Lý Hàn Thu vận động hai tay vẫn được tự do thì biết rằng gân cốt chưa thủ thương.
Chàng nói:
- Kiếm thế của các hạ mau lẹ quá chừng.
Người xõa tóc làm bộ thương tiếc vẫn đứng yên không tấn công nữa, cất tiếng hỏi lại:
- Các hạ đến đây làm chi?
Câu hỏi này khiến cho Lý Hàn Thu tắc họng không trả lời được. Chàng ngẩn ngơ một lúc rồi hỏi lại:
- Nơi đây hoang vu lạnh lẽo chẳng lẽ cũng là vật sở hữu của các hạ?
Người xõa tóc đáp:
- Phải rồi! Nơi đây chính là của lão phu.
Lý Hàn Thu không ngờ lão phúc đáp như vậy. Chàng ngẩn ngơ hỏi lại:
- Nơi đây không giống nhà của cư dân, dù nó có thuộc quyền sở hữu của các hạ, tưởng cũng không nên vạch làm cấm địa.
Người xõa tóc ra chiều tức giận nói:
- Lão phu chém liền mấy kiếm mà không hạ được các hạ, nên động lòng thương tiếc, phá thể lệ tha cho các hạ khỏi chết , các hạ hãy mau mau rời khỏi chốn này.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Bây giờ ta đã lấy được bảo kiếm. Theo lẽ là không nên lưu lại đây, nhưng người này võ công cao cường như vậy lại ở chốn hoang lương thì tất nội vụ có ẩn tình gì.
Nghĩ vậy chàng động lòng hiếu kỳ liền khẽ hắn giọng một tiếng rồi nói:
- Nơi đây hoang vu quạnh quẽ, nếu không có nguyên nhân thì tất có ẩn tình gì.
Người xõa tóc hỏi:
- Hay lắm! Vậy các hạ đến đây với dụng ý gì?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ vâng lệnh người khác vào đây lấy đầu các hạ.
Người xõa tóc ngửa mặt lên trời cười rộ hỏi:
- Chuyện này có thật chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ không nói sai một chữ.
Người xõa tóc hững hờ hỏi:
- Vậy trong thâm tâm các hạ tính toán thế nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Nếu các hạ cho mượn chiếc đầu trên cổ để tại hạ đem về phúc đáp thì thật là hay lắm!
Người xõa tóc nói:
- Cái đó dễ lắm! Ðầu lão phu đây, các hạ cứ lại mà lấy.
Lý Hàn Thu chậm rãi nói:
- Bằng các hạ không cho mượn thủ cấp cũng còn có một biện pháp khác rất giản dị.
Người xõa tóc toan nổi hung nghe chàng nói vậy thì ngẩn người ra hỏi lại:
- Còn có biện pháp nào nửa?
Lý Hàn Thu đáp:
- Các hạ mà ưng thuận cho tại hạ đi du ngoạn quanh vùng này một lúc thì có thể miễn được truyện cho mượn đầu.
Vốn chàng không có ý gây thù với người tóc xõa, nên nghĩ ra cách này để hai bên hạ đài một cách êm thấm.
Ngờ đâu sự tình lại biến đổi ra ngoài ý nghĩ của Lý Hàn Thu.
Người xõa tóc giơ trường kiếm lên cười lạt đáp:
- Các hạ muốn lấy đầu lão phu không phải là việc khó, chỉ cần thắng được thanh trường kiếm trong tay lão phu là đủ. Còn việc đi thưởng ngoạn một vòng quanh đây không phải chuyện dễ dàng như việc lấy đầu lão phu đâu.
Lý Hàn Thu thủng thẳng hỏi:
- Các hạ nói vậy thì giữa chúng ta không thể tránh được một cuộc động thủ hay sao?
Người xõa tóc cười lạt đáp:
- Trừ phi các hạ lập tức dời khỏi nơi đây, lão phu không còn cách nào khác mở đường cho các hạ.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
- Xem chừng không thể nào tránh khỏi được một cuộc ác đấu mất rồi. Nghĩ vậy chàng liền nói:
- Thôi được! Tại hạ xin lãnh giáo.
Người xõa tóc không nói nữa, vung trường kiếm đâm tới.
Lý Hàn Thu đã có kiếm trong tay, tinh thần phấn chấn, chàng hươi kiếm lên gạt.
