Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot

Chương 95

Một lúc sau, mọi người kinh ngạc nghĩ, Tạ Uyển Oánh vẫn bình tĩnh, nhìn bác sĩ Vương đang tức giận như nhìn không khí.

Dựa trên nguyên tắc làm bác sĩ phải cứu người, Tạ Uyển Oánh chắc chắn sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.

“Chủ nhiệm Lữ, vết thương trên trán của bệnh nhân này rất sâu, không giống bình thường, bị đâm như thế nào, có phải do bệnh lý não bộ dẫn đến chấn thương ngoài hay không, cần phải tìm hiểu kỹ. Chụp CT là công cụ chẩn đoán hình ảnh tốt nhất.” Tạ Uyển Oánh tiếp tục thuyết phục giáo viên lâm sàng.

Con trai nữ bệnh nhân nghe vậy rất lo lắng, hỏi: “Chủ nhiệm Lữ, cô ấy nói vậy có đúng không? Vừa nãy anh không phải nói mẹ tôi không sao sao?”

Mặt chủ nhiệm Lữ u ám, liếc nhìn Tạ Uyển Oánh bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi mỉm cười nói với người nhà bệnh nhân: “Cô ấy chỉ là kiến tập sinh y khoa, cái gì cũng không hiểu, học chỉ biết học vẹt, chưa từng đi lâm sàng, làm sao biết cách khám bệnh cho bệnh nhân. Cô ấy cũng không phải học trò của tôi.”

 

“Cô ấy không phải học sinh của anh sao?” Nữ bệnh nhân lẩm bẩm.

“Không phải. Vậy nên, anh đã hiểu chưa?”

Con trai nữ bệnh nhân dường như hiểu, lại dường như không hiểu, có chút mơ hồ, nói với mẹ: “Mẹ, con gọi điện thoại hỏi bố xem sao.”

“Không cần không cần!” Nữ bệnh nhân vội vàng ngăn con trai lại: “Bố con rất bận, không rảnh đâu. Vết thương nhỏ này của mẹ, chủ nhiệm Lữ nói không sao thì nhất định không sao. Chủ nhiệm Lữ là chuyên gia Ngoại Thần kinh, con không nghe ông ấy thì nghe ai, đây là bệnh viện Quốc Hiệp đấy.”

Lời của mẹ khiến chàng trai do dự.

Chủ nhiệm Lữ nhìn bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương quay sang trách mắng Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng: “Cô ra ngoài!”

Ở đây không cần cô! Vì kiến tập sinh không nghe lời chủ nhiệm thì tính là cái gì.

Tạ Uyển Oánh nhíu mày, lúc này bị đuổi ra ngoài, bản thân cô thì không sao, nhưng vấn đề là bệnh nhân này có thể cứu được không?

 

“Nếu không thì hỏi xem bà ấy bị thương như thế nào? Có phải tự ngã va vào v*t c*ng không? Trước khi bị thương có bị chóng mặt không?” Tạ Uyển Oánh thử hỏi quá trình bị thương cụ thể của bệnh nhân.

Bác sĩ Vương thấy cô còn dám ở lại đây thì rất khó chịu, nói thẳng: “Bà ấy không phải bệnh nhân của cô, cô cũng không phải bác sĩ, cô có tư cách gì mà hỏi tình hình bệnh nhân? Mau ra ngoài!”

Năm tư, chưa phải là bác sĩ, lời cô nói bây giờ đương nhiên không có trọng lượng. Điều khiến cô không ngờ tới là, hai bác sĩ này dường như đặt mạng sống của bệnh nhân ở vị trí thứ yếu, mà đặt lòng tự trọng của mình lên hàng đầu, tự cao tự đại. Tạ Uyển Oánh nghĩ, chỉ có thể chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.

Các sinh viên y khoa đứng ở cửa nhường đường, thấy bóng dáng cô đi ra, liền xì xào bàn tán nghĩ,

 

“Cô ấy bị sao vậy, dám phản bác chẩn đoán của chủ nhiệm?”

“Cô ấy tưởng mình là ai? Còn chưa phải là thực tập sinh, chỉ là kiến tập sinh thôi.”

“Sinh viên lớp 8 năm Quốc Hiệp quả nhiên là mọt sách như trong truyền thuyết. Học quá nhiều sách vở, đến lâm sàng lại không hiểu chuyện.”

“Cô ấy lại còn tưởng mình giỏi hơn chủ nhiệm sao? Ha ha ha ha ha…”

“Phải nói là cô ấy đáng đời. Nếu tôi là chủ nhiệm, tôi đã đuổi cô ấy đi từ lâu rồi. Chủ nhiệm Lữ và bác sĩ Vương đúng là dễ tính.”

“Cô ấy cũng không biết mình nói những lời này ở đây là đang làm gì, là đang hại bệnh nhân.”

Những lời người khác nói như gió thoảng bên tai, trong lòng chỉ nghĩ đến bệnh tình của bệnh nhân, Tạ Uyển Oánh đi đến trạm y tá, vội vàng gọi điện thoại cho sư huynh Hoàng.

Chuyện này quá khẩn cấp, nếu để nữ bệnh nhân xuất viện như vậy, lần sau nếu lại xảy ra chuyện, e rằng nữ bệnh nhân sẽ không đến được bệnh viện, mà sẽ chết ở nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment