Lý Hàn Thu nghe thanh âm đột nhiên tỉnh ngộ hỏi:
- Phải rồi! Lúc nãy có người bảo tại hạ đã thay đổi độc dược, phải chăng là cô nương?
Quyên nhi gật đầu đáp:
- Ðúng là tiện thiếp...
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Bây giờ Lý tướng công định đi đâu?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ đến Phương gia đại viện để kiếm Giang Nam Song Hiệp.
Quyên nhi nói:
- Tiện thiếp biết tướng công định tới đó nên mới xuất hiện để ngăn cản.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Tại sao vậy?
Quyên nhi đáp:
- Bản lãnh tướng công tuy cao cường, song một người không tài nào kháng cự lại mấy chục tay cao thủ. Huống chi võ công Phương Tú, Hàn Ðào đều ghê gớm cả. Chỉ hai người đó hiệp lực cũng đủ đối phó với tướng công.
Lý Hàn Thu ngập ngừng:
- Theo ý cô nương thì...
Quyên nhi ngắt lời:
- Tướng công không nên đến Phương gia đại viện ngay bây giờ.
Lý Hàn Thu nói:
- Lòng tốt của cô nương Lý mổ cảm kích vô cùng...
Quyên nhi vội hỏi ngay:
- Phải chăng tướng công không muốn nghe lời tiện thiếp?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ thật có chỗ khổ tâm.
Quyên nhi hỏi:
- Khổ tâm thế nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ trước nay đi đâu cũng chỉ đơn thân độc mã, dù có hoãn lại mười năm ngày cũng vẩn không người trợ lực. Bây giờ mà tại hạ không đến đó kiếm Giang Nam Song Hiệp trả thù ngay thì bọn chúng sẽ có thêm nhiều thời gian để mời người đến trợ quyền. Vả lại...
Quyên nhi ngắt lời:
- Vả lại làm sao?
Lý Hàn Thu đáp:
- Vả lại cô nương tuy đã thay đổi độc dược, nhưng tại hạ vẫn chưa chắc lắm. Vạn nhất mà sau đây ngày chất độc phát tác thì tại hạ hết đường báo thù. Như vậy há chẳng suốt đời mang hận ư?
Quyên nhi khẻ thở dài hỏi:
- Lý công tử! Công tử thật quá lo xa! Chẳng lẻ cho đến bây giờ công tử có trúng độc hay không vẫn chưa phát giác ra được triệu chứng gì ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ đã thử vận khí mấy lần đều không thấy triệu chứng trúng độc.
Quyên nhi nói:
- Thế là được rồi! Ðã không có triệu chứng gì sao còn nghi ngờ bị trúng độc?
Nàng ngửng mặt trông vừng trăng tỏ thở phào một cái nói tiếp:
- Hàn Ðào ở Từ Châu đến nơi kịp thời đủ chứng minh Giang Nam Song Hiệp đã biết tin. Họ sai công tử đi động thủ giết Ðinh Bội trong ngôi hoang từ, đó là cái kế tung một mẻ lưới để bắt đôi chim. Bất luận một trong hai người ai bị tử thương đều có ích cho chúng chứ không hại gì. Có điều Phương Tú, Hàn Ðào đều là những tay lão luyện thâm mưu. Khi nào chúng chẳng sớm liệu bước đường rút lui. Ngay từ lúc chúng sai công tử tới đây đã bố trí thiên la địa võng trong Phương gia đại viện rồi. Bây giờ công tử trở lại Phương gia đại viện tất lâm vào cục diện cửu tử nhất sinh.
Nhưng...
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nhưng làm sao?
Quyên nhi đáp:
- Bọn chúng có giỏi đến đâu song hiện giờ cũng tạm thời chưa tính đến chỗ có người thay đổi dược vật. Vậy công tử hãy tạm thời nhẫn nại ít lâu, tìm một nơi bí ẩn lánh mình đừng để lộ hành tung trong vòng bảy ngày cho bọn Giang Nam Song Hiệp khỏi phát giác. Bọn chúng tất hiểu lầm công tử bị chất độc phát tác chết rồi. Khi đó họ sẽ trễ trang việc phòng bị, công tử hãy thừa cơ hạ thủ cũng chưa muộn. Công tử đã chờ đợi bấy nhiêu năm còn được sao lại nóng nảy trong mấy ngày.
Lý Hàn Thu trầm ngâm không nói gì. Hiển nhiên chàng đã bị thuyết của Quyên nhi lay chuyển.
