Mấy tháng sau.
Biên thành, vùng Cực Tây của già quốc, đây là nơi biên giới trọng yếu của Già quốc và Thần quốc, hàng năm, cát vàng đầy trời, hoang vu, thê lương, tối tăm, nơi đây dường như là một mảnh pháp trường mênh mông hiu quạnh.
Chạng vạng, ở đường chân trời, tà dương rơi xuống, để lại một cái bóng thật dài, màu đỏ tươi lan thành một mảnh, gió rét lạnh thấu xương gào thét cả một vùng quê, tựa như mảnh thú điên cuồng cào thét.
Bên ngoài quân trướng, truyền đến tiếng luyện kiếm của binh lính, tinh thần mọi người đều rất thoải mái, khí thế hào hung.
Sau khi Bạch Vân Phi phát ra hiệu lệnh, liền đứng sang một bên, nghỉ chân, được một lát, liền bắt đầu suy nghĩ, khi mới tới biên thành, nhìn thấy thường thắng tướng quân Đinh Viễn cuả Thần quốc mang theo trăm vạn đại quân, một đường trảm tướng, cướp lấy tòa thành trì ở phía Tây của Già quốc, đem đầu của các tướng lãnh treo cao trên tường thành, mấy ngàn binh lính của Già quốc như rắn mất đầu, liền chia rẽ tứ tán, cảnh tượng chật vật vô cùng, thậm chí, thôn làng cũng bị bọn chúng cướp đi lương thực, náo loạn cả một vùng.
Mà hiện tại, chỉ mất mấy tháng hoạt động, liền thay đổi một cách khôn lường, toàn bộ thành trì bị mất đã đoạt trở lại, sĩ khí của bọn binh lính càng ngày càng dâng cao, quả thực không thể tin được, ở trong mắt hắn, vị nam tử nhàn tản lười biếng kia, lại có bản tính mưu kế kinh người như đến vậy.
“Quân y tốt!” Đi ngang qua, nhóm binh sĩ liền hướng hắn hành lễ, liền kéo suy nghĩ của hắn quay trở về.
“Uhm.” Bạch Vân Phi gật gật đầu, sau đó hướng về trướng mành cách xa nơi quân lính tập luyện mà đi đến, vén lên trướng mành, liếc mắt nhìn thấy một tử y nam tử đang ngồi một mình ở phía trước, một người một tay cầm bầu rượu, một chén, lại một ly rót uống, bên cạnh cũng đã có rất nhiều bầu rượu, hiển nhiên là đã uống không ít rồi, nhưng sắc mặt của nam tử ấy rất bình thường, một chút say cũng không có, giữa hàng lông mày vẫn vô cùng tự nhiên và thanh quý.
“Không ngờ, tới biên thành hơn nửa năm, tửu lượng của ngài lại tăng lên nhiều như thế, đã luyện thành ngàn chén không say nha.” Bạch Vân Phi trêu chọc nói, hắn tự tay gõ gõ phủi phủi bụi đất trên y phục, tìm kiếm nơi trống mà ngồi xuống.
“Ngàn chén không say?” Sở Lăng Yên cười khổ, từ từ chuyển động ly rượu bằng ngọc trong tay, “Là rượu này càng uống càng không có hương vị.”
Bạch Vân Phi khẽ thở dài một tiếng, “Ngài, nếu mỗi ngày không phải là bài binh bố trận, thì lại mưu đồ chiến sự, còn không thì ở trong quân trướng này mà ẩm rượu, cũng không chịu nghỉ ngơi dù chỉ một chút, rốt cuộc, khi nào ngài mới bằng lòng buông bỏ tâm mình?”
“Buông bỏ?” Sở Lăng Yên cũng không nói đúng sai, khóe miệng hiện lên vẻ không dễ dàng bỏ được, mà cười khổ, “Nếu ta không làm như vậy...thì sao có thể chịu đựng mà bỏ qua được đây?”