Chàng đã biết rõ võ công người xõa tóc không phải tầm thường, nên phát huy thần lực để sử kiếm.
Choang một tiếng rùng rợn! Hai người đều lui lại một bước.
Bổng nghe người xõa tóc la lên một tiếng quái gở rồi nói:
- Kiếm pháp tuyệt diệu!
Lão lại tiến lên vung trường kiếm lấp loáng thành những đóa kiếm hoa chụp xuống Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu vung kiếm lên đỡ. Hai bên khai diện một cuộc ác đấu.
Nội lực người xõa tóc cực kỳ mãnh liệt, thế kiếm hiểm độc tiến đánh rất gấp, trầm trọng như núi Thái Sơn chụp xuống.
Lý Hàn Thu đã mất tiên cơ lâm vào tình thế bị động. Tuy chàng cố gắng phản kích mà trong lúc nhất thời không sao lấy lại được thế quân bình chàng bị người xõa tóc tấn công dồn dập cứ phải lùi hoài.
Lý Hàn Thu chờ cho người xõa tóc sử dụng xong thế liên hoàn, mới chụp lấy cơ hội để phản kích. Chàng múa tít trường kiếm phóng liền ba chiêu.
Thế kiếm của Lý Hàn Thu vốn theo đường lối kỳ bí hiểm độc. Ba chiêu này toàn là những chiêu độc đáo biến ảo khôn lường mà chàng đã luyện được.
Người xõa tóc đỏ gạt được hai chiêu đến chiêu thứ ba không đỡ kịp.
Bổng nghe đâu đánh chát một tiếng! Thanh trường kiếm của Lý Hàn Thu quét trúng cạnh sườn bên tả.
Người tóc xỏa bị rách áo vào đến da thịt, máu chảy đầm đìa. Xong lão kiêu hãnh dị thường! Bị trúng kiếm rồi, đột nhiên lão hú lên một tiếng dài nhảy xổ lại. Thế kiếm như gió tắp mưa sa.
Lý Hàn Thu thấy đối phương hung dữ như vậy thì trong lòng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:
- Người kiêu dũng như lão này thật là hiếm có trong võ lâm.
Một trận kim thiết chạm nhau bật lên những tiếng choang choảng rùng rợn cơ hồ thủng cả màng tai.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã qua lại mười mấy chiêu.
Dưới ánh trăng sáng, tia lửa bắn ra tung tóe.
Lý Hàn Thu cảm thấy cổ tay tê chồn, thanh trường kiếm suýt nữa văng đi.
Người xõa tóc vẫn tiếp tục tiến lại tấn công mãnh liệt.
Lý Hàn Thu vừa chống đỡ những chiêu kiếm liên miên không ngớt, vừa nghĩ thầm trong bụng:
- Nếu mình cứ chiến đấu dằng dai thì e rằng công lực kém lão. Sau tất thất bại. Âu là ta chế phục lão trước.
Chàng nghĩ vậy liền không đón đỡ nữa. Chàng hít một hơi chân khí nhảy lùi lại năm thước.
Người xõa tóc rượt tới như bóng theo hình. Lão đuổi kịp.
Lý Hàn Thu vừa dừng bước, thế kiếm của lão đã chém tới rất lẹ. Chàng vung trường kiếm lên gạt thế kiếm của đối phương rồi nghĩ thầm:
- Ta với lão không thù không oán, sao mình lại giết lão?
Nghĩ vậy rồi, chàng lùi thêm về phía sau. Chỉ trong khoảnh khác chàng đã lùi xa hơn mười trượng, gần đến chỗ nhà ở.
Lý Hàn Thu vung trường kiếm lên gạt thế kiếm của người xõa tóc rồi nói ngay:
- Xin các hạ tạm đình thủ. Tại hạ có việc muốn trình bày.
Người xõa tóc dừng kiếm hỏi:
- Việc gì?
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Các hạ có quen biết Giang Nam Song Hiệp không?
Người xõa tóc cười lạt đáp:
- Lão phu muốn không qua lại cũng người võ lâm. Các hạ muốn đem danh luận những nhân vật đó ra để hăm dọa lão phu cũng bằng vô ích mà thôi.
Lý Hàn Thu hỏi gạn:
- Các hạ không biết Giang Nam Song Hiệp thiệt ư?
Người xõa tóc tức mình đáp:
- Không biết là không biết. Lão phu cần gì phải nói dối?
Lý Hàn Thu hỏi:
- Các hạ không biết Giang Nam Song Hiệp thì sao bọn họ lại định hạ sát các hạ?
Người xõa tóc cười lạt đáp:
- Chà! Họ định giết lão phu để lấy những vật còn lưu lại. Nhưng thế là họ mơ mộng giữa ban ngày.
Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:
- Tại hạ tuyệt không có ý giựt lấy báu vật.
Người xõa tóc cười mới nói:
- Bất luận các hạ nói thế nào lão phu cũng chẳng tin được.
Lý Hàn Thu nói:
- Nếu các hạ nhất định đòi đánh thì xin chờ tại hạ nói xong , thì tái đấu cũng chưa muộn.
Người xõa tóc nói:
- Tính nhẫn nại của lão phu chỉ có hạn, các hạ nói mau đi!
Lý Hàn Thu đủng đỉnh đáp:
- Tại hạ chịu lời ủy thác của Giang Nam Song Hiệp đến đây giết các hạ. Nhưng tại hạ lại nghĩ rằng giữa đôi ta vẫn không thù oán thì sao lại cùng nhau liều mạng.
Người xõa tóc hỏi lại:
- Các hạ định thế nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Chúng ta tìm cách tránh khỏi tai mắt Giang Nam Song Hiệp là xong.
Người tóc xõa nói:
- Ðược rồi ! Bây giờ các hạ ra chiêu đi!
Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:
- Các hạ cần phải thắng tại hạ mới được hay sao?
Người xõa tóc đáp:
- Ngoại trừ cách các hạ dời khỏi nơi đây lập tức, không còn đường lối nào nữa.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nếu ta không chế phục lão này thì lão cho là mình sợ lão thật, chàng nghĩ vậy liền lớn tiếng nói:
- Các hạ hãy cẩn thận!
Ðột nhiên chàng phóng kiếm đâm tới.
Hai người khai diễn một trường ác đấu và cả hai đều biết bản lãnh của đối phương, nên phát huy toàn lực thi triển tuyệt kỹ để tranh thắng.
Chỉ trong khoảnh khác hai bên đã giao thủ đến dư trăm chiêu.
Lý Hàn Thu càng đánh càng lấy làm kỳ. Từ ngày ra đời đến nay chàng chạm trán lão này đáng kể là một tay võ công cao cường hơn hết. Trong Thất Tuyệt Ma Kiếm đã có câu: "Chiêu bất quá thậ p" tức là chỉ trong vòng mười chiêu là đả thương địch thủ. Thế mà chàng tỉ đấu với người xõa tóc này cả ngoài trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại. Chàng tự hỏi:
- Kiếm thuật người này đã cao cường như vậy sao lại ở đây giữ chỗ hoang lương. Ta phải tìm cách hỏi cho vỡ lẽ.
Nghĩ vậy chàng liền lùi lại phía sau.
Lúc này Lý Hàn Thu đã lùi gần đến tòa nhà.
Người xõa tóc ra vẻ bồn chồn lớn tiếng quát:
- Ðứng lại ngay! Ngươi còn lùi nữa thì lão phu sẽ phân thây làm muôn đoạn đó.
Lý Hàn Thu hươi kiếm chém luôn hai nhát bức bách người xõa tóc phải lùi hai bước. Chàng nói:
- Xin các hạ hãy tạm đình thủ.
Người xõa tóc dường như cũng biết khó lòng bức bách Lý Hàn Thu rút lui.
Lão theo lời dừng tay lại hỏi:
- Các hạ còn nói gì nữa!
Lý Hàn Thu đáp:
- Nếu tại hạ muốn tiến vào phòng chắc các hạ cũng không ngăn cản được.
Người xõa tóc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu các hạ mà tiến vào phòng một bước thì đêm nay trong chúng ta phải có người chết phân thây.
Lý Hàn Thu đủng đỉnh nói:
- Tại hạ đã không có ý gây thù với các hạ, thì lẽ dĩ nhiên chẳng muốn liều mạng với các hạ làm chi.