Quyên nhi ngửng đầu trông chiều trời nói tiếp:
- Hiện giờ trong lòng công tử vẫn còn thắc mắc là mình uống phải chất độc. Vậy tiện thiếp nói cho công tử hay. Ngay từ lúc công tử xuất hiện trong Hội Võ Quán, Giang Nam Song Hiệp đã nghĩ tới việc công tử sẽ tìm đến Phương gia đại viện. Chúng bố trí từ trước. Cùng lúc ấy tiện thiếp cũng chuẩn bị sẵn sàng. Kế hoạch của bọn họ là cho công tử uống thuốc độc xong sai công tử đi giết Ðinh Bội. Sau đó chúng nhân lúc công tử mỏi mệt liền hiệp lực giết công tử...
Nàng ngừng lại một chút rồi nói:
- Giang Nam Song Hiệp bề ngoài giả danh làm điều nghĩa hiệp mà thực ra là những quân giặc cướp. Trước nay chúng không giữ tín nghĩa. Bây giờ hứa lời để công tử được toàn mạng chẳng qua là đánh vào yếu điểm cầu sinh của con người. Nhưng chúng có ngờ đâu công tử và Ðinh Bội đều là những bậc anh hùng, thương tiếc nhau, bãi cuộc chiến đi tới hòa hảo. Vì thế mà kế hoạch đối phó với công tử ở Phương gia đại viện càng chuẩn bị ghê gớm hơn. Công tử tới đó là trúng vào cạm bẫy của chúng.
Lý Hàn Thu ngưng thần nhìn Quyên nhi một hồi rồi hỏi:
- Quyên cô nương! Tại hạ còn nhiều chỗ nghi ngờ không hiểu, chẳng biết có nên hỏi cô nương không?
Quyên nhi đáp:
- Ðược chứ! Nhưng nơi đây không tiện nói chuyện.
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Cô nương có thể dời gót ngọc đến chỗ khác nói chuyện được chăng?
Quyên nhi trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Ðược! Nhưng tiện thiếp ít thời giờ, nhiều lắm là chúng ta chỉ đàm luận được trong vòng nửa giờ.
Lý Hàn Thu nói:
- Như vậy cũng tạm đủ rồi.
Quyên nhi trở gót đi trước nói:
- Công tử hãy theo tiện thiếp.
Hai người đi tới một gốc cây lớn. Quyên nhi vọt mình nhảy lên.
Lý Hàn Thu cũng tung mình lên theo.
Quyên nhi tìm một chỗ kín đáo rậm rạp, người bên dưới không ngó thấy mà nàng ở trên trông ra rất xa được. Nàng ngồi xuống nói:
- Công tử muốn hỏi gì tiện thiếp thì hỏi đi?
Lý Hàn Thu hỏi:
- Cô nương làm gì trong Phương phủ?
Quyên nhi tủm tỉm cười đáp:
- Tiện thiếp là một tên nha đầu hầu hạ chủ nhân.
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Trước cô nương làm gì trong Quân phủ?
Quyên nhi đáp:
- Cũng làm nha đầu.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Tại hạ nghi ngờ là ở chỗ đó. Cô nương có bản lãnh phi thường, tư cách tuyệt luân, sao lại chịu làm nha đầu nhà người ta?
Quyên nhi tươi cười hỏi lại:
- Nếu tiện thiếp không làm nha đầu trong Quân phủ thì công tử đã giết Quân Trung Phụng rồi phải không?
Lý Hàn Thu gật đầu đáp:
- Nếu cô nương không đứng ra can thiệp thì Quân cô nương đã thành con quỉ không đầu dưới lưỡi kiếm của tại hạ.
Quyên nhi lại hỏi:
- Nếu tiện thiếp không làm nha đầu trong Phương phủ thì ai thay đổi dược vật để cứu công tử?
Lý Hàn Thu đáp:
- Cái ơn cứu mạng tại hạ vô cùng cảm kích. Nhưng hành động kỳ bí của cô nương thực khiến cho tại hạ không sao đoán được.
Quyên nhi mỉm cười hỏi:
- Công tử coi tiện thiếp là hạng người nào?
Lý Hàn Thu đáp:
- Cô nương đã khuất mình trong Quân phủ làm nha đầu cho người tất có mưu đồ chuyện gì?
Quyên nhi gật đầu đáp:
- Ðúng thế!
