Vào cuối tuần, Diệp Gia được nghỉ, cô chạy đến khách sạn Hồng Thiên tham quan, tình cờ khách sạn đang tổ chức tiệc cưới, Diệp Gia lẫn vào dòng người, đi lang thang một vòng.
Khách sạn quả thực rất lớn, có hai con sư tử đá lớn ngồi chồm hổm ở cửa, trang trí bên trong cũng khá sang trọng, nhưng...
Diệp Gia dạo quanh sảnh khách sạn một vòng và nhận thấy kiểu tiệc cưới kiểu đồ ăn Trung Hoa như thế này khá lãng phí, khách ngồi một bàn đã tản đi hết, nhưng trên bàn có đầy bát đĩa, một số bát còn thừa thức ăn chưa ăn xong, có bát còn chưa đυ.ng đến thức ăn, đặt nguyên một bàn, có thể lãng phí một phần ba số lượng thức ăn.
Không ngon sao?
Diệp Gia nhìn trái ngó phải, nhân viên phục vụ đều bận rộn dọn món ăn, cô dứt khoác cầm một chiếc đũa sạch sẽ, gắp một miếng thịt gà trên đĩa chưa được đυ.ng tới, nếm thử.
Thịt gà quá dai, hơn nữa rõ ràng là đã để trong tủ lạnh ít nhất trên ba ngày, còn về hương vị, chắc là được xào trong nồi lớn, xào qua loa đại khái, cho nên gia vị không đều, cô gắp tiếp miếng khoai tây trong tô khoai tây xào thịt gà, nhưng phát hiện vỏ khoai tây còn chưa được gọt sạch.
Tiền lương bếp trưởng ở đây một năm 20 vạn đây à, trông có vẻ rất không có tâm.
Diệp Gia lại mò đi vào nhà bếp dạo một vòng, mấy đầu bếp mặc đồng phục màu trắng ở trong nhà ăn đang rất bận rộn, các món ăn đều được làm từ dây chuyền sản xuất, hết đĩa này đến đĩa khác, những món ăn giống nhau được chuyền tay nhau, từ khâu chuẩn bị cho đến khâu ra món cuối cùng, ít nhất cũng phải qua tay ít nhất cả chục người. Làm như thế này thì quả thực là hiệu suất được nâng cao rất nhiều, nhưng mà mùi vị thì rất khó bảo đảm.
Sau khi bước ra khỏi khách sạn Hồng Thiên, ý nghĩ tính nhảy việc của Diệp Gia bị tiêu tan đi không ít, làm việc trong một khách sạn lớn như vậy, với thái độ nghiêm túc của cô đối với đồ ăn thì e rằng khó mà đáp ứng được yêu cầu về hiệu suất và số lượng của khách sạn lớn này. Diệp Gia nhìn lên bầu trời, trên trời xanh có vài đám mây trắng bồng bềnh, cuối cùng cô cũng hiểu được, năm đó có nhiều khách sạn lớn mời Diệp Tắc Phu về làm đầu bếp với mức lương trăm vạn mỗi năm, nhưng đều bị ông không chút do dự mà từ chối, thà sống trong một con hẻm nhỏ, hằng ngày chỉ nấu một bàn những thức ăn tinh tế, tiếp đãi một lượng nhỏ khách hàng, là một ẩm thực gia, chung quy ông có sự kiên trì của riêng mình, có trách nhiệm với thực khách, tôn trọng nguyên liệu nấu ăn.
Ôi, tuy rằng thù lao đãi ngộ thực sự hấp dẫn, nhưng mà Diệp Gia cũng không thể làm trái ý mình, cha đã để lại cho cô “Nhật ký ẩm thực bốn phương”, đó là tâm huyết cả đời của ông, cô không muốn phụ lòng.
Diệp Gia từ chối lời mời của vị giám đốc đó, tiếp trong vài tuần cũng có rất nhiều người phụ trách khách sạn và nhà hàng âm thầm tìm đến Diệp Gia, đưa ra một cành ô liu với mức lương cao, điều này làm Trình Ngộ bắt đầu đứng ngồi không yên. Tối hôm đó, cùng với Diệp Gia có một cuộc trò chuyện quan trọng.
“Thương lượng thế này một chút, tôi có ý định mở Tri Vị Hiên ra lớn hơn, cô vẫn làm việc ở chỗ tôi thì tôi sẽ để cho cô gia nhập cổ phần, chúng ta biến mối quan hệ làm thuê thành quan hệ hợp tác, cô thấy thế nào?”
Tay nghề của Diệp Gia, bất luận là ở đâu đều có thể thành công, còn cái tiệm ăn này của hắn mà không có Diệp Gia thì nói không chừng ngày mai cũng không còn.
Thay vì biến cô thành đối thủ cạnh tranh trong tương lai thì không bằng hợp tác làm việc với cô...
Trong bếp, Diệp Gia vừa lấy ớt xanh ra, kinh ngạc mà quay đầu nhìn Trình Ngộ, không ngờ hắn đột nhiên nói đến chuyện hợp tác.
“Nhưng mà hiện tại tôi không có nhiều tiền để gia nhập cổ phần.”
“Cái này thì dễ thôi, cô cứ làm đầu bếp ở tiệm tôi, tôi tính cho cô lương cơ bản là 7000 một tháng, tiền thưởng thì không có nữa, bắt đầu từ sang năm, cho cô gia nhập 30%, làm đủ một năm thì lên 50%, thế nào?”