Bạch Vân Phi không nói nữa, chỉ trầm mặc nhìn vị nam tử ngồi đối diện hắn, dưới ánh nến mờ tối, Sở Lăng Yên dường như đang bị một mảnh sầu bi bao phủ, không cách nào kiềm chế được.
Sau một lúc yên tĩnh, rốt cục, Bạch Vân Phi cũng không đành lòng nhìn thấy hắn như vậy, vừa định mở miệng nói, nhưng lại thôi, “Kỳ thật nàng...”
Có nên nói cho hắn biết chân tướng sự thật hay không đây?
Mặc dù hắn không xác định được là cô ấy có còn sống trên đời này không, bởi vì nội thương nghiêm trọng đến như vậy, nếu không kịp thời chữa trị trong thời gian sớm nhất, bằng y thuật của hắn, cũng không thể nắm được phần thắng, huống chi là người khác?
Chỉ sợ rằng, nếu cô ấy thật sự không còn ở trên đời này nữa, đã như thế, hắn nói hay không, thì có tác dụng gì? Cần gì phải cho tên đó một sợi hy vọng mỏng manh như thế, còn khiến hắn sẽ rơi vào vực sâu không đáy, chẳng phải hay sao?
“Nếu như nàng...” Bạch Vân Phi chau lại hàng mi, trong lòng vẫy vùng hồi lâu, cuối cùng, chỉ đành thở dài nói, “ Nếu cô ấy ở trên trời có linh thiên, tất nhiên, sẽ không muốn nhìn thấy ngài tự mình hành hạ mình đến như vậy.”
Lần nữa lại chạm vào tình cảm chân thành đã chôn sâu tận đáy lòng, đôi mắt thâm thúy của Sở Lăng Yên rõ ràng xẹt qua tia đau xót.
Trong quân trướng, hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Thời gian khoảng chừng nửa nén nhang.
Trướng mành lại bị vén lên một lần nữa, đi tới, là một vị tướng lãnh trẻ tuổi, mặt mày sơ lãng, tuy một thân nhung trang(mặc quần áo binh lính) nhưng lại mang theo vài phần thư sinh khí chất nho nhã đặc biệt, “Tham kiến vương gia.”
“Chuyện gì?” Sở Lăng Yên ngước mắt hỏi.
Tướng lãnh trẻ tuổi quỳ nói, “Kỳ phó tướng phái người báo lại, đại quân của Thần quốc đã bị quân ta đẩy vào khe núi sâu, thỉnh vương gia ra chỉ thị, bước tiếp theo nên làm thế nào?”
Sở Lăng Yên đứng người lên, đi đến sa bàn phía trước (bản đồ), ánh mắt rơi vào một nơi bốn bề là núi, không có một sơn cốc nào, hời hợt nói, “Nên kết thúc rồi.”
“Thật? Đã lề mề lâu như thế, ngài rốt cục cũng muốn kết thúc?” Bạch Vân Phi kinh ngạc một hồi, liếc qua Sở Lăng Yên, lắc đầu cười nói, “Ta còn tưởng rằng, ngài chỉ định lấy Dĩ Thần quốc làm cái cớ, cả đời đều đóng tại biên thành này chứ!”
Mặt trời chiều ngã về tây, cánh đồng bát ngát yên tĩnh được bao phủ một tầng máu đỏ, xa xa các dãy núi được bao phủ bởi ánh nắng chiều tà, tựa như một bộ y phục rực rỡ như lửa chiếu xuống màu máu đỏ tươi đến chói cả mắt người.
Ngoài trăm dặm, các vách tường như là đại đội quân lính, mọc lên từ đất, núi non trùng điệp bao phủ quanh khe núi sâu, trên đó còn có các nham thạch của các vách núi đang phun trào, trực chờ tràn xuống núi.
Trong sơn cốc đã là một mảnh hỗn độn, đao kiếm, khôi giáp nằm tán lạc ở một chỗ, thi thể đầy đất, phát ra từng trận hơi thở của máu tanh.
