Bảo Khang ngồi trong lớp, co mình
rụt cổ trong chiếc áo ấm, nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn một màu âm u. Đã mấy ngày rồi cậu không có thấy ánh mặt trời. Hồi lâu cậu lại đảo mắt vào trong lớp, nhìn những con số phức tạp trên bảng, tai chú ý lắng
nghe tiếng thầy giảng bài, sau đó cẩn thận ghi chép vào trong tập. Cậu
tự cảm thấy dạo gần đây cậu chăm chỉ học hành hơn, bản thân cũng chút ít thay đổi. Lúc trước cậu thường hay nói chuyện phiếm cùng bạn bè, còn
bây giờ cậu không còn như vậy nữa, học trong giờ học thì không có gì lạ, đằng này ngay cả giờ ra chơi và giờ nghỉ trưa hay lúc ăn cơm cậu đều
dán mắt vào tập sách, tay không ngừng viết, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
Thi thoảng có thấy cậu dừng bút, lấy điện thoại ra, nhìn nhìn vào trong
đó rồi lại mỉm cười.
Tiếng chuông vang lên, như là một chậu nước
lạnh dội thẳng vào mặt bọn học sinh đang ngờ nghệch vì buồn ngủ. Bọn
chúng đột nhiên tỉnh táo hẳn ra, miệng lại không ngừng huyên thuyên. Sân trường lặng im giờ chẳng khác nào một khu chợ. Bảo Khang đeo tai phone
vào, tiếp tục bài tập còn dang dở của mình. Đợi đến khi mọi người trong
lớp đã đi ăn cơm hết, cũng vừa đúng lúc cậu làm xong bài tập. Cậu lấy
điện thoại ra, nhắn tin cho Minh Huy vài dòng tin, sau đó cầm quyển tập
Văn lên, cũng đi xuống căn tin ăn cơm.
Căn tin của trường bây giờ chật kín người, khó khăn lắm cậu mới tìm được một chỗ để ngồi. Xung
quanh cậu là những học sinh lớp 10, bọn chúng đang không ngừng bàn luận
về cậu. Đại khái là chuyện giới tính. Bảo Khang mặc dù không quan tâm
nhưng dù muốn dù không vẫn nghe được tất cả những lời nói gièm pha dành
cho mình. Dĩ nhiên đều là những lời nói khó lọt tai. Cậu cảm giác được
cơm nghẹn ở cổ họng. Cậu hóp một ngụm nước, sau đó nhanh chóng ăn hết
phần cơm còn lại, nhanh chóng đi rời khỏi đây.
Buổi học chiều lại
bắt đầu, sau đó lại kết thúc. Vừa bước ra khỏi cửa lớp, một trận mưa
được dự đoán trước ào xuống, mang theo những hạt mưa lớn chừng hạt đậu,
tưới ướt khắp nơi. Cậu ho nhẹ vài cái, sau đó hòa theo dòng người đi
xuống cầu thang. Lúc này cậu đột nhiên nhớ rằng mình đã bỏ quên áo mưa
trên lớp, cậu nhanh chóng đi ngược lên lớp. Thật không may cửa đã khóa.
Cậu nhìn ra cơn mưa ngoài trời, thở nhẹ một cái, đành đội mưa chịu lạnh
đi về nhà.
Cậu băng qua những hạt mưa to, chạy đến nhà xe, cả người đều ướt sũng. Cậu khẽ run người một cái, đúng là lạnh thật!
“Sao không chờ tạnh mưa hãy về? Nhanh lên, đi tắm rửa thay đồ đi.” Mẹ cậu vừa lo lắng vừa trách móc Bảo Khang.
“Con nghĩ cơn mưa này phải lâu lắm mới tạnh nên con đánh liều đi về luôn.” Môi cậu tím lại vì lạnh.
Đúng lúc Quốc Huy đi ra từ nhà tắm, trông bộ dạng ướt nhèm như mèo con của
Bảo Khang, không nhịn được cười: “Áo mưa của em đâu? Nhìn em kia? Ha
ha.”
Bảo Khang đi lại gần Quốc Huy, vùi cả người mình vào người Quốc Huy. Quốc Huy đẩy ra: “Em làm trò gì thế?”
Bảo Khang nhìn chiếc áo cũng ướt đi một phần của Quốc Huy, có chút hài
lòng: “Một người ướt thì không vui, hai người ướt mới vui.”
“Anh mới tắm xong đấy!!”
