Đám đông không thể đứng tụ tập ở cửa bệnh viện, dù thời điểm này còn khá sớm. Hơn 7 giờ một chút, hầu hết các công việc chính yếu của bệnh viện chưa bắt đầu. Khu khám bệnh chưa mở cửa, khu nội trú chưa đến giờ thăm nom, người qua lại trong bệnh viện không nhiều.
Nhân viên tiếp đón vội vàng mời các vị khách lên lầu.
Các vị khách rôm rả đi qua khu khám bệnh đến khu nội trú, đến chỗ thang máy đợi lên lầu.
Trên đường tiếng bàn tán chưa bao giờ dứt.
Trong những buổi gặp mặt như vậy có thể gặp lại đồng nghiệp lâu ngày không gặp, nhân cơ hội chào hỏi, liên lạc tình cảm. Bởi vì không ai biết trước được sau này có cần nhờ vả người ta hay không. Nhân viên y tế khi cần nhờ vả, việc nhờ đồng nghiệp là chuyện bình thường.
Quảng bác sĩ cầm di động không rời, nói chuyện không ngừng với Đinh Ngọc Hải, yêu cầu: “Hai người gọi điện thoại xin lỗi Đồng bác sĩ đi.” Nếu không, Quảng bác sĩ khó mà ở lại đây được.
Đinh Ngọc Hải thầm chửi thề, muốn cúp máy cũng là vợ hắn tự ý làm, tự mình gây họa.
Chu Nhược Mai đổ hết mọi chuyện xui xẻo lên đầu Tạ Uyển Oánh: “Tôi dám chắc, là cô ta cố ý. Cô ta cố ý để điện thoại trong phòng họp cho người khác nghe máy. Chắc chắn là Tôn Dung Phương báo tin cho cô ta. Cô ta biết tôi muốn gọi cho cô ta, nên đã giăng bẫy chờ tôi nhảy vào.”
( Tạ Uyển Oánh nghĩ, Tôi lại thông minh đến vậy sao? Tự tôi cũng không biết? )
“Không thể nào như vậy được.” Đinh Ngọc Hải cảm thấy vợ mình đang thổi phồng Tạ Uyển Oánh quá mức.
“Cô ta cùng bạn học thông đồng với nhau.” Chu Nhược Mai thà tin rằng cháu gái họ có chỉ số thông minh cao như vậy.
“Không phải lúc đầu bạn học của cô ta bị cô khai thác thông tin sao?”
“Cô bạn học đó giả ngây giả ngô để thăm dò tôi...”
“Tôi nhờ Quảng bác sĩ hỏi giúp anh số liên lạc của Đồng bác sĩ, anh tự mình gọi điện xin lỗi người ta đi.” Đinh Ngọc Hải ra oai với vợ, chuyện này nên giải quyết sớm cho xong, vợ chịu chút ấm ức cũng không phải chuyện lớn.
Chu Nhược Mai nghĩ bụng, chuyện này nào có đơn giản như vậy. Tối qua vị Đồng đại gia kia nói chuyện với cô như thế nào, chỉ kém chỉ thẳng vào mũi giáo huấn cô. Vị đại gia kia nói chuyện không dùng lời tục tĩu chửi rủa, nhưng thủ đoạn mềm dẻo lại vô cùng lợi hại.
Bây giờ điều cần làm rõ là, tại sao Đồng bác sĩ lại bênh vực Tạ Uyển Oánh?
Cô luôn cảm thấy thông tin tối qua nghe được từ miệng bạn học làm cô bất an, như có chuyện đáng sợ hơn đang chờ đợi cô.
Quảng bác sĩ len qua đám đông đi lên phía trước, tìm thấy Đồng bác sĩ, nhỏ giọng gọi: “Đồng bác sĩ.”
Đồng bác sĩ không rảnh để ý đến hắn.
Là bác sĩ điều trị của bệnh nhân, một trong những người dẫn đầu nhóm phẫu thuật, Đồng bác sĩ đang đại diện cho cả nhóm phẫu thuật và ban lãnh đạo tiếp đón đoàn khách nước ngoài, bận rộn không xuể.
Quảng bác sĩ bất đắc dĩ, đành phải đứng chờ bên cạnh. Trong lúc đó, hắn lại nghe thấy điều gì đó.
Hiện trường có phiên dịch viên, phiên dịch đồng thời lời nói của khách nước ngoài, chỉ nghe nữ phiên dịch cao cấp trực tiếp phiên câu hỏi của người nước ngoài: “Charlie bác sĩ hỏi, liệu ông ấy có thể gặp bác sĩ Tạ không?”
Không hỏi ai khác, hỏi trước Tạ Uyển Oánh. Đồng bác sĩ càng thêm chắc chắn, vị khách nước ngoài kia tối qua cố ý nói “Không không không” để kíh thíɧ bọn họ biểu diễn.
Vấn đề khó khăn hàng đầu của phẫu thuật Ngoại Thần kinh từ trước đến nay là định vị 3D, điều này đã được đề cập trước đó. Các đồng nghiệp nước ngoài dày dặn kinh nghiệm sao có thể không biết điều này.