Diệp Gia chớp chớp mắt: “Ông chủ Trình, không đùa chứ? Nói như vậy...là tôi xem là thật đó nha!”
“Trình Ngộ tôi đã nói là làm, chỉ cần cô đồng ý.” Trình Ngộ vỗ vỗ ngực: “Chuyện này hiện tại quyết định như vậy!”
“Được!” Diệp Gia ngay lập tức quyết định: “Vậy thì quyết định như vậy đi.”
A Phương vừa cắn hạt dưa vừa nhìn hai người họ, trong nháy mắt Diệp Gia đã trực tiếp thăng chức từ đầu bếp lên làm bà chủ thứ hai rồi?
Ngày đầu năm mới đang đến gần, Trình Ngộ phát tiền thưởng cuối năm cuối cùng cho Diệp Gia, bắt đầu từ năm mới, cô có thể trực tiếp rút ra 30% lợi nhuận ở Tri Vị Hiên, với tình hình buôn bán hiện tại của Tri Vị Hiên cộng với tiền lương của cô, thì mỗi tháng có thu nhập trên một vạn rồi, Diệp Gia tương đối hài lòng, điều quan trọng trước mắt là đem mấy người phụ bếp đào tạo tốt, tay nghề của bọn họ mà tốt lên thì Diệp Gia cũng được thả lỏng hơn.
Buổi tối, Diệp Gia về đến nhà, lại gửi cho Phó Tri Duyên một tin nhắn: “Phó đội, ngày mai muốn ăn gì nè?”
Sau khoảng nửa giờ, Diệp Gia tắm xong đi ra, mới nhận được một tin nhắn từ Phó Tri Duyên: "Không cần."
Hả? Cô vừa lau mái tóc dài ướt đẫm, vừa nhìn vào màn hình điện thoại, ngẩn ra.
Anh ấy nói không cần?
Hai tháng trở lại gần đây, cứ mỗi tuần là đều đưa cơm hộp một lần, anh rất là vui mà, sao lại...không cần nữa?
“Là em làm không tốt chỗ nào nên khiến anh tức giận rồi ạ[Uất ức].”
Phó Tri Duyên thay đồ ngủ xong, nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, trái tim sắt đá đột nhiên mềm xuống một cách khó hiểu.
Diệp Gia nằm trên giường, lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình nhưng anh không vẫn không trả lời lại, cô muốn tiếp tục gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại sợ anh chê phiền, trong lòng cứ loạn cả lên, không có tin tức.
Mặt trăng non leo lên bệ cửa sổ, giờ đẹp cảnh đẹp, nhưng cô không có tâm tình thưởng thức, ngẩn người nhìn trần nhà, phát ngốc.
Đột nhiên, điện thoại dưới gối rung lên, Diệp Gia lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình, giật mình một cái, cả người run lên.
Không ngờ anh lại gọi điện thoại đến!
Cô còn chưa bao giờ nói chuyện qua điện thoại với anh!
Diệp Gia run rẩy cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Phó tiên sinh."
“Ừm, đang làm gì vậy?” Giọng anh truyền qua sóng điện thoại lại đặc biệt trầm ngâm gợi cảm.
“Em...đang nằm trên giường.” Diệp Gia thấp giọng, dừng một chút, nói: “Không mặc quần áo.”
Phó Tri Duyên ngồi ở mép giường, tay trái cầm điện thoại, tay phải xoa xoa khóe mắt: “Ừm.”
Không cần phải nói chi tiết như vậy.
“Ngày mai nghỉ tết Tây, tôi bồi ông nội ra ngoài đi chơi, cho nên...lần sau vậy.”
Thì ra là do ngày mai có việc à!
Phó Tri Duyên chưa kịp giải thích xong thì đã có tiếng gõ cửa "cốc cốc": "Tri Duyên, cháu đang gọi điện thoại cho ai vậy? Có phải là Tiểu Gia không?"
Phó Tri Duyên bất đắc dĩ mà đứng dậy, xuống giường đi mở cửa: “Ông nội, ông nghe lén.”
Ông cụ Phó làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nói cái gì vậy, ông của cháu có thể làm loại chuyện như thế sao?” Sau đó ông cụ nhìn điện thoại trong tay Phó Tri Duyên, màn hình vẫn sáng: “Là Tiểu Gia hả? Bảo Tiểu Gia đi chơi chung với chúng ta đi! Ông nhớ con bé đó rồi!”
Diệp Gia sung sức, lăn từ trên trên giường ngồi dậy, tâm trạng bỗng chốc phấn chấn lên, ngọt ngào gọi một tiếng trong điện thoại: “Con chào ông Phó ạ!”
Phó Tri Duyên bất lực, đưa điện thoại cho ông nội: “Ông tự nói với cô ấy đi.”
“Gia Gia, ngày mai Phó Tri Duyên đưa ông và ông Từ của cháu đi Lộc Sơn ngâm suối nước nóng, cháu cũng đi cùng đi! Được không?”
“Được ạ!” Diệp Gia vui vẻ mà đồng ý liền: “Vừa hay ngày mai cháu được nghỉ phép!”
“Thế quyết định như vậy nhé!” Đôi mắt ông cụ cười híp thành một đường: “Sáng mai cháu ngủ dậy thì gọi điện thoại cho Phó Tri Duyên, bảo nó đến đón cháu.”
“Vâng ạ, ông.”