâu họ.
 
Nghe cô nói tối qua ngủ ngon, Thượng Tư Linh liên tưởng đến bác sĩ Tào cả đêm kéo chăn cho cô, bật cười thành tiếng.
Chị dâu họ cười gì vậy? Tạ Uyển Oánh nghi vấn.
Bởi vì Tào Dũng đã dặn không được nói, Thượng Tư Linh lắc đầu, không nói ra với cô.
Bảo chị dâu họ nghỉ ngơi nhiều nhất có thể. Tạ Uyển Oánh đi lấy một chậu nước ấm đến, giúp anh họ đã tỉnh dậy lau mặt.
Thời gian hơn 7 giờ, đi ngang qua hành lang phòng cấp cứu, thấy Thân sư huynh đi vào khoa cấp cứu là đã quay lại bệnh viện đi làm.
“Tiểu sư muội.” Thân Hữu Hoán tay trái xách chiếc cặp công văn màu nâu, vừa đi vừa nhìn đồng hồ, đi đến trước mặt cô hỏi: “Sao rồi, tối qua ngủ ở đây ngon không?”
Tạ Uyển Oánh gật gật đầu.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút phản ứng của cô, Thân Hữu Hoán tin chắc cô không biết tối qua Tào Dũng đã đến, trong lòng dở khóc dở cười nghĩ, Thằng sư đệ Tào này yêu đương cứ như đánh du kích vậy, lén lén lút lút, sợ bị người ta phát hiện mình đến quan tâm người ta hay sao ấy, cố ý dặn dò người dưới quyền không cho ai biết.
 
Câu nói tình yêu có thể thay đổi con người, giờ khắc này ông Thân Hữu Hoán tin rồi. Chủ yếu là ai cũng biết Tào Dũng là thiên chi kiêu tử, không cần thiết phải làm như vậy. Ai có thể ngờ Tào Dũng lại đột nhiên biến thành kẻ lụy tình, toàn bộ suy nghĩ đều là làm sao để cô ấy vui, làm sao để cô ấy thoải mái.
Vừa lúc, Tào Dũng gọi điện tới.
Thân Hữu Hoán lấy điện thoại di động từ trong cặp công vụ ra nghe xem có chuyện gì.
Thấy sư huynh muốn nghe điện thoại công việc, Tạ Uyển Oánh đi đến nhà vệ sinh đổ chậu nước đi.
Nhìn cô rời đi, Thân Hữu Hoán cầm điện thoại có thể thẳng thắn hỏi Tào sư đệ: “Cậu mấy giờ về? Bọn họ không nói, bảo là tối qua cậu hình như cứ ở lì trong khoa cấp cứu bệnh viện chúng tôi.”
Y tá đi ngang qua thay Tào Dũng trả lời, nói cho Thân Hữu Hoán: “Bác sĩ Tào 5 giờ mới đi.”
Thằng sư đệ Tào này cả đêm ở đây canh người ta. Thân Hữu Hoán cười toe toét: “Cậu không nói với cô ấy là cậu đã đến sao?”