Cô và Phó Tri Duyên ngồi xuống, quay đầu lại, thấy Đường Phi và Lục Cảnh ngồi ở dãy ghế sau, vị trí khá xa.
Vốn dĩ cô muốn làm chút chuyện gì đó trong rạp chiếu phim tối tăm này, lại không ngờ gặp phải hai tên này, Phó Tri Duyên là một người sĩ diện, chắc chắn không muốn bị mất mặt.
Haiz.
Diệp Gia thầm thở dài, ngồi thẳng lưng, tập trung xem phim.
Xem được nửa đoạn phim, ánh mắt của Diệp Gia không nhịn được di chuyển đến khuôn mặt của anh, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng từ màn hình chập chờn lúc sáng lúc tối, từ đỉnh trán, đến sống mũi cao ngất, lại đến đôi môi mỏng, giống như dãy núi dài vô tận, lạnh lẽo mà mạnh mẽ.
“Xem phim hay là xem anh?” Anh thình lình hỏi cô, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào màn hình.
Nếu như bảo cô lựa chọn thì tất nhiên cô sẽ chọn vế sau rồi!
“Anh còn đẹp hơn cả phim ảnh.” Diệp Gia gật gật đầu, nói chắc nịch.
Một tiếng cười nhẹ, anh quay đầu, ánh mắt thâm tình rơi xuống gương mặt cô: “Nếu như em không còn lòng dạ để xem phim nữa thì chúng ta làm chút chuyện khác đi.”
“Chuyện gì...cơ?” Diệp Gia nuốt ngụm nước bọt.
“Chuyện mà lúc nãy vẫn chưa làm xong ấy.”
Anh nói xong liền phủ người qua, bá đạo nhấc eo cô lên, tiện thể ngậm chặt đôi môi của cô.
Nụ hôn này triền miên mà kéo dài, sự tấn công của anh nhanh mà mãnh liệt hơn rất nhiều, ít đi dịu dàng, nhiều hơn là sự chiếm hữu. Trong góc tối, không ai nhìn thấy, nguy hiểm, nhưng lại kíɧ ŧɧíɧ.
Tay anh từ phần eo thuận tiện mò lên trên, mò mẫm nửa ngày trời cũng không tìm được điểm vào, rồi chợt nhận ra rằng cô đang mặc một chiếc váy liền thân.
Diệp Gia biết anh muốn làm cái gì, vì vậy liền nắm lấy tay anh sờ lên đùi của chính mình, ghé sát vào lỗ tai anh, thở ra một hơi: “Anh Tri Duyên, từ chỗ này đi lên nè.”
Lòng bàn tay anh vuốt ve làn da mịn màng trơn nhẵn trên đùi cô, nhưng không có tiếp tục đi lên, lưu luyến bịn rịn mà rút tay về, chỉnh lại váy cho cô, dù sao cũng là con gái nhà lành, không nên nháo quá mức.
Diệp Gia phủ tay lên ngực anh, mổ nhẹ lên cằm anh, sau đó quay đầu tiếp tục xem phim, yêu đương với lão cán bộ, cô cần phải kiên nhẫn vô cùng.
Không mấy chốc, tin nhắn của Đường Phi gửi đến: “Màn biểu diễn của hai người còn đặc sắc hơn cả điện ảnh.”
-
Đã gần nửa năm Tô Mễ không hề liên lạc với Diệp Gia nữa, có mấy lần Diệp Gia đến trường tìm cô ấy, đều bị tránh gặp, không có nguyên do, không lời giải thích.
Mãi cho đến khi Lục Cảnh tỏ tình với Diệp Gia, thì cô mới hậu tri hậu giác...hiểu ra điều gì.
Hôm ấy trời không có nắng, nhưng rất nóng và hực, không khí ngột ngạt đến mức khó thở.
Lục Cảnh đứng trước cửa nhà cô, tay cầm một bó hoa hồng rất đẹp, cô thậm chí còn không cho cậu ta vào cửa.
Hai người, một người trong cửa, một người ngoài cửa, giằng co rất lâu.