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Cô nương lại làm nha đầu tại Phương phủ hẳn cũng có nguyên nhân?
Quyên nhi trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Công tử đoán đúng đó. Ở Quân phủ tiện thiếp có mưu đồ, thì ở Phương phủ cũng có mục đích. Hễ ngày nào đạt được rồi là không cần cáo biệt bỏ đi ngay.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Ở Quân phủ tại sao cô nương lại ngăn cản tại hạ giết Quân Trung Phụng?
Quyên nhi đáp:
- Vì Quân Trung Phụng và cả đời trên nàng không có thù oán gì với tiện thiếp. Nàng lại là một thiếu nữ ôn hòa lương thiện, nên tiện thiếp mới ngăn cản công tử.
Lý Hàn Thu nói:
- Ðáng tiếc là khi đó tại hạ không hiểu rõ nội tình, nếu biết trước thì chẳng những chỉ buông tha một mình Quân cô nương mà còn buông tha cả vợ chồng Quân Thiên Phụng nữa.
Quyên nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Quân Thiên Phụng ngày trước làm ác đã nhiều, tuy lúc tuổi già có thay mặt đổi lòng lập chí hướng thiện, nhưng hai tay còn dính mùi máu tanh hôi. Y chết chẳng có gì đáng tiếc. Còn Quân cô nương thật là đáng thương, nếu nàng chưa chết, mong rằng sau này công tử rộng dung cho.
Lý Hàn Thu đáp:
- Nay tại hạ đã rõ nội tình thì dù cô nương chẳng nói tại hạ cũng không khi nào sát hại Quân cô nương nữa.
Quyên nhi nói:
- Nếu vậy thì hay! Tiện thiếp xin thay nàng tạ ơn công tử.
Lý Hàn Thu nói:
- Cô nương đối với tại hạ có ơn cứu mạng, tại hạ còn chưa kịp bái tạ.
Quyên nhi giơ tay lên vuốt mái tóc nói:
- Công tử đã giải được mối nghi ngờ, vậy tiện thiếp xin cáo từ.
Lý Hàn Thu nói:
- Tại hạ còn có việc thỉnh giáo.
Quyên nhi hỏi:
- Việc gì?
Lý Hàn Thu nói:
- Dường như cô nương biết rõ mọi việc trong ngôi hoang từ kia?
Quyên nhi sửng sốt hỏi lại:
- Sao công tử lại nói thế?
Lý Hàn Thu đáp:
- Theo lời Ðinh huynh cho tại hạ hay thì họ tên thực y trong võ lâm rất ít người biết. Thế mà cô nương kêu đích danh y là Ðinh Bội...
Quyên nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Công tử và y là chỗ anh hùng luyến tiếc nhau, bãi cuộc tương tranh. Chắc hai bên còn bàn nhiều chuyện khác?
Lý Hàn Thu đáp:
- Y bảo tại hạ trong ba ngày trở lại đó.
Quyên nhi lộ vẻ rất khẩn trương hỏi:
- Trở lại đó làm chi?
Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn nàng đáp:
- Y bảo nếu tại hạ trúng độc thật, y sẽ kiếm cách giải độc cho.
Quyên nhi chau mày hỏi:
- Y còn nói gì nữa không?
Lý Hàn Thu đáp:
- Y còn bảo đã hứa lời với người ta không thể tự tiện rời khỏi hoang từ để giúp đỡ tại hạ trong lúc hoang mang và y tỏ ra rất lấy làm hối tiếc.
Quyên nhi nói:
- Công tử đã không trúng độc thì bất tất phải tới đó nữa.
Lý Hàn Thu động tâm, chàng ngấm ngầm lấy làm lạ nghĩ bụng:
- Dường như cô này rất sợ ta trở lại hoang từ để kết bạn với người xõa tóc kia.
Trong lòng chàng lại nẩy ra bao mối nghi ngờ, nhưng chàng đành nhẫn nại không hỏi nữa.
Quyên nhi lại giơ tay lên vuốt tóc nói:
- Công tử đem bức thủ thư của Hàn Ðào công bố trong Hội Võ Quán. Sau khi được chứng thực, dĩ nhiên đó là một việc rất tổn thương cho danh dự Giang Nam Song Hiệp. Mấy chục năm nay một đằng chúng làm không biết bao nhiêu việc tàn ác, một đằng chúng tìm cách che lấp những hành động tội lỗi. Hai người đó tâm cơ rất thâm hiểm, cách phòng giữ cực kỳ nghiêm mật.
