Hô hấp của Diệp Gia có chút không thông, nhìn Lục Cảnh: “Cậu muốn nói cái gì?”
Lục Cảnh lại không hoảng không vội mà ngồi xuống lại, cầm ly nước chanh lên uống một ngụm, rồi mới chậm rãi nói: “Cậu từng nói rằng, vết thương trên người của anh trai kia rất là nặng, khuôn mặt bê bết máu, nhưng trên mặt của Phó Tri Duyên một vết sẹo cũng không có, chẳng lẽ cậu chưa từng hoài nghi.”
“Vậy...vậy thì sao?” Diệp Gia tin tưởng cảm giác đầu tiên của bản thân, người đó chính là anh, mặc kệ cách xa bao nhiêu năm, cô nhìn phát là nhận ra ngay.
“Thật ra cũng không khó để điều tra ra.” Lục Cảnh trầm giọng nói: “Cậu tin, nhưng tôi nghi ngờ, nên tôi đã đi điều tra anh ta.”
Diệp Gia sững sờ nhìn cậu ta, đột nhiên có chút hoảng loạn: “Cậu nên rời đi rồi, buổi tối tôi còn phải đi làm nữa.”
Lục Cảnh không nhúc nhích, Diệp Gia đi tới đẩy cậu ra cửa: “Cậu về đi, giữa bọn mình không có khả năng đâu!”
“Chuyện của bọn mình là chuyện khác, bây giờ tôi đang nói với cậu về chuyện của Phó Tri Duyên, đại ca ca của cậu.”
“Nhưng tôi không muốn nghe!” Diệp Gia đẩy mạnh cậu ta ra ngoài: “Cậu đi đi!”
Lục Cảnh bắt ngược lấy cổ tay của Diệp Gia: “Diệp Gia, rốt cuộc là cậu đang sợ cái gì! Thật ra bản thân cậu...cũng có nghi ngờ đúng không!”
“Không có! Anh ấy chính là đại ca ca! Không có người khác!” Diệp Gia gần như là dùng hết sức mà hét lên, gào lên câu này xong, mặt cũng đỏ bừng, cảm xúc rất kích động: “Lục Cảnh, nếu cậu còn như vậy thì giữa chúng ta sẽ không còn gì nữa!”
Lục Cảnh lùi lại, nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu, rồi trầm giọng nói: “Phó Tri Duyên có một người anh trai, tên là Phó Tri Cận, đã chết trong trận động đất ở Bích Sơn vào chín năm trước.”
Diệp Gia không nhớ rõ Lục Cảnh đã rời đi lúc nào, toàn thân cô lạnh toát, chạy như điên vào phòng ngủ, lục tung cả tủ lên tìm cái huy hiệu cảnh sát màu xanh.
Cái gì cũng không có...tìm không thấy nữa...
“Đã chết trong trận động đất ở Bích Sơn vào chín năm trước.” Câu nói cuối cùng của Lục Cảnh không ngừng quanh quẩn trong tâm trí cô.
Một tiếng sấm sét ầm lên, chẻ đôi trái tim cô, đột nhiên bên tai cô ù đi.
Tiếng khóc thét, tiếng kêu cứu, thế giới quay cuồng như đến ngày tận thế.
Những viên gạch tàn đá vụn không ngừng rơi xuống, anh bảo vệ cô trong ngực mình, để rồi cả đầu anh bị đập trúng thành một vũng máu...
Lúc đó, cô cảm thấy có gì đó ấm nóng chảy ra trên mặt, cô còn ngây thơ lấy tay lau cho anh, nói, đại ca ca, anh đừng khóc, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta mà.
Sau đó được cứu sống, cô được người ta đưa lên cáng, nhân viên cứu hỏa lấy khăn che khuất đôi mắt của cô, cô kéo khăn xuống, cố gắng mở mắt ra, nhìn bàn tay mình bê bết máu khô...chiếc huy hiệu cảnh sát màu xanh cũng bị nhuốm đầy máu.
Đó đâu phải là nước mắt...
Đó là máu...
Anh ấy đã chết rồi!
-
Buổi tối, Phó Tri Duyên tan làm về nhà, xe vừa dừng lại, xuyên qua những giọt nước không ngừng nhỏ xuống ngoài cửa xe, mơ hồ nhìn thấy toàn thân cô ướt sũng đứng dưới mái hiên, anh mở cửa xe ra, mặc kệ trời mưa tầm tã, lao ra khỏi xe chạy về phía cô.
Quả nhiên là cô!
Phó Tri Duyên nhìn toàn thân bị ướt đẫm của cô, những giọt mưa nhỏ giọt theo từng sợi tóc chảy xuống, tay cô ôm chặt cái ví, đáng thương đứng bên cạnh tường, trái tim của Phó Tri Duyên quặn thắt lại.
“Sao giờ này em lại đến đây?” Giọng anh rất gấp, có chút trách móc: “Sao em không gọi điện cho anh?”
“Trời mưa...sấm sét.” Cô nói những gì anh đã nói với cô vào tối hôm đó: “Sợ anh đang đi trên đường, sẽ không an toàn.”