Người xõa tóc nói:
- Nếu vậy càng hay! Bây giờ các hạ ra đi vẫn được.
Lý Hàn Thu quay lại nhìn phòng ốc thấy tường xiêu vách đổ rất tồi tàn. Chỉ có một gian nhà ngói còn khá hơn một chút nhưng hai cánh cửa đóng chặt. Căn nhà nầy đứng trơ xung quanh tường gạch lệch lạc.
Chàng nghĩ thầm:
- Lão đã không cho mình vào phòng tức là nói về căn phòng còn nguyên vẹn nầy.
Chàng liền nói:
- Chẳng dấu gì các hạ, ngoài bức tường vây kia còn có người đang đợi tại hạ lấy thủ cấp của các hạ.
Người xõa tóc hỏi:
- Ai vậy?
Lý Hàn Thu đáp:
- Phương Tử ở Kim Lăng và Hàn Ðào ở Từ Châu.
Người tóc xõa hỏi:
- Trong hơn hai năm nay lão phu ở đây gặp các hạ là tay cường địch thứ nhất. Kể ra trong có đến mấy chục vị tới đây, nhưng hầu hết đều bị hại dưới lưỡi kiếm của lão phu, còn một số biết điều rút lui. Chỉ có mình các hạ là động thủ với lão phu dư trăm chiêu không phân thắng bại.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ðối với các hạ lão phu thực có lòng luyến tiếc, tuy lão phu chưa nắm chắc được phần thắng, khó mà liệu trước ai thua ai được.
Lý Hàn Thu mỉm cười nói:
- Nếu tại hạ quyết liều mạng với các hạ thì đã chẳng cần phải nói nhiều làm chi. Có điều...
Người tóc xõa hỏi ngay:
- Có điều làm sao?
Lý Hàn Thu đáp:
- Lúc này tại hại không động tính hiếu kỳ. Tại hạ nghĩ mãi mà không sao hiểu được vì lẽ gì một nhân vật bản lãnh cao siêu như các hạ lại ở chốn hoan lương nầy?
Người xõa tóc thủng thẳng hỏi:
- Các hạ không biết nội tình thật ư?
Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ thực tình không hiểu. Liệu các hạ có nói cho nghe được không?
Người xõa tóc trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
- Các hạ đã không biết nội tình thì chẳng nên biết làm chi hay hơn.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Các hạ đã không muốn nói thì tại hạ cũng không dám miễn cưỡng, có điều theo tại hạ nhận xét thì dường như các hạ ở đây để coi giữ một vật gì?
Người tóc xõa đáp:
- Ðúng thế?
Lý Hàn Thu nói:
- Các hạ là người kình địch thứ nhất mà tại hạ chạm trán kể từ ngày bước vào chốn giang hồ. Sau một phen tỷ đấu, tại hạ thấy mình được lợi rất nhiều. Bây giờ tại hạ xin từ biệt.
Ðoạn chàng trở gót đi luôn.
Người xõa tóc không ngờ Lý Hàn Thu nói đi là đi liền. Lão không nhịn được gọi giựt lại:
- Huynh đài hãy dừng bước!
Lý Hàn Thu quay lại hỏi:
- Các hạ còn điều chi dạy bảo?
Người xõa tóc đáp:
- Huynh đài thật là người quân tử.
Lý Hàn Thu nói:
- Các hạ quá khen rồi!
Người xõa tóc nói:
- Ðược rồi! Lý huynh! Tại hạ phải giữ nơi đây ba năm còn 26 ngày nữa là hết hạn. Trong vòng 26 ngày tại hạ ở đây chờ đợi, nếu Lý huynh muốn kết giao bạn hữu với con người đui một mắt nầy thì ba ngày nữa trở lại đây cùng nhau tương kiến. Bằng các hạ không muốn kết giao thì sau ba ngày tại hạ cũng dời khỏi nơi đây.
Lý Hàn Thu đáp:
- Nếu trong vòng 26 ngày mà tại hạ không chết sẽ xin y ước trở lại, người tóc xõa lấy làm kỳ hỏi:
- Lý huynh, sao Lý huynh lại thốt ra lời bất tường như vậy?
Lý Hàn Thu cười đáp:
- Tiểu đệ bị Giang Nam Song Hiệp bức bách đến đây mà không thỏa mãn được tâm nguyện của họ thì dĩ nhiên giữa tiểu đệ và họ sẻ xảy ra cuộc ác đấu.
