Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 43

Khách sạn lớn Hồng Thiên?

Dưới chỗ ngồi, Diệp Gia lấy điện thoại ra, trộm tìm kiếm một chút, đúng như lời vị giám đốc đó nói, là một nhà hàng khách sạn Trung Hoa với quy mô lớn, chỉ cần nhìn vẻ ngoài sang trọng của khách sạn trong ảnh thôi là cô đã bị thu hút rồi, khách sạn lớn như vậy thì có vẻ tiền lương chắc chắn sẽ không thấp.

Diệp Gia ngước mắt nhìn vị giám đốc: “Tôi ở Tri Vị Hiên, ông chủ đối với tôi rất tốt, lương cũng không thấp, còn có ngày nghỉ, nên tạm thời tôi không có ý định nhảy chỗ.”

Vị giám đốc nhìn ra được ý tứ của cô, lập tức nói: “Cô Diệp, chắc là cô không biết, ở khách sạn Hồng Thiên chúng tôi, bình thường lương một năm của bếp phó là 15 vạn, bếp trưởng là 20 vạn, đây chỉ là lương cơ bản, còn tiền thưởng hoa hồng và thưởng cuối năm được tính riêng, nghỉ phép là có hệ thống luân ban, làm một ngày được nghỉ một ngày, thời gian làm việc là buổi trưa và buổi tối, 8 giờ tối là có thể tan ca rồi.”

Đầu nhỏ của Diệp Gia bắt đầu hoạt động, điều kiện này ngon như vậy, làm sao đây, cô siêu hào hứng! Sao không tìm được công việc tốt như này sớm hơn chứ!

Cô bình tĩnh “ồ” một tiếng, nói: “Chỉ là bếp phó thôi?”

Vị giám đốc cũng hơi khó xử, giải thích: “Là như này, cô Diệp, bếp trưởng bên khách sạn chúng tôi toàn là 40 50 tuổi trở lên, là những đầu bếp dày dặn kinh nghiệm, cho dù là phó bếp thì cũng đều là 30 tuổi trở lên, tay nghề nấu nướng của cô Diệp theo lời của tôi, thì chắc chắn muốn cô làm bếp trưởng, nhưng cô còn trẻ như vậy, tôi lo rằng những vị đầu bếp già kia sẽ không phục, nên tôi nghĩ như thế này, tạm thời để cô chịu ủy khuất làm bếp phó rồi, đợi sau khi đạt được thành tích thì sẽ thăng chức lên làm bếp trưởng, cô thấy có hợp lý không?”

Nói như vậy cũng đúng, những người đầu bếp đó dựa vào kinh nghiệm lâu năm và tay nghề của mình, tính tình rất kiêu ngạo, không dễ đi nể phục người khác, nếu cô vừa đến đó mà lên làm bếp trưởng luôn thì e rằng trong lòng bọn họ sẽ không thoải mái.

“Ừm, như vậy đi, giám đốc Hoàng, anh cho phép tôi suy nghĩ vài ngày có được không? Dù sao thì chuyện nhảy việc như này, tôi phải báo trước với ông chủ, để cho anh ấy chuẩn bị trước.”

“ Được chứ được chứ.”

Ban đêm, đèn rực rỡ sáng lên, Diệp Gia và vị giám đốc đi từ quán cafe đi ra, vị giám đốc đến ven đường rồi mở cửa xe mình ra: “Cô Diệp, đã muộn rồi, tôi đưa cô về trước.”

Diệp Gia nhìn đồng hồ, đích thực là đã muộn rồi, nhà cô cách nơi đây cũng khá xa, nên cô dứt khoác lên xe.

“Giám đốc, tôi muốn hỏi một chút, làm việc ở bên khách sạn của anh, có được giải quyết vấn đề chỗ ở không?”

“Cái này thì cô cứ yên tâm.” Vị giám đốc khởi động xe, lái đi, rồi giải thích: “Bếp trưởng và bếp phó đều có ký túc xá riêng, diện tích ít nhất là 50 mét vuông, nếu như cô không muốn ở ký túc xá thì sẽ có tiền trợ cấp tiền nhà được quy ra.”

