“Tôi hỏi anh trước, tình hình anh họ của cô ấy, anh có dự định gì không?” Tào Dũng rõ ràng chỉ nói chuyện y học với người khác, không trả lời câu hỏi của ông.
Người khác không cho hỏi chuyện riêng tư, Thân Hữu Hoán chỉ có thể quay lại chuyện công việc, giọng điệu tự nhiên trở nên nghiêm túc và trang trọng, không đùa giỡn nữa, nói: “Đợi kết quả kiểm tra hôm nay rồi nói, không vội được.”
“Đến lúc đó tình hình của anh ấy, anh có chuẩn bị tìm người bên ngoại khoa đến thảo luận không?” Tào Dũng, người tối qua đã xem xét bệnh án, hỏi.
Vị Tào sư đệ này trước kia suýt nữa đã trở thành bác sĩ khoa Ngoại L*иg ngực Tim mạch, Thân Hữu Hoán không dám qua loa, tỉ mỉ giải thích cho anh: “Tình hình của bệnh nhân này, làm phẫu thuật ngoại khoa có nguy hiểm. Oánh Oánh có lẽ hy vọng có thể thử dùng phẫu thuật can thiệp để giải quyết vấn đề trước, tổn thương nhỏ, nguy hiểm thấp. Khoa nội chúng tôi sẽ tiến hành thảo luận nội bộ trước. Về ngoại khoa, nếu có vấn đề cần thiết, tôi sẽ đi tìm ngoại khoa bệnh viện chúng tôi đến hiệp thương.”
Tào Dũng cẩn thận nghe ông trình bày tình hình bệnh nhân.
Thân Hữu Hoán cố ý hỏi anh một câu: “Cậu quan tâm chuyện của cô ấy, có nghĩ đến việc nghe chúng tôi thảo luận không?”
“Cô ấy sẽ tham gia.” Tào Dũng hơi do dự, không thể để lộ việc anh lén lút đến đây.
“Tôi có thể không cho cô ấy tham dự.” Thân Hữu Hoán nói. So với việc để Tạ Uyển Oánh tham dự, không bằng để Tào Dũng đến dự thính. Oánh Oánh tiểu sư muội mà giám sát tại hiện trường, ông sư huynh này sẽ hơi có áp lực.
Tào Dũng nghe ra đối phương không mấy tin tưởng vào phẫu thuật can thiệp, không muốn để cô nghe. Thân Hữu Hoán có thể là cân nhắc đến yếu tố cô là người nhà bệnh nhân, nghe thấy tin tức không tốt sẽ cảm xúc không tốt.
“Khi nào các anh thảo luận ca bệnh?” Tào Dũng hỏi lại.
“Nhanh nhất cần chiều nay, một phần báo cáo kiểm tra sẽ có kết quả.” Thân Hữu Hoán nói: “Nếu buổi chiều phòng cậu không có việc gì, công tác không bận, có thể qua tìm tôi.”
“Được. Tôi sắp xếp thời gian.” Tào Dũng nói.
Thân Hữu Hoán cúp điện thoại, quay đầu thấy tiểu sư muội đã quay lại.
Đi tới, Tạ Uyển Oánh thấy sắc mặt vui vẻ của Thân sư huynh đột nhiên có chút co quắp, thầm nghĩ Thân sư huynh gọi điện thoại với ai mà như sợ bị nàng biết vậy.
“Buổi sáng bệnh nhân xuất viện xong có giường trống, buổi trưa giường bệnh khử trùng xong các người có thể chuyển lên khu nội trú.” Thân Hữu Hoán tránh né ánh mắt sáng như gương của cô, lặp lại lời đã nói hôm qua.
“Cảm ơn Thân sư huynh. Sư huynh có việc thì đi bận đi, bên em không có việc gì.” Tạ Uyển Oánh hiểu ý nói.
Tiểu sư muội thông minh chủ động cho ông lối thoát. Làm cho ông và Tào Dũng cứ như trở thành người xấu vậy, Thân Hữu Hoán xấu hổ cười hai tiếng, đi đến khu nội trú làm việc.
Tạ Uyển Oánh nghĩ có thể là Trương đại lão gọi điện thoại cho Thân sư huynh nói gì đó, Thân sư huynh không tiện nói rõ với cô. Ai bảo tối qua cô có hơi “đắc tội” với Trương đại lão.
Thời gian sắp tám giờ, Trương đại lão thứ bảy chắc sẽ đến đi làm tuần tra. Tạ Uyển Oánh muốn chạy đến trung tâm huyết học hiến máu trước. Bởi vì là hiến máu tương trợ, trước khi đến trung tâm huyết học cần lấy đơn xin do bác sĩ Lý kê, đến ngân hàng máu của bệnh viện tiến hành đăng ký hiến máu tương trợ. Cầm tờ đăng ký này rồi mới đến trung tâm huyết học hiến máu.
Trước đó, Tạ Uyển Oánh vẫn chưa nghĩ Đinh Lộ Lộ có đến hay không.
Đối phương có lẽ đã đến, có lẽ chưa đến.
Cũng không định gọi điện thoại hỏi Đinh Lộ Lộ nữa.
Đã nói trước với vị chị họ này rồi, cô sẽ không ép người khác hiến máu, nhưng cô có chín mươi chín phẩy chín phần trăm chắc chắn Đinh Lộ Lộ sẽ đến.
Đinh Lộ Lộ thật sự đã đến, giống như tối qua, thập thò ở cửa khoa cấp cứu, nhìn đông ngó tây tìm ai đó.
Người chị họ này xem ra chưa từ bỏ ý định, có khả năng vẫn tiếp tục muốn đầu cơ trục lợi.