Đôi mắt anh trìu mến, giọng nói xót xa: “Sao em dầm mưa ướt sũng vậy, có lạnh không em?”
Lạnh?
Hình như một chút Diệp Gia cũng không phát giác ra, tinh thần cô đang ngẩn ngơ thờ thẫn.
Phó Tri Duyên vươn tay nắm tay cô, nhưng Diệp Gia đột nhiên lùi lại phía sau, bàn tay anh sững lại.
“Em đến...để lấy lại huy hiệu.” Cô ngước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh: “Nó ở chỗ anh đúng không?”
Một tia chớp xanh trắng xẹt ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm át cả lời nói của cô, Phó Tri Duyên có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, tái nhợt và thờ ơ. Giống như một con cá nhảy ra khỏi mặt nước và vùng vẫy hấp hối trong cơn mưa xối xả, không còn một chút sức sống.
Người thông minh thì chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu rồi.
Phó Tri Duyên đưa cô về nhà, lấy ra một chiếc áo ấm khoác lên người cô, muốn làm ấm cơ thể cho cô nhưng Diệp Gia vẫn lùi lại, mặt vô cảm.
Anh không miễn cưỡng nữa, chịu đựng sự đau lòng, bước lên cầu thang, quay lại, vẫy vẫy tay với cô: “Đến đây.”
Diệp Gia đi theo Phó Tri Duyên đến căn phòng cuối hành lang.
Ngăn tủ mở ra, bên trong là chiếc huy hiệu quý giá gần 10 năm của cô, còn có một bộ quân phục nhuốm máu.
Khi Diệp Gia nhìn thấy bộ quân phục, cô không ngừng kìm nén cảm xúc, như thể đột nhiên đê vỡ, cô loạng choạng nhào qua nắm lấy bộ quân phục, bộ quân phục đã bị giặt đến bạc màu, nhưng vết máu vẫn không thể giặt sạch, từng mảng lớn còn sót lại trên vải áo, nở rộ như một bông hoa tử đằng nhợt nhạt.
Cô ôm bộ quân phục, há miệng thở dốc, nước mắt tràn ra như đê vỡ, nhưng tiếng khóc của cô đã khản đặc vì quá đau buồn...
Phó Tri Duyên đứng bên cửa, trái tim bị tiếng khóc của cô kéo theo mà đau thắt từng cơn.
Anh đi tới ngồi xổm xuống, bàn tay vừa đặt lên lưng cô, cô liền dịch người về phía trước mà né đi, tránh đi sự an ủi của anh.
Trái tim của Phó Tri Duyên bỗng trống rỗng, đột nhiên hoảng loạn.
“Diệp Gia.” Anh gọi tên cô, cố sức muốn...bắt lấy một thứ gì đó.
Nhưng cô lại mắt điếc tai ngơ...
“Anh ấy tên là Phó Tri Cận, là anh trai của anh, lúc mất mới 24 tuổi.”
“Phó Tri Cận...hóa ra anh tên là...Phó Tri Cận...” Cô lặp lại lời anh nói, lần nữa lại một lần nữa: “...24 tuổi ư!”
Anh đau lòng nhìn cô: “Trước đây anh không nói là sợ...”
Câu nói “Sợ em rời xa anh” nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được, anh hiểu ra rằng, lúc này đây cô đang chìm đắm trong đau buồn của chính mình, căn bản là hoàn toàn không quan tâm chút nào, không quan tâm liệu anh có đau lòng hay không, liệu có khó chịu hay không.
Cô căn bản là...không quan tâm.
“Đại ca ca...” Cô ôm bộ quân phục mà khóc khàn cả giọng.
Anh từ từ đứng dậy, cuối cùng rời khỏi phòng.
Hồi lâu, cô cố gắng bình tĩnh lại hơi thở, từng hơi từng hơi, từ trong phòng đi ra, phòng khách không bật đèn, anh đứng trước cửa sổ nhìn ra màn đêm mưa vô tận, phì phèo điếu thuốc, tia chớp chiếu sáng sau lưng anh, giống như ngọn núi cô đơn.
Diệp Gia ôm chặt lấy bộ quân phục, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh: “Có thể cho tôi bộ quân phục này được không?”
Anh có thể không cho ư?
Phó Tri Duyên cố nén nỗi đau và sự ghen tuông long trời lở đất trong mình, mà gật đầu.
“Cảm ơn Phó tiên sinh.” Diệp Gia ôm bộ quân phục, xoay người, hồn bay phách lạc mà đi về phía cửa.
Phó tiên sinh...
Ha, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi luôn ư...
“Diệp Gia.” Ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi cửa, Phó Tri Duyên đột nhiên gọi cô lại, anh quay người, trong lòng có một nỗi tức giận râm ran.
“Cho nên em muốn như thế nào?”
“Phó tiên sinh, thực xin lỗi, tôi nhận sai người.” Ngay cả đầu cô cũng không ngoái lại, không muốn nhìn thấy anh...đến như vậy?
Phó Tri Duyên vứt tàn thuốc đi, bước tới ba năm bước, nắm lấy cổ tay cô kéo qua, đè cô vào tường.