Người tóc xõa nói:
- Ðáng tiếc là lão phu chưa thể chết được vì trong mình còn vướng víu nhiều chuyện. Nếu không thì đã cho Lý huynh mượn cái thủ cấp này.
Lý Hàn Thu nói:
- Huynh đài dạy quá lời, tiểu đệ nói với huynh đài như vậy là thực tình sự thiệt giữa Giang Nam Song Hiệp tại hạ có mối thù giết cha. Tiểu đệ có đâm chết được hai thằng giặc đó mới cam lòng.
Người tóc xõa sửng sốt hỏi:
- Lý huynh đã có mối thù chẳng đội trời chung với họ , sao còn vâng lệnh vì họ ra sức?
Lý Hàn Thu đáp:
- Câu chuyện là thế đó, nhưng bên trong còn nhiều điều rắc rối nguy hiểm.
Ðoạn chàng thuật lại câu chuyện bị hãm mình trong Phương gia đại viện thuốc độc và vâng lệnh Giang Nam Song Hiệp đi giết người thuật lại một lượt.
Người xõa tóc cả kinh hỏi:
- Lý huynh đã uống thuốc độc mà không lấy được đầu lão phu, há chẳng để chất độc phát tác thành uổng mạng ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Không sao đâu! Trước khi tiểu đệ uống thuốc, có được nghe một người đàn bà dùng phép truyền âm ngấm ngầm cho hay là đã đánh tráo viên thuốc đó rồi. Y bảo tiểu đệ cứ thản nhiên mà uống.
Người xõa tóc lại hỏi:
- Sau khi Lý huynh uống thuốc rồi có thấy triệu chứng gì trúng độc không?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tiểu đệ đã ngấm ngầm thử vận động chân khí thì không thấy triệu chứng gì trúng độc. Dù có bị trúng độc cũng còn sống được ba ngày. Tiểu đệ giết xong Giang Nam Song Hiệp trả mối huyết cừu thì dẫn chết cũng không oán hận gì nữa. Huynh đài bảo trọng tấm thân, tiểu đệ xin cáo biệt đây.
Người xõa tóc buông tiếng thở dài nói:
- Lý huynh ơi! Lý huynh tha thứ cho lão phu không thể dời khỏi nơi đây để giúp Lý huynh một tay được.
Lý Hàn Thu nghe lão nói bằng một vẻ thân thiết thì nghĩ thầm:
- Ai ngờ sau một cuộc ác đấu mình lại nẩy ra được một người bạn. Người nầy tuy tính tình cổ quái nhưng có vẻ thành thực trung hậu. Ta nên kết bạn với y.
Chàng nghĩ vậy liền nói:
- Tiểu đệ mà không chết thì nhất định đến đây phó ước. Khi đó chúng ta sẽ chuyện trò vui vẻ và sẽ thỉnh giáo danh tính huynh đài.
Người xõa tóc bùi ngùi nói:
- Lý huynh ơi! Bất hạnh mà Lý huynh phải uổng mạng thì sau khi mãn kỳ hạn ở đây, lão phu nhất định báo thù cho Lý huynh.
Lý Hàn Thu nói:
- Lời chí thành của huynh đài khiến cho tiểu đệ cực kỳ cảm động. Huynh đài hơn tuổi tiểu đệ rất nhiều. Vậy huynh đài kêu tiểu đệ bằng Lý đệ phải hơn.
Người xõa tóc nói:
- Hay lắm! Lý lão đệ! Tiểu huynh họ Ðinh tên Bội. Ba mươi năm trước bị người ta móc mất một mắt, phải điều dưỡng mấy năm mới khỏi. Tiểu huynh gặp được ân sư truyền kiếm thuật cho. Sau năm năm học tập tiểu huynh tái xuất giang hồ trong lòng phẫn hận, thành ra động thủ toàn độc. Người giang hồ mới kêu tiểu huynh là Ðộc mục Diêm la. Cái tên Ðinh Bội bị người đời lãng quên mất rồi. Có điều tiểu huynh đã giết ai thì người tội ác ngập đầu. Thân thế tiểu huynh giản dị như vậy mà thôi. Mong rằng chúng ta còn có ngày tái hộ sẽ nói chuyện nhiều.
