Những lời này cho thấy kiến thức về phẫu thuật tim mạch rất chuyên sâu.
Tào Chiêu suy nghĩ, em trai mình có biết không nhỉ. Em trai anh dường như luôn muốn lôi kéo cô ấy về khoa phẫu thuật thần kinh. Tuy nhiên, nghe chú mình nói, bạn học Tạ là học bá, nắm bắt kiến thức về phẫu thuật thần kinh cũng rất đáng khen ngợi.
(Bạn học Tạ giấu nghề quá.)
“Thầy ơi, em đề nghị làm siêu âm tim ngay cho bệnh nhi để xác nhận.” Tạ Uyển Oánh nói.
Đối với trường hợp nghi ngờ có thay đổi về cấu trúc tim, siêu âm tim là lựa chọn hàng đầu, nhanh chóng và thuận tiện. Chụp CT có thể phát hiện tổn thương tiềm ẩn, giống như trường hợp của anh họ cô.
Tạ Uyển Oánh nói xong những điều này, biết mình lại đang đánh cược. Bằng chứng cô đưa ra thực tế không đủ để chứng minh cho nghi ngờ hiện tại của cô. Nếu dựa theo biểu hiện điện tâm đồ, bác sĩ nên nghi ngờ thiếu máu cơ tim trước. Muốn nói đến đứt cơ nhú, ít nhất bệnh nhi phải có biểu hiện suy tim và phù phổi.
Cô đánh cược vào điều gì? Bộ não của cô dựa trên dữ liệu hiện có để phỏng đoán hướng này, dựa vào trực giác lâm sàng. Cô không biết các thầy có đánh giá giống cô hay không.
“Em cho rằng tình trạng của bệnh nhi rất nghiêm trọng sao?” Tào Chiêu hỏi cô.
Những người khác tại hiện trường nghe thấy, nghi ngờ nghĩ, Không phải chứ? Anh ta đang hỏi trực giác lâm sàng của một sinh viên y khoa sao?
Đúng vậy. Tạ Uyển Oánh thừa nhận, trực giác của cô cho rằng tình trạng của đứa trẻ này rất nghiêm trọng, rất nguy cấp. Cô là người cấp cứu cho đứa trẻ tại hiện trường, đã ép tim hơn mười phút để tim đứa trẻ đập trở lại. Làm sao đứa trẻ chỉ có thể bị tổn thương cơ tim nhẹ và rối loạn nhịp tim.
“Vâng.”
Tạ Uyển Oánh trả lời rồi nhìn thẳng vào thần tiên ca ca.
Khi các thầy trên lâm sàng nhìn em như vậy, chỉ có nghĩa là một điều, thầy muốn kiểm tra xem em có thể giữ vững quan điểm học thuật của mình hay không. Nếu có thể, chứng tỏ em đủ tự tin. Nếu không, chứng tỏ chính em cũng nghi ngờ phán đoán của mình, làm sao thầy có thể chấp nhận ý kiến của em.
Hai người kia không hề căng thẳng. Những người xung quanh thì căng như dây đàn, cả đám đều công nhận bạn học Tạ rất giỏi, đối mặt với lãnh đạo mà không hề sợ hãi.
Tào Chiêu hiểu ra điều gì đó, cô học sinh trước mặt anh này am hiểu kiến thức của các đại lão nên căn bản không sợ ánh mắt của anh. Anh quay đầu đi, những vòng xoáy đen trong mắt anh xoay chuyển nhanh hơn, như một cơn lốc cổ xưa.
Thần tiên ca ca lộ ra vẻ mặt khó đoán, trong lòng Tạ Uyển Oánh nghĩ, Thình thịch, thình thịch. Lại một lần nữa cảm thấy, gia đình sư huynh Tào thật sự khác biệt.
“Nếu siêu âm tim không cho kết quả như em mong muốn, hoặc chỉ có một chút bất thường về trào ngược, em định xử lý thế nào?” Tào Chiêu hỏi, giọng nói bình tĩnh, một tay đút túi áo blouse, tay kia đưa tờ điện tâm đồ cho bạn học Đoạn tiếp tục nghiên cứu.
Bạn học Đoạn Tam Bảo nhận lấy tờ điện tâm đồ, dường như vùi đầu vào tờ giấy, chăm chú nghiên cứu biểu đồ.
“Ừm, vấn đề này…” Tạ Uyển Oánh suy nghĩ một chút rồi nói, “Trực giác mách bảo em, không thể bỏ cuộc như vậy. Phải tìm ra nguyên nhân thực sự của bệnh. Nếu siêu âm tim không phát hiện ra, thì nội soi l*иg ngực.”
Bị điên rồi sao?! Người đầu tiên bị cô làm cho kinh ngạc là La Cảnh Minh, người tự xưng là rất hiểu cô.
Tiểu sư muội này sao lại l* m*ng như vậy? Phẫu thuật là muốn làm là làm sao? Bác sĩ phẫu thuật theo trực giác? Làm xong phát hiện không có gì, rạch cho bệnh nhân một nhát dao oan uổng sao?
Chứng tỏ rằng trước khi thực sự tiếp xúc với bạn học Tạ, đừng bao giờ nghĩ rằng mình thực sự hiểu cô ấy.
Đương nhiên, bạn học Tạ Uyển Oánh không thể nào rạch cho bệnh nhân một nhát dao oan uổng.