Nhìn bóng cô khuất dần, Lý Khải An đứng ngây người một lúc, rồi mới chậm rãi bước đi.
Tạ Uyển Oánh nói dễ, nhưng cậu không thấy dễ chút nào. Đến Ngoại Tổng Quát II, cậu chưa từng làm việc này, tính cách cẩn thận, không ai dạy thì cậu cảm thấy mình không thể làm tốt. Chẳng phải nghe nói y lệnh điện tử rất quan trọng sao?
Thường ngày, thời gian tiếp xúc với các bạn cùng lớp đều ở trên lớp. Tạ Uyển Oánh biết thành tích học tập của các bạn đều không tệ, nên rất yên tâm về Lý Khải An.
Sáng bận rộn cùng các thầy ở phòng mổ, trưa trở lại khu bệnh, bị các chị y tá vây quanh.
“Bạn học của em, bác sĩ Lý có phải không?”
“Vâng ạ, chị.” Tạ Uyển Oánh đáp.
Các chị y tá thi nhau mách tội nghĩ,
“Em nghe này, cậu ta nhập y lệnh lung tung hết cả, tốt nhất là em tự mình kiểm tra lại trên máy tính một lần rồi mới đưa cho chúng tôi.”
“Chúng tôi bảo cậu ta sửa, cậu ta cứ không sửa, người thì chạy mất tăm.”
“Em không nói cho cậu ta biết phải làm thế nào sao?”
Tạ Uyển Oánh cúi đầu, mới nhận ra các chị y tá không hài lòng với bạn học của mình.
Lạ thật, khi cô đến Ngoại Tổng Quát II chỉ mất nửa tiếng là học được cách nhập y lệnh điện tử. Lý Khải An cả buổi sáng mà không làm được? Cậu ấy đến Ngoại Tổng Quát II thực tập đã nhiều ngày rồi.
Trở lại phòng bác sĩ, mở máy tính, xem xét những lỗi sai trong y lệnh điện tử mà các y tá đã chỉ ra. Tạ Uyển Oánh nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, cần phải hỏi bạn học.
Lấy điện thoại ra gọi cho Lý Khải An.
“Oánh Oánh, cậu mổ xong rồi à? Mình với Triệu Triệu Vĩ đang ăn cơm ở căng tin. Mình có đặt cơm hộp cho cậu ở chỗ y tá đứng. Cậu thấy chưa?” Lý Khải An nói ở đầu dây bên kia, hoàn toàn không đề cập đến chuyện y lệnh điện tử.
Tạ Uyển Oánh đành phải hỏi thẳng: “Y tá nói cậu nhập sai y lệnh mà không sửa.”
“Không có.” Lý Khải An phủ nhận: “Họ nói xong mình đã sửa lại mấy lần rồi. Vì cậu đang mổ, mình không thể gọi điện thoại báo cho cậu kịp thời.”
“Cậu thi có thể được 90, 100 điểm, cậu không hiểu họ bảo cậu sửa như thế nào sao?” Tạ Uyển Oánh đặt câu hỏi.
“Oánh Oánh, thi là thi, làm việc là làm việc. Thi có thể luyện đề mà. Dù sao, mình cũng không hiểu tại sao họ lại như vậy. Họ nói mình sai, mình hỏi sai chỗ nào, họ nói hai câu rồi mất kiên nhẫn. Mình hỏi lại, họ bảo mình quay lại hỏi cậu, nói họ không rảnh.” Lý Khải An nói về tình hình công việc của mình.
Y tá bận rộn, cũng phải hướng dẫn y tá đàn em, làm sao có thời gian giúp bác sĩ hướng dẫn sinh viên y khoa. Hơn nữa, phải hoàn thành y lệnh trong thời gian quy định. Cần thiết phải trả lại y lệnh sai cho bác sĩ sửa, không thể nào lãng phí thời gian để giúp sinh viên y khoa sửa y lệnh điện tử.
Hiểu rồi. Tạ Uyển Oánh phát hiện trước đó mình đã nghĩ quá đơn giản.
Trên thực tế, phương pháp học tập của Lý Khải An có thể luôn khác với cô. Lý Khải An quen luyện đề, còn cô, Tạ Uyển Oánh không thích luyện đề, thích đọc các loại sách vở và thông tin bên lề. Lý Khải An có thể quen với việc tham khảo mẫu và học thuộc lòng, còn Tạ Uyển Oánh thì không, cô thích tự mình tổng kết ra một bộ.
“Cậu ăn cơm trước đi.” Tạ Uyển Oánh giữ bình tĩnh suy nghĩ, không thể để bạn học và các chị y tá mâu thuẫn, nếu không sẽ khó mà cứu vãn.
“Mình ăn xong sẽ lên nói chuyện với cậu.” Lý Khải An gật đầu: “Cậu có cần mình làm gì nữa không?”
“Không cần, chiều chúng ta bàn sau.” Tạ Uyển Oánh nói: “Cảm ơn cậu đã lấy cơm cho mình.”
“Không có chi.” Lý Khải An vui vẻ cúp máy.