Chả thế mà mấy chục năm tác ác chúng vẩn giữ được trong ngoài kín mít như bưng. Nay ác tích đã bị bại lộ, tình hình hẳn khác trước nhiều. Trước kia họ không bị ai ngờ vực gì thì ngày nay bao nhiêu mối hoài nghi trút lên đầu họ.
Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Nhất là Giang Nam Song Hiệp toan mở đại hội để tiếp đãi anh hùng thiên hạ. Họ còn liên hiệp với hai vị Công chúa ở cung Tử Vi ở núi Mao Sơn mở hội Hoa Ðăng qui mô rất lớn trên sông Tần Hoài. Họ sẽ lấy 12 tên hoa tỳ trong cung Tử Vi gây nên cao trào kén rể. Giang Nam Song Hiệp đã chuẩn bị vụ này mấy tháng trời, phát động hàng trăm con tuấn mã và thủ hạ mầm cán đưa thiếp mời khắp thiên hạ hơn ngàn vị đến dự hội. Sau cuộc đại hội Hoa Ðăng, họ lưu những phần tử tinh anh võ lâm ở lại dự yến tại Hội Võ Quán, thì đủ biết cuộc đại hội này nhiệt náo đến chừng nào. Cái đó còn có thể khiến cho nhiều danh sĩ không muốn đi hội yến ở Hội Võ Quán cũng đến tham dự hội Hoa Ðăng kia.
Lý Hàn Thu cười lại nói:
- Giang Nam Song Hiệp mở hội đó e rằng không phải chỉ để thiết yến quần hào thiên hạ.
Quyên nhi nói:
- Bọn họ có âm mưu gì nữa thì tiện thiếp không thể biết được. Sở dĩ tiện thiếp phải cho công tử hay là hy vọng công tử hãy tạm thời lánh mặt để chờ cơ hội. Nếu công tử mời được số cao thủ võ lâm tương trợ thì có thể ngay giữa hoa hội vạch rõ những hành vi đê tiện của Giang Nam Song Hiệp khiến cho thanh danh mấy chục năm của chúng một phút trôi theo dòng nước. Cử động này khiến cho họ khó chịu hơn là bị giết chết.
Lý Hàn Thu nói:
- Ðáng tiếc tại hạ trước nay đi đâu cũng trơ trọi một mình rất ít cùng người giao thiệp.
Quyên nhi nói:
- Hiện nay thời gian còn sớm, công tử hãy đi mời mấy vị trợ quyền thử coi. Sau đây một tháng vào khoảng canh ba, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này, tiện thiếp có thể mời giúp được công tử hai vị trợ quyền.
Lý Hàn Thu ngập ngừng:
- Những lời nói của cô nương toàn là lời kim ngọc, nhưng tại hạ...
Quyên nhi hỏi:
- Công tử làm sao?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ ngay đến một người sư huynh đệ đồng môn cũng không có. Cao thủ thiên hạ tuy nhiều nhưng tại hạ chẳng biết một ai. Huống chi lời nói của kẻ hèn mọn ít người tin cậy.
Quyên nhi nói:
- Môn Thất Tuyệt Ma Kiếm trước nay chỉ truyền cho một người thì dĩ nhiên công tử không có sư huynh đệ. Nhưng ngày lệnh tôn còn sống ở thế gian, nhất định có rất nhiều bạn tốt, chẳng lẽ công tử không nhớ được một vị nào hay sao?
Lý Hàn Thu đáp:
- Kể ra tại hạ có biết mấy vị nhưng đã lâu ngày quá, e rằng họ không nhận ra tại hạ nữa.
Quyên nhi cười nói:
- Như vậy là đã có đường, công tử hãy thử đi.
Lý Hàn Thu nói:
- Thịnh tình của cô nương tại hạ vô cùng cảm kích!
Quyên nhi nói:
- Tiện thiếp phải đi đây. Hiện mình đang làm nha đầu cho nhà người ta mà về trễ tất họ sinh lòng nghi hoặc.
Dứt lời nàng từ trên cây nhảy xuống rồi vọt mình chạy vội đi.