Lý Hàn Thu từ giã lần nữa. Chàng nói:
- Ðịnh huynh hãy bảo trọng. Tiểu đệ đi đây.
Chàng trở gót đi ra ngoài.
Bổng nghe Ðinh Bội gọi giật lại:
- Lý đệ hãy dừng bước.
Lý Hàn Thu dừng bước lại hỏi:
- Ðinh huynh có điều chi dạy bảo?
Ðinh Bội đáp:
- Chúng ta mới gặp nhau trong một thời gian ngắn mà tình đồi cố cựu. Tiểu huynh bản tính lạnh lùng cô độc trước nay không thích kết bạn với ai, song Lý đệ hợp duyên đặc biệt, Lý đệ đi giết Giang Nam Song Hiệp, bất luận thành bại thế nào, trong vòng ba ngày ráng trở lại đây. Vạn nhất mà Lý đệ có trúng độc thật thì tiểu huynh may ra có thể giải cứu.
Lý Hàn Thu cười nói:
- Thịnh tình của Ðinh huynh tiểu đệ cảm kích vô cùng! Ðinh huynh hãy ở lại.
Ðoạn chàng vọt mình qua bức tường vây. Chàng đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy bóng Giang Nam Song Hiệp đâu nữa chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ chúng bỏ đi rồi ư?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng cất bước tiến lại chỗ Giang Nam Song Hiệp đứng chờ trước. Chàng nghỉ rằng lúc họ bỏ đi hoặc giả có lưu lại vết tích gì chăng?
Dưới ánh trăng tỏ chàng quan sát kỷ song chẳng thấy gì, liền bụng bảo dạ:
- Ðại khái Giang Nam Song Hiệp vẫn ngấm ngầm giám thị ta. Chúng thấy ta cùng người xõa tóc bãi cuộc tranh đấu sợ chúng ta liên thủ hiệp lực đối phó với chúng nên bỏ về Phương gia đại viện rồi.
Trong lúc hoang mang chàng không quyết định được mình có nên trở lại Phương gia đại viện không?
Sau chàng nghĩ rằng từ khi len lỏi vào chốn giang hồ, chàng không thích kết giao bạn hữu, ngoài lão Ðinh Bội bữa nay chỉ còn Lôi Phi bữa trước. Chàng chẳng quen biết thêm người nào nữa. Chàng đi sớm hay đi chậm cũng không ai trợ giúp cho mình điều gì. Ðể lâu thêm một giờ là Giang Nam Song Hiệp ra khiêu chiến. May mà ta chọc giận được hai tên này để chúng dẫn xác
ra, ta không phải vào trong viện để khỏi mắc vào những cơ quan mai phục như lần trước.
Nghĩ thế rồi chàng chạy nhanh như bay về phía Phương Gia đại viện.
Chàng vừa chạy được mấy trượng đột nhiên có thanh âm trong trẻo dõng dạc cất lên hỏi:
- Có phải Lý tướng công đấy không?
Lý Hàn Thu dừng bước, thủng thẳng hỏi lại:
- Ai đó?
Bỗng thấy bóng người thấp thoáng, một người đàn bà mặc áo xanh chạy mau tới chặn đường hỏi:
- Lý Tướng công! Tướng công còn nhận được tiện thiếp không?
Lý Hàn Thu ngưng thần nhìn kỹ thì thấy người nầy bịt đầu bằng tấm khăn xanh, mình mặc võ phục, lưng đeo trường kiếm. Rõ ràng là một nữ lang.
Lý Hàn Thu nghe thanh âm rất quen tai nhưng không nghĩ ra được là đã gặp nàng ở đâu.
Chàng liền ngập ngừng đáp:
- Cô nương là...
Thiếu nữ áo xanh ngắt lời:
- Trí nhớ của tướng công kém quá! Chúng ta đã gặp nhau ở Quân gia. Tiện thiếp còn có cái may mắn là đã được trao đổi mấy chiêu kiếm cùng Lý tướng công.
Lý Hàn Thu sực nhớ ra điều gì, sửng sốt hỏi:
- Ủa! Cô nương là Quyên nhi phải không?
Thiếu nữ áo xanh đáp:
- Chính thị!