“Vậy thì thay đồ mới đi.” Nói xong Bảo Khang đi lấy đồ để tắm. Vừa bước vào
nhà vệ sinh, định đóng cửa lại thì thấy Quốc Huy cùng với gương mặt nham nhỡ: “Tắm chung nhé!”
Bảo Khang ngay lập tức cầm đồ cậu vừa mới
chuẩn bị để thay ném về phía Quốc Huy: “Không ngờ anh lại biến thái đến
như vậy!!” Nói xong mạnh tay đóng cửa phòng tắm lại.
Quốc Huy cầm
đồ của Bảo Khang lên, đứng ở bên ngoài, áp một bên mặt vào cửa: “Ngày
xưa chúng ta cũng thường hay tắm mưa chung mà.”
Bảo Khang trong
này cởi đồ ướt ra, bật vòi nước lên, nước chảy từ trên đầu xuống. Cậu
vuốt mặt, sau đó nói: “Anh cũng còn biết là ngày xưa sao? Hơn nữa, em
đang tắm, anh còn đứng bên ngoài làm gì?”
Quốc Huy cười cười: “Được rồi, không giỡn với em nữa. Đồ anh để bên ngoài. Anh đi ngủ đây.”
“Ngủ sớm thế cơ à?”
Bên ngoài không có tiếng nữa. Bảo Khang dùng khăn lau khô khắp người, sau
đó không phòng thủ mà mở cửa lấy đồ. Giây phút cánh cửa mở ra là giây
phút cậu không biết trốn đâu cho hết mắc cỡ. Quốc Huy vẫn còn đứng ở bên ngoài, tay cầm điện thoại hướng về phía cậu. Đèn flash nháy lên, Bảo
Khang theo phản xạ dùng hai tay che mắt lại. Thế là những gì che giấu
suốt bao năm nay bị phô bày ở trước mặt Quốc Huy. Nhận thức được, Bảo
Khang nhanh chóng cầm đồ dưới đất lên, đóng cửa lại, sau một phút ba
mươi giây cánh cửa lại mở ra. Bảo Khang lúc này không còn trần như nhộng nữa, trên gương mặt mang theo tức giận tiến lại gần Quốc Huy: “Đã thấy
hết?”
Quốc Huy như kẻ vô tội gật đầu: “Thì ra em đã trưởng thành thật rồi!”
Trái tim Bảo Khang như bị xé ra làm trăm mảnh, cậu thà để bản thân cho cá
mập ăn còn tốt hơn là phải đối mặt với chuyện này. Cậu vô cùng xấu hổ
khi bị Quốc Huy nhìn thấy cơ thể: “Mau xóa tấm hình khi nãy đi!”
“Làm gì có tấm hình nào?”
“Anh đừng có nói dối. Em không phải con nít!”
Nói xong Bảo Khang không chần chừ, co gối phải lên, một bước đánh gục Quốc
Huy. Quốc Huy ôm lấy con trai của mình, ăn đau đưa điện thoại cho Bảo
Khang. Cậu cầm điện thoại, xóa tấm hình lúc nãy: “Anh có cần chụp nhiều
như vậy không? Hôm nay là để anh nhớ, sau này anh còn dám làm những
chuyện biến thái như vậy, em không bảo đảm cái kia của anh sẽ còn, nói
không chừng sẽ nằm trong bụng con chó nhà hàng xóm!” Bảo Khang đôi khi
cũng không hiền lành.
“Em, thật không phải là người!” Mặc dù nội
dung là oán trách nhưng hết thảy những đau đớn trên gương mặt của Quốc
Huy thể hiện đều không mấy chân thật cho lắm,
Bảo Khang đi về phòng, cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Minh Huy, tường thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
[ ……….
…………
Anh nói xem, có tức không chứ! ]
Vừa gửi xong, tin nhắn hồi đáp liền xuất hiện.
[ Tên đó dám đụng vào đồ của anh? Chờ anh xử lí tên khốn kiếp đó! ]
Đọc xong tin nhắn này, Bảo Khang nửa nghi nửa ngờ, Minh Huy lại nói năng như vậy. Là đang giận dữ vì ghen sao?
Bảo Khang có chút dở khóc dở cười, mình cả ngày nhắn tin cho anh ấy, biết
bao nhiêu chuyện tốt đẹp, anh ấy ngay cả một tin nhắn cũng không trả
lời. Vậy mà anh ấy lại trả lời tin nhắn vì một chuyện như vậy.
Cảm giác này, thật là khó tả mà.
Nhưng dù sao Bảo Khang cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì theo cậu biết thì không yêu sẽ không có ghen.