Lý Hàn Thu nhìn bóng sau lưng Quyên nhi khuất dạng, nghĩ thầm trong bụng:
- Con nha đầu này dường như sợ ta trở lại hoang từ kia, mà thị lại biết rõ Ðinh Bội. Trước thị làm tỳ nữ ở Quân gia. Sau họ Quân bị vong, thị liền tìm cách trà trộn vào phủ Giang Nam Song Hiệp. Bây giờ xem chừng thị lại có mối quan hệ với Ðinh Bội trong tòa hoang từ. Tình hình vụ này rất là phức tạp, thân phận thị thế nào thực khiến cho người ta khó mà biết rõ.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ và nhận thấy chỉ có cách trở lại hoang từ để hỏi Ðinh Bội thì may ra mới dò xét được những chỗ bí ẩn của Quyên nhi. Quyên nhi vừa mới trở lại mà mình đến trước thì e rằng khiến cho y sinh lòng ngờ vực. Chàng liền tìm nơi bí mật để ẩn nấp hai ngày rồi sẽ liệu.
Lý Hàn Thu từ ngày ra khỏi cửa sư môn, ôm mối hận giết cha. Chàng ỷ vào thanh trường kiếm trong tay mạnh dạng tiến bước. Nhưng lúc này chàng chạm trán với hạng cường địch như Giang Nam Song Hiệp, vì tình thế bắt buộc chàng phải vận dụng tâm cơ. Ngoài chuyện đấu lực nay lại thêm phần đấu trí.
Suốt hai ngày liền, Lý Hàn Thu lẩn tránh trong khu hoang dã không dám xuất đầu lộ diện.
Ðến đêm hôm thứ ba, vòm trời mây phủ đen mịt, mưa bay phất phới. Lý Hàn Thu ẩn trong một căn lều tranh nơi hoang dã. Căn lều này là chỗ tạm trú của người coi ruộng dưa, lâu ngày không sửa sang đã thành dột nát, không chống nổi gió mưa.
Vào khoảng canh hai, Lý Hàn Thu trở lại hoang từ.
Chàng vừa vượt qua bức tường vây đi vào chưa đầy năm trượng chợt một luồng hàn quang bắn tới.
Lý Hàn Thu đã chuẩn bị từ trước. Chàng liền vung kiếm gạt rớt chấm sáng này.
Trong bóng đêm, một người tóc dài, gió thổi tà áo lạch phạch, nhảy vọt lại. Người chưa đến, kiếm quang lấp loáng đã đâm tới trước ngực chàng.
Lý Hàn Thu vung kiếm lên gạt. Sắt thép chạm nhau bật lên một tiếng choang. Chàng khẻ gọi:
- Ðinh huynh! Tiểu đệ là Lý Hàn Thu!
Người xõa tóc chính là Ðinh Bội. Y thu trường kiếm về nói:
- Té ra là Lý đệ! Trời đang mưa chúng ta hãy vào trong kia ngồi chơi.
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
- Chính mình đang muốn vào đó mà y lại mời mình vào thì còn gì bằng?
Chàng vội theo sau Ðinh Bội đi vào tòa hoang từ rộng lớn. Tại đây chỉ còn một gian phòng này là ở đậu được.
Trời tối đen như mực, trong phòng càng tối hơn. Ðinh Bội khẽ nói:
- Lý đệ theo sát tiểu huynh. Trước tình cảnh này không nên thắp đèn.
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
- Ðinh Bội ở đây trên hai năm cô đơn tịch mịch thiệt là buồn tẻ.
Bỗng chàng động tâm tự hỏi:
- Ðây là một nơi hoang lương thì y canh giữ cái gì?
Bỗng nghe Ðinh Bội cất tiếng hỏi:
- Lý đệ! Lý đệ ngồi lên giường của tiểu huynh vận khí thử coi có trúng độc không?
Hiện thời Lý Hàn Thu đã biết mình không trúng độc, nhưng chàng thấy Ðinh Bội rất đỗi quan tâm, chàng không muốn trả lời ngay để y phải chưng hửng.
Chàng vận công trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Ðinh Bội đột nhiên đứng dậy nói:
- Lão đệ! Có người đã tới đó.
Lý Hàn Thu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Tai mắt Ðinh Bội sao mà linh mẫn đến thế? Ta chưa thấy động tĩnh gì, sao y đã biết có người đến?
Ðinh Bội lại nói tiếp:
- Lý đệ hãy ngồi đây một chút để tiểu huynh ra coi xem nhân vật nào?
Y không chờ Lý Hàn Thu đáp lại đã tung mình vọt ra khỏi gian thạch thất.