Binh lính Thần quốc không quá hai ngàn người đang cùng nhau tụ lại một chỗ, mấy ngày liên tiếp, đã bị nhốt sâu trong khe, trải qua mấy lần chém giết sinh tử, lại đói, còn mệt, nỗi sợ hãi đã tiêu phí hầu hết lòng tin, giờ phút này, thần sắc của bọn họ vô cùng khẩn trương, tựa như chim sợ cành cong vậy.
Ở phía trên khe núi sâu, là binh lính già quốc đã bao vây thành một vòng đen ngòm, một thân ngân giáp sắc, lóe qua tia sáng rét lạnh, tăng thêm vài phần sát khí.
Một tướng lãnh trẻ tuổi từ trong đại quân đi ra, oai hùng tuấn ú, một thân khôi giáp màu bạc lộ ra khí chất hiên ngang anh vũ, “Định Viễn Hầu, ngươi còn không đầu hàng sao?”
“Họ Sở chỉ là đứa con nít, chỉ biết lợi dụng mưu kế, có tư cách gì khiến bổn hầu phải đầu hàng?” Đáy cốc, một tướng lãnh trung niên cầm kiếm đi ra, trên ngựa, cười điên cuồng, chiến bào nhiễm máu bay múa trong gió, âm thanh mang thêm mười phần khẩu khí, “Cho dù bổn hầu chỉ còn lại một người, tuyệt không đầu hàng! Ngươi dong dài làm gì, có bản lĩnh, thì xuống đây giao chiến!”
“Lão già này lại dám nhục mạ lâu chủ!” Trên đỉnh cố, một người tướng lãnh trẻ tuổi khác bất mãn, nhíu mày, đi lên phía trước, nói: “Kỳ tinh, ngươi mau thành toàn hắn đi, đánh cho hắn không còn một người, xem hắn có còn dám ngông cuồng như vậy không!”
“Nam Đấu, không thể xúc động.” Kỳ tinh liếc qua người bên cạnh, giải thích, “ Lâu chủ, không cho chúng ta đuổi tận giết tuyệt, hẳn là có an bài khác.”
“Aizz, trong Các mười hai người, ngươi là chậm chạp nhất, tổng thể ngươi vẫn là “ngó trước trông sau..”Đang nói chuyện, Nam Đấu đã đoạt lấy cờ xí trong tay Kỳ tinh, hướng giữa không trung quơ múa, mệnh lệnh tiến công.
“Nam Đấu, ngươi quả hồ nháo rồi!” Kỳ tinh tức giận đoạt lại cờ xí, nhưng đã không còn kịp rồi.
Xa xa binh lính nhận được mệnh lệnh, liền đáp xuống, tựa như một mảnh thủy ngân lưu động, ngân quang lóe lên, từ trên bay xuống, mang theo duệ khí không thể chống trả.
“Yên tâm. Lão già đó mệnh cứng, không chết được đâu!” Hai tay Nam Đấu liền vuốt, cười nói, “Dù sao chỉ cần bảo trụ lại mệnh của Định Viễn Hầu là được, về phần những người khác, ngươi chỉ cần cùng lâu chủ nói là, không cẩn thận đánh quá nhanh, quá mạnh là được rồi.”
“Ngươi...” Kỳ Tinh muốn nói gì đó, liền nhìn thấy một tử y nam tử xa xa đang dạo bước đi đến, gấp rút quỳ xuống hành lễ, “Tham kiến vương gia.”
Các tướng sĩ còn lại của Già quốc nhìn thấy, cũng rối rít quỳ xuống, “Tham kiến vương gia!”
Mấy vạn đại quân cùng gào thét xưng tụng, huyên náo như thế, âm thanh như sấm, trong lúc nhất thời toàn bộ cốc đều vang dội.
Dưới đáy cốc, Định Viễn Hầu đang kịch liệt đánh nhau, cũng phải quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên đỉnh cốc, đang có một tử y nam tử đang đứng đón gió.
Giao đấu với nhau đã hơn một tháng đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy đối thủ của mình.
