“Chúng tôi không biết, không ai nói cho chúng tôi biết.” Đinh Ngọc Hải cầm lấy di động trả lời, hất nồi sạch sẽ.
Âu Phong nghe xong, quay đầu, không nhịn được nói thẳng: “Đồng bác sĩ và vợ anh ta nói chuyện, vợ anh ta không nhận? Muốn tìm Đồng bác sĩ tới đây đối chất sao?”
Nói vậy Đồng bác sĩ rất vui lòng, bởi vì ai cũng thấy được, tối qua sau khi Đồng bác sĩ bị cúp máy, vẻ mặt vẫn còn chưa hết thèm thuồng.
Quảng bác sĩ chắc là đau đầu như búa bổ, cư nhiên lại đắc tội với một nhân vật lớn như Đồng bác sĩ. Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu là chuyện tốt, không lý nào Đinh Ngọc Hải và Chu Nhược Mai không khoe khoang trước mặt hắn.
Đinh Ngọc Hải nhắc lại: “Sự việc là như thế này, tôi và vợ tôi thật sự không biết tình hình.”
“Vợ anh ta cúp máy của Đồng bác sĩ, anh hỏi cô ta tại sao lại cúp?” Âu Phong bóc mẽ.
Đinh Ngọc Hải quay đầu muốn bóp cổ vợ nghĩ, Tối qua cô cúp máy của vị đại gia nào vậy?
Chu Nhược Mai nằm bẹp trên ghế sô pha bất động, giả chết.
“Chúng tôi không quen biết Đồng bác sĩ, Nhược Mai không phải khoa Ngoại Thần kinh, không quen Đồng bác sĩ.” Đinh Ngọc Hải giải thích đến khô cả họng.
“Vợ anh ta nói Phương Trạch là phòng khám nhỏ.” Âu Phong từng câu khôi phục lại tình cảnh tối qua.
Quảng bác sĩ chết lặng.
Chỉ cần là bác sĩ, ai dám nói Phương Trạch là phòng khám nhỏ.
Chu Nhược Mai nhảy dựng lên, tức đến mặt đỏ tía tai: “Không phải tôi nói, không phải tôi... Là bọn họ gài bẫy tôi. Là bạn học của Tạ Uyển Oánh, cũng hư hỏng giống cô ta, cố ý gài tôi, làm tôi nói như vậy ...”
Thật sự tức đến phát khóc.
( Bạn học Ngụy nghĩ, Tôi khi nào sai khiến cô, là tự cô muốn nói như vậy. )
“Có thể là như vậy.” Đinh Ngọc Hải nói với Quảng bác sĩ: “Bọn trẻ đùa giỡn với vợ tôi, vợ tôi thật sự, chỉ đùa lại thôi. Anh nói với Đồng bác sĩ đừng để tâm, vợ tôi thật sự không biết anh ta, nên hiểu lầm.”
Không ai dám nói đùa kiểu Phương Trạch là phòng khám nhỏ, Quảng bác sĩ toát mồ hôi lạnh. Hiện tại hắn đang ở Phương Trạch, lời nói của Đinh Ngọc Hải và Chu Nhược Mai chẳng khác nào muốn cho hắn bị người Phương Trạch đánh cho bẹp dí.
Đinh Ngọc Hải nóng ruột, giải thích rõ: “Việc này Âu Phong cũng đã hỏi tôi. Tôi thành thật nói với anh ta, người trẻ tuổi trẻ khí thịnh. Cũng như Tào Dũng bác sĩ, Tào Dũng bác sĩ như anh nói bây giờ đã biết điều hơn nhiều khi nói chuyện. Cái cô Tạ Uyển Oánh này, hồi thi đại học đến nhà chúng tôi, tôi và vợ tôi khuyên cô bé con gái học y quá vất vả, không bằng đi làm giáo viên hoặc học trường nghệ thuật. Cô ta không vui, đến giờ vẫn còn giận chúng tôi. Thấy chưa, tối qua cô ta không nghe máy vợ tôi, cho bạn mình gọi điện đến chọc tức vợ tôi.”
Nói như vậy, là người trẻ tuổi không hiểu chuyện.
Âu Phong bác sĩ lại chen vào: “Không phải, cô ta thật sự để điện thoại trong phòng họp, là vợ anh ta ...”
Bạch bạch, bị vỗ vai hai cái, Âu Phong và Quảng bác sĩ quay đầu lại, phát hiện Đồng bác sĩ đã đến.
Không biết từ lúc nào, hiện trường có nhiều ánh mắt đang nhìn bọn họ.
Ai bảo bọn họ nói chuyện quá gây chú ý.
Các vị khách nước ngoài đang nói chuyện rì rầm, bày tỏ nghi vấn.
Các giáo sư và sinh viên Quốc Hiệp có mặt càng ngạc nhiên đến ngây người.
“Bọn họ đang nói về Oánh Oánh sao?” Lý Khải An nhỏ giọng hỏi các bạn học khác: “Thế Hoa và những người khác tối qua về trường không nói gì với chúng ta, lớp trưởng có biết không?”
Lớp trưởng không biết, Nhậm phụ đạo viên cũng không biết.
Nhậm Sùng Đạt nhanh chóng nhận được ánh mắt dò hỏi của Dương chủ nhiệm, lãnh đạo bệnh viện, oán trách Tào Dũng không báo trước.
Có người nước ngoài, xấu chàng hổ ai biết. Hai vị chủ nhiệm Hầu và Dương, lãnh đạo hai bệnh viện, tiến lên tiếp đãi đoàn khách nước ngoài.
Nói là Charlie bác sĩ sẽ đến, kết quả không phải đến một người, mà là một đám người nước ngoài.