Lúc này Lý Hàn Thu vận chân khí khắp trong mình một lượt thì quả nhiên không thấy triệu chứng gì trúng độc. Chàng chưa thấy Ðinh Bội trở vào, liền đứng dậy chậm chạp bước ra ngoài.
Canh khuya tịch mịch, có tiếng khí giới nhỏ nhẹ theo chiều gió đưa lại.
Lý Hàn Thu vừa nghe đã biết ngay là Ðinh Bội đang giao đấu với một tay cao thủ tiến vào hoang từ. Vì hai bên võ công cao cường đến tột độ nên không nghe rõ tiếng đao kiếm chạm nhau.
Bóng đêm âm u trầm tịch. Lý Hàn Thu vận mục lực tới độ chót mới nhìn thấy trên khu cỏ rậm cách chừng năm trượng thấp thoáng có hai bóng người đang tỷ đấu kịch liệt. Khí giới lóe lên những tia hào quang.
Thật là một cuộc đấu vô cùng hung hiểm khốc liệt, không nghe rõ một hơi thở.
Lý Hàn Thu đứng coi một lúc rồi tự nhủ:
- Ðinh Bội cùng ta đã có nghĩa tri giao, ta phải ra tay viện trợ y mới được.
Chàng liền cất bước tiến về phía hai người đang kịch đấu. Chàng biết Ðinh Bội võ công cao cường, chưa chắc đã cần đến mình ra tay trợ lực, chàng muốn đến gần để coi tình hình hai bên động thủ rồi sẽ quyết định.
Ngờ đâu chàng đi chưa được một trượng, đột nhiên có tiếng rú bật lên. Bóng hai người đang giao đấu đều lùi ra.
Một bóng đen vọt đi nhanh như sao xa chạy mất.
Lý Hàn Thu rảo bước tới nơi thì thấy Ðinh Bội ôm kiếm ngẩn ngơ xuất thần.
Ðinh Bội phản ứng mau lẹ, y vừa nghe tiếng bước chân đã thu kiếm về hỏi:
- Lý đệ đấy ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Chính tiểu đệ đây. Người vừa rồi là nhân vật thế nào?
Ðinh Bội lắc đầu đáp:
- Tiểu huynh cũng không...
Y buông tiếng thở dài nói tiếp:
- Trong ba năm nay tiểu huynh đã đánh nhau không biết đến bao nhiêu lần kiểu này rồi.
Lý Hàn Thu động tâm tự hỏi:
- Tại sao lại có những tay cao thủ võ lâm liên tục không ngớt đến nhà từ đường hoang lương này? Tại sao Ðinh Bội lại giữ khu vực quạnh quẽ đó không để ai được vào tới trong sân? Tại sao Quyên cô nương cứ sợ mình vào đây giao thiệp với Ðinh Bội?
Bao nhiêu mối nghi ngờ chồng chất, chàng nghĩ mải mà không đoán ra được, liền hỏi:
- Ðinh huynh! Tiểu đệ có mấy lời muốn hỏi Ðinh huynh được chăng?
Ðinh Bội hỏi lại:
- Lý đệ có điều chi muốn hỏi?
Lý Hàn Thu đáp:
- Câu chuyện có liên quan đến Ðinh huynh giữ ngôi hoang từ này.
Ðinh Bội nói:
- Ta chẳng bảo lão đệ rồi ư? Tiểu huynh chịu lời ủy thác của người khác giữ chốn này ba năm và hiện nay gần mãn hạn.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Ý tiểu đệ muốn hỏi là Ðinh huynh ở đây tất có tác dụng gì? Chẳng lẻ nhân vật nào đó vô duyên vô cớ lại yêu cầu Ðinh huynh ngồi giữ một khu đất hoang?
Ðinh Bội trầm ngâm một lúc rồi ngập ngừng đáp:
- Cái đó... Cái đó...
Lý Hàn Thu ngắt lời:
- Nếu Ðinh huynh có chỗ khó nói thì thôi cũng được.
Ðinh Bội nói:
- Tiểu huynh giữ nơi đây quả có nguyên nhân, nhưng hiện giờ chưa tiện tiết lộ. Chờ sau khi mãn kỳ hạn, tiểu huynh sẽ nói rõ cho Lý đệ biết.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Những người vào trong hoang từ này đều là kẻ thù với Ðinh huynh?
Ðinh Bội lắc đầu đáp:
- Không phải!