Chỉ thấy trong đại quân, người nọ đang đứng chắp tay, tử y trác tuyệt, phong tư nhanh nhẹn, cả bầu trời cũng bởi vì hắn mà thay đổi, thiên nhiên mang vẻ hồn nhiên cũng phải vì hắn mà trở nên khí thế vương giả
Kỳ thật, hắn đã từng phái người thăm dò, biết được già quốc phái tới một vương gia không quyền không thế lại lười biếng, căn bản, hắn cũng không thèm để trong lòng, ai mà ngờ, một người như vậy, chỉ dùng mười vạn binh, liền đem trăm vạn đại quân của hắn đánh bại thảm hại.
Chưa tròn một tháng, đánh nhau vô số lần, nhưng đều bị hắn nhìn thấu, mỗi một lần tấn công cũng đều bị hắn đánh cho tan rã, mỗi lần rút binh, đều bị hắn chặng đường, đối chiến mấy tháng, ông dường như thua tan tác, thành trì đoạt được cũng phải trả trở về, hiện giờ còn lại bị dồn đến tuyệt cảnh, ngoại trừ mười vạn đại quân đang đóng tại doanh địa, còn lại đã hao tổn hơn phân nửa rồi.
Chung quanh, các binh lính vẫn còn chém giết, nhưng không ít binh lính đã sinh lòng khiếp sợ, Định Viễn Hầu nhìn bốn phía, toàn bộ đều là thi thể của binh lính Thần quốc, cảnh tượng khắp nơi đều hoang tàn, vô cùng thê thảm, hồi tưởng lại, bản thân ông đã là nửa đời kiếp sống ngựa chính, cũng chưa từng thảm hại đến như vậy.
Gió tây thổi mạnh, nhấc lên cát vàng, bụi đất cuồn cuộn, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng kêu đầy bi thương của loài chim ưng, Định Viễn Hầu nhìn xem bảo đao đã theo mình chinh chiến nhiều năm, thật lâu, liền nhắm mắt, chậm rãi giơ lên, gác trên cô mình, thay vì bị quân địch bắt thành tù binh, không bằng cứ tự kết liễu, như vậy cũng có thể bảo toàn được một chút uy danh cuối cùng.
“Ý, người nọ chuẩn bị cắt cổ kìa?” Từ trong đám người, Bạch Vân Phi thò cái đầu ra, nhìn đông nhìn tây, dù sao cũng là đánh trận, hắn muốn tham quan một chút, cảnh tưỡng quả nhiên vô cùng thê thảm, khắp nơi đều là thi thể, khiến hắn cũng không đành lòng mà nhìn xuống.
“Quân y nhát gan, đừng có nhìn loạn nữa.” Nam Đấu cười cười đem cái đầu của Bạch Vân Phi ấn trở về.
“Gì mà nhát gan!” Bạch Vân Phi bất mãn kháng nghị, “Cái này ta gọi là có lòng từ bi.”
Sở Lăng Yên chỉ nhíu nhíu mày, ra lệnh, “Cầm cung tiễn đến.”
“Tuân.” Kỳ tinh lập tức đem thân cung và tên của mình đưa tới.
Sở Lăng Yên giương cung, thượng huyền, nhắm ngay, bắn tên, lưu loát liền mạch, tất cả động tác chỉ trong nháy mắt.
Chỉ thấy mũi tên rời cung kẹp lấy sức gió mạnh mẽ mà bay tới, mang theo lực lớn xuyên núi phá vách bắn ra, cuối cùng bất thiên bất ỷ ( công bằng vô tư) bắn vào bảo đao của Định Viễn Hầu.
Kiếm bị đánh bay xa, Định Viễn Hầu kinh ngạc mở mắt ra, nhìn bóng dáng màu tím xa xa kia thật sâu, khó nén nỗi khiếp sợ, hắn tinh tường cảm giác được tay phải của mình chấn động đến mức tê dại, không ngừng phát run.
