Trong não có khối u là chuyện lớn.
Đô đô đô, sau một hồi chuông dài cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Alo, ai đấy?”
“Sư huynh Hoàng, là em, Tạ Uyển Oánh.”
“Sao vậy?” Hoàng Chí Lỗi hỏi từ đầu dây bên kia.
“Là thế này, sư huynh, có trường hợp khẩn cấp, anh có thể quay lại phòng ngay bây giờ được không?” Tạ Uyển Oánh cố gắng nói rõ tình hình qua điện thoại, Hoàng Chí Lỗi im lặng không hiểu sao, khiến cô sốt ruột muốn chết.
“Sư huynh, sư huynh?” Tạ Uyển Oánh gọi hai tiếng.
“Anh đây.”
Ai? Giọng sư huynh không phải từ trong điện thoại. Tạ Uyển Oánh ngẩng đầu lên.
Hoàng Chí Lỗi đang đứng trước bàn trạm y tá, mỉm cười nhìn cô, vừa cất điện thoại vào túi áo blouse trắng.
Vốn đang rất căng thẳng, bây giờ nhìn thấy nụ cười của sư huynh, nhớ đến lời sư huynh nói là có chuyện gì thì đã có sư huynh lo, Tạ Uyển Oánh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sư huynh, có một bệnh nhân cần chụp CT sọ não.”
“Bệnh nhân nào? Bác sĩ Vương đâu?” Hoàng Chí Lỗi hỏi.
“Bác sĩ Vương đang ở phòng thay băng, chủ nhiệm Lữ cũng ở đó. Em đã đề xuất với họ, nhưng họ lại muốn cho bệnh nhân về nhà mà không làm thêm xét nghiệm nào. Em lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.”
Lời cô em khóa dưới nói khiến Hoàng Chí Lỗi chớp mắt. Nói như vậy, là bệnh nhân của chủ nhiệm Lữ à? Chuyện này khó giải quyết đây.
“Bệnh nhân bị làm sao?” Tin tưởng cô em khóa dưới, Hoàng Chí Lỗi hỏi lại cụ thể.
“Bệnh nhân bị chấn thương ngoài vùng trán bên phải, vào khu bệnh khoa Ngoại Thần kinh, hiện đang khâu vết thương trong phòng thay băng, vết thương dài khoảng nửa phân, khâu khoảng hai mũi. Chủ nhiệm Lữ đang làm. Nhưng mà, vết thương của bệnh nhân khá sâu, không phải do tai nạn lao động ở nhà máy, phân xưởng hoặc bị vật rơi trúng, như vậy phần lớn có thể là do ngã hoặc va chạm. Bệnh nhân có khả năng bị mất ý thức trong thời gian ngắn hoặc chóng mặt dẫn đến tai nạn, em nghĩ tốt nhất nên làm đủ các xét nghiệm cho chắc chắn.”
Nghe cô em khóa dưới nói có lý, Hoàng Chí Lỗi suy nghĩ rồi tiếp tục hỏi: “Bà ấy tự nói không phải do tai nạn lao động, cũng không phải bị vật rơi trúng, vậy bị thương như thế nào, bà ấy chưa nói sao?”
“Bác sĩ Vương không cho em hỏi. Nhưng em thấy cách ăn mặc của bà ấy không giống công nhân.”
Cách ăn mặc của nữ bệnh nhân và con trai bà rất sang trọng, hơn nữa, là khách quý của chủ nhiệm Lữ thì sao có thể là công nhân được.
“Không giống công nhân, là bệnh nhân của chủ nhiệm Lữ.” Cân nhắc lời của cô em khóa dưới, Hoàng Chí Lỗi quay sang hỏi ai đó: “Sư huynh Tào…”
Sư huynh Tào?
Vừa nghe cái tên này, Tạ Uyển Oánh nhớ lại khoảnh khắc hơn ba năm trước, gặp ai đó ở cửa cấp cứu bệnh viện của dì cô. Nhìn kỹ lại, hot boy Tào, một bác sĩ đẹp trai như vậy, đi đâu cũng khiến người ta khó quên.
Thật sự là hot boy Tào đã trở lại sao?
Chỉ nghe thấy tiếng hét của một y tá khác ở hành lang khu bệnh phía trước: “Bác sĩ Tào, anh đã trở lại!”
Tào Dũng đi phía trước, Tiểu Đỗ xách túi hành lý đi theo sau.
Chỉ nghe Tào Dũng nói muốn về phòng trước, Tiểu Đỗ không dám lên tiếng, đi theo sau Tào Dũng, vừa làm nhân viên mới, vừa tò mò về vị bác sĩ cầm dao mổ giỏi nhất trong truyền thuyết của bệnh viện.
“Ừ, vừa về, mọi người khỏe không?” Tào Dũng ân cần hỏi thăm đồng nghiệp và y tá trong khoa: “Tôi nghe chủ nhiệm và trưởng khoa nói năm ngoái cô mới cưới, không biết có nhận được quà cưới tôi tặng không?”
Hot boy Tào có một điểm rất tốt, là học bá nhưng không kiêu ngạo, lễ phép và lịch sự, quan hệ với đồng nghiệp rất tốt.