Chuyện này xảy ra cách một tuần sau lúc ngẫu nhiên gặp ở rạp chiếu phim.
Diệp Gia thực sự rất là đau đầu, cô và Lục Cảnh quen biết cũng được 5 năm rồi, chơi với cậu ta không giống như chơi với Đường Phi và Đào Địch, tính cách hướng nội, bình thường rất ít nói, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng. Lúc còn ở trường cao trung, hai người quen nhau bởi vì vụ đánh nhau, cậu là một học sinh từ quê lên, thường xuyên bị nam sinh trong trường bắt nạt, Diệp Gia nhìn không vừa mắt nên liền ra tay giúp cậu, tuy rằng cô cũng không chắc sẽ đánh thắng được người khác, có điều cô muốn giúp cậu, nắm đấm không cứng như họ, nhưng mồm mép thì rất lợi hại không chịu bỏ qua cho kẻ nào, kết quả sau cùng là cả hai đều bị đánh một trận.
Dần dần, những kìm nén áp lực khiến Lục Cảnh bị bộc phát, cậu bắt đầu phản kháng, bắt đầu học cách bảo vệ Diệp Gia, Lục Cảnh sinh ra ở nông thôn, trước đây đã làm rất nhiều công việc đồng áng, thể chất cậu khỏe mạnh hơn nam sinh bình thường, học được một số kỹ năng đấm bốc, dần dần Lục Cảnh trở thành phe của Diệp Gia, là người có khả năng đánh đấm giỏi nhất, hơn nữa còn trung thành tận tâm với cô, chỉ đâu đánh đó, không có nguyên tắc, không có giới hạn, kẻ nào làm cô ngứa mắt, cậu đều giúp cô xử lí.
Mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, giống như người thân, cô luôn đối xử với Lục Cảnh -người nhỏ hơn cô một tuổi như là em trai ruột của mình, có nhiều điều trong lòng cô cũng chưa bao giờ nói với Đào Địch và Đường Phi, nhưng cô lại sẵn lòng nói với Lục Cảnh, bởi vì cậu là người biết lắng nghe, ít phát biểu ý kiến, im lặng lắng nghe rồi âm thầm tiêu hóa.
Có chết Diệp Gia cũng không bao giờ nghĩ cậu ta sẽ có ý gì đó với mình, cậu ta sống rất nội tâm và tinh tế, người khác rất khó mà nhận ra được cậu ta đang nghĩ gì.
“Thôi thì...vào trong ngồi một lát đi.” Diệp Gia thấy khuôn mặt cậu đỏ phừng phừng, từng giọt mồ hôi đang úa ra, rốt cuộc vẫn để cho cậu ta đi vào.
Cô xoay người lấy ly nước chanh tự làm từ trong tủ lạnh ra, sau khi thêm đá viên vào thì đặt lên bàn, Lục Cảnh cũng không cầm lên uống, trong tay ôm bó hoa, giống như một đứa trẻ không biết làm thế nào.
“Tôi biết là...hiện tại tôi không có gì trong tay, nhưng tôi sẽ cố gắng trở nên xuất sắc như cảnh sát Phó...”
“Nhưng Lục Cảnh à, tôi không chấp nhận cậu.” Cô nhìn những bông hồng đỏ tươi và thẳng thừng từ chối.
Giữa họ không cần quá nhiều lời nói, càng nói nhiều thì có thể sẽ làm tổn thương đến mối quan hệ nhiều năm nay.
“Cậu và Phó Tri Duyên không hợp nhau đâu.”
“Lục Cảnh, đừng nói gì thêm nữa.” Diệp Gia đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Lục Cảnh thoáng do dự một chút, cắn chặt răng, rốt cuộc cũng nói: “Tôi nhớ rõ trước đây cậu từng nói với tôi rằng cậu đang tìm một người trong trận động đất ở Bích Sơn vào chín năm trước.”
“Đúng, hơn nữa là tôi đã tìm thấy rồi, anh ấy chính là Phó...”
“Thật sự tìm thấy rồi?” Lục Cảnh đột nhiên cắt ngang lời của Diệp Gia.