Khoảng cách ngắm bắn xa như thế, không chỉ tinh chuẩn mà còn có thể mang theo lực mạnh kinh người đến như thế, tuyệt nhiên không phải người bình thường có thể làm được, huống chi đối phương vẫn là tuổi trẻ, hai mươi mấy tuổi thôi.
Bên môi Định Viễn Hầu hiện lên nét cười thoải mái, có lẽ, bại dưới người như thế, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện may mắn.
Sở Lăng Yên thu hồi cung tiễn, hắng giọng mở miệng, “Định Viễn Hầu, bản vương kính ngươi là anh hùng, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi mang theo binh mã còn lại lui ra khỏi biên giới Già quốc, ngoài trăm dặm là được.”
“Ngươi...” Định Viễn Hầu tuyệt đối cũng không ngờ kết quả lại như thế này, cảm thấy không tưởng tượng nổi, lo lắng có lẽ đây cũng là mưu kế của đối phương, nhưng nghĩ lại, giờ phút này, đối phương nếu muốn đưa hắn vào tử địa, cũng rất dễ dàng, cho nên suy tư một lúc lâu, Định Viễn Hầu hoài nghi nói, “Hôm nay, ngươi buông tha cho bổn hầu, không sợ ngày nào đó bổn hầu sẽ quay trở lại sao?”
Sở Lăng Yên giương môi cười nhạt, trong tươi cười mang theo sự bình tĩnh trước sau như một, nắm chắc phần thắng trong tay, “Bất cứ lúc nào bản vương cũng phụng bồi!”
“Tốt!” Đôi mắt đầy kinh nghiệm sương gió của Định Viễn Hầu chợt sáng ngời, cất tiếng cười to, “Hành quân đánh trận mấy chục năm, bổn hầu chưa bao giờ bội phục bất cứ kẻ nào, có thể hôm nay, bổn hầu thật tâm phục khẩu phục rồi.Tuyên vương gia, ngày sau còn gặp lại!”
Lối ra duy nhất của đáy cốc, các binh lính đều xếp thành một hàng, tự động nhường ra lối đi, Định Viễn Hầu giục ngựa giơ roi, mang theo những binh lính còn sót lại cùng tiếng vó ngựa gào thét mà đi, chỉ để lại sau lưng một mảnh bụi đất cuồn cuộn.
“Không ngờ, ngài cũng rất có phong độ của một đại tướng nha!” Bạch Vân Phi mở miệng tán thưởng.
“Người này tuy bảo thủ, nhưng lại cương trực ghét dua nịnh, cũng là người khó có được.” Sở Lăng Yên thuận miệng đánh giá một câu, rồi hạ lệnh, “Trở về doanh trại!”
Trong quân trướng của Già quốc.
Mười tên tướng lãnh trẻ tuổi xếp hàng mà đứng, đều là một thân nhung trang, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm.
Sở Lăng Yên ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn xem phong thư vừa từ đế đô gửi đến, trên mặt chỉ viết vài chữ đơn giản…. Đế đô có biến, mau trở về!
Sở Lăng Yên trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nói, “Kỳ tinh, bản vương phân phó ngươi vài chuyện, đã làm xong chưa?”
“Hồi vương gia, cơn gió mạnh đã mang theo mấy tên mật thám trà trộn vào đám thương binh của Thần quốc, toàn bộ đã nằm vùng thỏa đáng, ít ngày nữa sẽ theo Địnnh Viễn Hầu trở về Thần quốc.” Kỳ tinh đứng ra đáp.
“Uhm.” Sở Lăng Yên gật đầu, “Bảo bọn họ làm việc cẩn thận, không được phép sơ suất dù là một đường chỉ may trên áo, cũng không được phép thấy. Lấy giả làm thật.”
“Vâng.” Kỳ Tinh đáp.
