Một tháng sau.
Trên đường lớn phồn thịnh của Đế đô, sáng sớm, đã có một đoàn cấm vệ quân thật dài đứng ở đó, một đường kéo dài đến tận cuối phố, toàn dân đều chen chúc ra xem liền bị cấm vệ quân ở hai bên đường phố ngăn lại, đưa đẩy lẫn nhau, duỗi cái đầu ra nhìn, trong miệng không ngừng ríu ra ríu rít đàm luận, toàn bộ đường lớn, tiếng người huyên náo, từng lớp người chuyển động, náo nhiệt không thôi.
“Nghe nói, hôm nay là ngày Đại tướng quân khải hoàn hồi triều đó!” Một nam tử mặc thanh y nói ra.
“Đại Tướng quân là ai?” Một thư sinh áo trắng ở kế bên hỏi nhỏ.
“Ngươi không biết?!” Nam tử thanh y vẻ mặt kinh ngạc, “Đó là vương gia không quyền không thế ngày trước ấy, một năm trước còn vì tên thích khách mà vào cướp ngục đó!”
“Nghe nói, Tuyên vương chỉ dùng mười vạn binh lính đã đánh lui trăm vạn đại quân của Thần quốc, đoạt lại tất cả thành trì bị mất, còn đuổi quân lính của Thần quốc ra khỏi biên giới cách mấy trăm dặm nữa kìa!” Một nam tử trường sam xen vào nói, trong mắt lộ rõ tia khâm phục.
Thời điểm mọi người tụm năm tụm bảy bàn luận chuyện trên trời dưới biển là lúc, ở cuối ngã tư đường, một nam tử thân vận tử y, ở phía sau còn có một đội binh mã, giục ngựa đi tới, tóc đen được kim quan cố định, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt luân, vóc người cao to, trên lưng ngựa, hắn lẳng lặng ngồi đó, cả người tản mát ra một loại khí chất vương giả, uy chấn thiên hạ.
“Mau nhìn! Đó chính là Tuyên vương gia!” Một lần nữa, cả đám người sôi sục hẳn lên, đưa đẩy lẫn nhau, muốn đến gần nhìn xem vị nam tử ấy, nhưng lại bị cấm vệ quân ở hai bên đường đẩy ngược trở về.
Ở phía cuối đường, một nam tử áo trắng đang cưỡi một con ngựa trắng từ đằng xa đi đến, dung mạo như vẽ, quý khí ưu nhã, một đôi hắc mâu tử đen thui lộ ra ánh sáng lộng lẫy mê người, hắn nhếch môi cười, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo vui sướng trùng phùng, “Rốt cuộc, ngài cũng đã trở về.”
Sở Lăng Yên nắm chặt dây cương, ngừng ngựa, đối với nam tử áo trẳng, mỉm cười nói, “Cẩm Phong, đã lâu không gặp!”
Trên trà lâu đối diện, một nữ tử mặc thanh y đứng trước cửa sổ, vẻ mặt tò mò nhìn ra bên ngoài, một đôi mắt to linh động thanh tú, nhìn quanh, nàng cao hứng bừng bừng nói, “Hôm nay là ngày mấy? Đã lâu rồi Đế đô không có náo nhiệt như thế nha!”
Nữ tử váy trắng ở cạnh bên, đang cúi đầu uống trà, nghe vậy, liền buông ly trà xuống, nhanh nhẹn đứng dậy, chắp tay đi về phía trước cửa sổ mà đứng, từ trên nhìn xuống phố, mỹ mâu trong suốt khẽ híp lại, ánh mắt đã rơi vào vị nam tử tử y ngồi trên lưng ngựa kia.
“Các ngươi xem, cô gái kia, ở bên cạnh Tuyên vương đó, là ai thế? Đẹp quá!”
“Đó là trắc phi duy nhất của Tuyên vương, công chúa của Thần quốc, thúc thúc ta làm quan ở trong triều, nghe ông nói là, Tuyên vương vì nàng mà lãnh binh đi đối kháng, không để hai nước vì thế mà giao chiến đó!”
“Chậc chậc! Quả nhiên là trai tài gái sắc, một cặp song bích a!”
Mọi người ở phía dưới vẫn náo nhiệt bình luận, trong mắt bọn họ ít nhiều cũng là hâm mộ và cảm thán.
Trên trà lâu, thần sắc của nữ tử váy trắng hờ hững, đôi tay đang rủ xuống, không tự chủ mà nắm chặt, nàng xoay người, đi trở về chỗ ngồi, lạnh lùng phân phó, “Mộng Dao, đóng cửa sổ lại.”
“Vâng”. Nữ tử thanh y dè dặt hồi đáp, nàng nhịn không được mà liếc nhìn vị nam tử tử y một cái, khe khẽ thở dài, xoay người đóng kín cửa sổ, sau đó lặng yên trở lại chỗ ngồi bên cạnh, “Chủ tử, ta nghĩ Tuyên vương sớm đã quên mất người rồi, người cần gì phải ở đây nữa, chi bằng…”
“Mộng Dao, đừng nói nữa.” Nữ tử váy trắng nhíu mày, ngắt lời nói, “Từ sớm, ta và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Nữ tử thanh y đành phải chu mỏ một cái, cũng không nói gì nữa.