Ách, điều kiện thật tốt.

Động tâm.

Vào buổi tối, Phó Tri Duyên vừa ra khỏi văn phòng, thì nhận được tin nhắn của Đoàn Hiểu Quân: “Phó đội, hồi nãy đi làm nhiệm vụ, anh đoán xem có chuyện gì, tôi nhìn thấy cô bé Diệp Gia kia, đi cùng với một ông chú trung niên từ trong quán cafe ra, trông dáng bộ trò chuyện rất vui, cuối cùng còn lên chiếc xe Mercedes của ông ta nữa! Chậc chậc, cô bé này thật là lợi hại a!”

Sau đó, hắn gửi đến một đoạn video ngắn, dưới ánh đèn đêm, người đàn ông ân cần mở cửa xe cho Diệp Gia, cô ngồi vào trong, trên khuôn mặt treo nụ cười ngọt ngào quen thuộc.

Phó Tri Duyên đột nhiên có chút bực bội, nhấn nút tin nhắn âm thanh, lạnh lùng nói: “Nếu muốn trở thành tay săn ảnh thì ngày mai có thể đến nộp báo cáo từ chức.”

Lúc Đoàn Hiểu Quân ngồi ở ghế lái phụ nghe tin nhắn thoại của Phó Tri Duyên thì tóc dựng đứng cả lên, nắm chặt tay áo của Mục Sâm bên cạnh, kéo ra các nếp gấp: “Toi rồi toi rồi, sao tôi có cảm giác tôi đã đắc tội với lão đại thế này!”

Mục Sâm lạnh nhạt mà cười cười: “Đồ ngốc, ai cũng nhìn ra được là lão đại đối với cô nhóc đó không bình thường, cậu thì hay rồi, thế mà lại thích dẫm lên bãi mìn của lão đại.”

Đoàn Hiểu Quân nhìn đoạn video quay trộm hồi nãy, lẩm bẩm nói: “Không phải là tôi sợ lão đại bị lừa à! Anh ấy thủ thân như ngọc suốt hai mươi mấy năm nay, một cậu con trai ngây thơ như vậy sao có thể là đối thủ của cô nhóc đó được, cậu xem, đây không phải là cấu kết với người đàn ông khác à, tại sao mọi người lại không hiểu nỗi khổ tâm của tôi cơ chứ!”

“Tôi thấy là cậu đã nghĩ nhiều rồi, hai người họ cũng không nắm tay hay là hôn nhau gì, không chừng có sự hiểu lầm gì đó thì sao!”

“Đều đã gửi cho lão đại rồi, anh nói phải làm sao bây giờ?” Đoàn Hiểu Quân bất lực mà gãi gãi đầu.

“Bỏ đi.” Mục Sâm thản nhiên nhún vai: “Nếu như lão đại không để ý đến cô bé đó thì anh ấy sẽ không quan tâm chuyện này đâu, còn nếu như anh ấy để ý...” Khóe miệng Mục Sâm nhếch lên, nhìn Đoàn Hiểu Quân: “Nói không chừng, coi như là cậu đã giúp Diệp Gia rồi.”

Phó Tri Duyên ngồi trở lại trong xe, lại cầm điện thoại ra bắt đầu phân tích kỹ đoạn video, sau khi xem đi xem lại năm sáu lần, trái tim nặng trĩu của anh cuối cùng cũng thả lỏng đi rất nhiều, vận dụng lý trí và kiến

thức chuyên môn, anh có thể phân tích từ biểu hiện và hành động của bọn họ, hai người họ không quá thân nhau, nếu đoán đúng, hẳn là lần đầu gặp mặt, loại trừ khả năng yêu đương cuồng nhiệt, vậy đó có thể là... buổi xem mắt trong truyền thuyết?

Hô hấp của Phó Tri Duyên bị chặn lại, tâm phiền ý loạn mà ném điện thoại sang một bên, ánh mắt quét qua cái túi giấy màu trắng thẳng đứng đặt trên ghế lái phụ, đó là quà đáp lễ dành cho cô.

Anh xách túi lên ném thẳng ra ghế sau xe.
Bình Luận (0)
Comment