“Lần này Thần quốc thương tổn nặng nề, ít nhiều sẽ phải án binh bất động, ít nhất trong vòng một năm chúng ta sẽ bình an vô sự. Nhân cơ hội này, bản vương phải trở về đế đô một chuyến.” Sở Lăng Yên nhìn lại bản đồ trên bàn một chút, sau đó lại lấy bút ra phác thảo vài đường nét trên đó, rồi mới mở miệng nói, “Thự Vi, Lâu Hiên, Rủ Xuông Vân, Tô Tiếu, và mấy chục bộ hạ tinh luyện, cùng ta trở về. Những người còn lại thì ở lại đây trấn thủ biên thành. Trong quân doanh, mọi chuyện đều giao cho Tinh Kỳ cùng Nam Đấu xử lý.”
“Tuân!” Tướng lãnh đồng thanh đáp.
…
Đêm xuống.
Trên đỉnh núi cao, trời đầu thu đầy khí lạnh, không khí nơi đây trong trẻo nhưng mang nét lạnh lùng cô tịch, khiến cho xung quanh núi về đêm nổi lên từng tầng sương mù, “Bì bõm”, một tiếng chim hót bay ngang qua bầu trời đêm, làm cho ngọn núi lớn trống trãi mang thêm vẻ yên tĩnh cô đơn.
Ngoài sân không người, dưới giàn hoa tử đằng có một người con gái đang ngồi tại nơi đó, một bộ áo trắng thả rơi xuống đất, tóc đen được xã trên vai, càng nổi bật lên bờ xương quai xanh mát lạnh, mặc dù trên mặt không có trang điểm, nhưng vẫn không thể che đi dung nhan tuyệt sắc ấy.
Cô gái ấy chỉ im lặng ngồi đó, nhìn qua ngọn núi đối diện, xuất thần thật lâu, hàng lông mi khóa chặt như đang tiết lộ, hiện giờ lòng nàng đầy cả tâm sự lẫn rối ren.
“Chủ tử…” Hoa Mộng Dao nhẹ kêu một tiếng, đi lên phía trước, đem áo choàng màu trắng khoác lên vai nữ tử ấy, nhỏ giọng nhắc nhở, “Trời lạnh giá rét, chủ tử ăn mặc đơn giản như vậy, dễ bị cảm lạnh, hay là trở về phòng đi.”
Đuôi lông mày của Bộ Phi Ngữ hơi nhíu lại, rõ rang đang mệt mỏi cực kỳ, nhưng vẫn nói ra, “Ta muốn ở lại suy nghĩ một chút, muội nghỉ ngơi trước đi, không cần phải trông nom ta.”
Hoa Mộng Dao nhịn không được mà thở dài, cuối cùng, cũng im lặng, tìm vị trí trống mà ngồi xuống, lẳng lặng ở cạnh bên, một tay nâng má, ngước mắt nhìn lên, dưới anh trăng dịu nhẹ, nữ tử váy trắng vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất như là tiên tử mất đi hồn phách lạc lối trong bóng tối vậy.
Haizz, chỉ sợ chủ tử, người đang tưởng nhớ về người kia rồi.
Hoa Mộng Dao lại than nhẹ một tiếng, hồi tưởng lại cuộc sống của một năm trước, Bộ Phi Ngữ dường như đã thay đổi rồi, càng trầm mặc, càng ít nói, mỗi ngày, ngoại trừ luyện kiếm, thì cũng là đến Nhiễu Hương Các xử lý chuyện, hoặc đi đến Ám cung thỉnh an cung chủ, ngoại trừ lần đó ra, cũng không bước ra khỏi Thiên Ảnh các nửa bước.
Ban ngày, có người, Bộ Phi Ngữ còn có thể gượng cười, đến ban đêm, không người, chỉ ngồi một mình ngơ ngẩn trước sân, lại ngồi đến nửa đêm mới chịu về phòng.
Hoa Mộng Dao có chút ảo não, bản thân chỉ có thể ngồi bên cạnh, cũng không thể làm gì hơn được.
Một trận gió đêm lạnh lùng thổi qua, khiến cho gian Hoa tử Đằng rung xào xạc, lả tả rơi xuống vài cánh hoa.
Trong màn đêm, chỉ còn lại trăng sáng, cả không gian lãnh liệt, cô đơn tịch mịch vô cùng.