Thầy Giáo Hot Boy

Chương 73

Nửa đêm, Bảo Khang mê man tỉnh dậy. Cậu có chút khó chịu ở trong người. Nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 11 giờ, nhắn tin cho Minh Huy vài câu xong, cậu bước xuống giường rót một cốc nước để uống. Cậu cảm thấy cổ họng có chút đau rát, đầu rất nặng. Loay hoay một hồi cậu mới trở lại giường. Thời tiết rõ ràng rất lạnh nhưng cậu lại cảm thấy rất nóng.

Lăn qua lộn lại trên giường, khi tỉnh khi mê, rốt cục trời cũng đã sáng. Cậu đi vệ sinh cá nhân với khóe mắt thâm quầng cùng cơ thể mệt mỏi. Ở bên ngoài, Quốc Huy không ngừng gõ cửa: “Xuống ăn sáng nhanh lên kìa anh hai, còn đi học nữa.” Lúc nào Quốc Huy cũng thích chọc Bảo Khang.

Bảo Khang trong này không dư hơi sức mà giỡn đáp lại. Vệ sinh cá nhân xong, mở cửa ra chính là ánh mắt chằm chằm của Quốc Huy. Cậu hỏi: “Mới sáng sớm em không gấp anh gấp làm gì?!”

“Sao nhìn em xơ xác quá vậy?”

Bảo Khang sờ trán của mình một cái: “Chắc là bị bệnh rồi.”

“Chắc vậy thật rồi. Hôm qua về mắc mưa mà. Thế có đi học nổi không? Hay là nghỉ một hôm đi. Đi bệnh viện khám thử xem. Dạo này thường nghe trên báo đài, có nhiều người chủ quan, khi xuất hiện các dấu hiệu như sốt, ho... không chịu đi bệnh viện, kết quả là trong người ngầm mang bệnh nặng mà không hay, vừa vài tháng liền qua đời.”

Bảo Khang nhìn Quốc Huy bằng nửa con mắt: “Anh chuẩn bị nằm trong số những người đó!!” Nói xong bước xuống dưới nhà. Quốc Huy cũng đi theo, miệng vẫn không ngừng: “Không đâu. Anh ở nước ngoài rất thường xuyên đi kiểm tra tổng quát, có bệnh liền kịp thời chữa trị. Ở Việt Nam mọi người vẫn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc này.”

Bảo Khang căn bản là không quan tâm.

Ba và mẹ Bảo Khang đã ngồi chờ sẵn trước bàn cơm. Bảo Khang chào ba mẹ, ngồi xuống ăn cơm. Kể từ sau ngày xuất viện, ba và mẹ cậu không còn nhắc đến chuyện trước đó nữa. Bảo Khang đôi lúc cảm thấy nhẹ nhõm, đôi lúc cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng trước thái độ này của ba mẹ. Cậu không biết là họ đã ngầm chấp nhận hay là còn có ý gì khác… Quan hệ giữa cậu và ba cũng không còn tự nhiên như lúc trước nữa.

Từ lúc ngồi trên bàn ăn, lâu lâu Bảo Khang lại ho vài cái. Mẹ cậu lo lắng: “Con bị bệnh sao?”

Bảo Khang gật đầu: “Dạ, chắc là vậy rồi.”

Ba Bảo Khang buông đũa xuống, chau mày nhìn Bảo Khang: “Hôm nay nghỉ một hôm đi, đếm bệnh viện khám và lấy thuốc uống.”

“Không sao đâu ba, bệnh thông thường thôi ạ, sẽ sớm hết thôi.”

“Không được, lát nữa ba chở con đi.”

Mẹ cậu thêm vào vài lời: “Đúng đó con trai. Nghe lời ba đi. Dù nặng hay nhẹ cũng phải uống thuốc cho khỏi, tránh để bệnh kéo dài, không tốt đâu.”

Bảo Khang vâng lời đáp lại: “Dạ. Vậy chút nữa ba mẹ xin phép thầy chủ nhiệm giúp con ạ.”

Lúc này Quốc Huy lên tiếng: “Chẳng phải hai bác nói hôm nay phải đi thăm người bạn sao ạ?”

Ba Bảo Khang như nhớ lại: “Đúng rồi…”

Quốc Huy tiếp tục: “Vậy hai bác cứ tranh thủ đi đi, để con dẫn Bảo Khang đến bệnh viện cũng được.”

Ông tin tưởng Quốc Huy mà đồng ý.

Bữa cơm kết thúc, một chút sau đó ba mẹ Bảo Khang đã chuẩn bị lên đường xong, trước khi đi ông còn nói nhỏ điều gì đó với Quốc Huy. Quốc Huy gật đầu, sau đó tạm biệt.

Bảo Khang ngồi trên ghế sa lon, cầm điện thoại đang phân vân không biết nhắn tin gì cho Minh Huy. Cả tuần nay hai người không có gặp nhau, Minh Huy cũng ít trả lời tin nhắn của cậu. Bảo Khang có trực tiếp gọi vài lần nhưng Minh Huy cũng không bắt máy.

Lúc này Quốc Huy trở lại: “Hai bác nói có thể sẽ đi hai ngày mới về, giao cho anh quản lí em. Em liệu hồn với anh đó.”

Bảo Khang bĩu môi, trực tiếp bỏ lời nói của Quốc Huy ở ngoài tai, bấm bấm điện thoại rồi nhắn nút gửi.

Quốc Huy ngồi trên xe, một chân chống đất, nhìn Bảo Khang đang chậm chạp khóa cổng lại: “Em nhanh lên một chút được không?”

Bảo Khang đáp: “Anh cũng phải từ từ chứ. Em đang bị bệnh đó!” Ho vài tiếng.

Cậu đi lại, cầm nón bảo hiểm đội lên nhưng nút gài bị trục trặc. Quốc Huy nheo mày đưa tay giúp cậu. Lúc này ở phía sau có tiếng xe máy dừng lại, xuất hiện một người mà Bảo Khang cho là thuần khiết, đẹp đẽ tựa bầu trời buổi sáng. Minh Huy xuất hiện trong sự bất ngờ, ngỡ ngàng của Quốc Huy và Bảo Khang, riêng Bảo Khang còn có thêm vui vẻ, thích thú, nụ cười trên khóe môi lại không tự chủ được mà bật ra. Minh Huy nhanh chóng đi lại gần hai người, với gương mặt không cảm xúc, đưa tay gạt mạnh tay của Quốc Huy ra, giọng nói rõ ràng: “Xin lỗi, đừng tùy tiện đụng vào đồ của người khác như vậy.” Anh kéo Bảo Khang lại gần mình.

Quốc Huy nhún nhún vai: “Đồ của anh? Thật ra ý anh là gì đây?”

Minh Huy nhàn nhạt trả lời: “Bảo Khang là đồ của tôi, xin cậu tự trọng một chút.”

Bảo Khang quan sát Minh Huy. Trong ánh mắt dường như là những trái tim đỏ rực hướng về Minh Huy. Anh đang nói năng gì vậy? Ai là đồ của anh chứ? Đừng tùy tiện nói người ta là đồ của anh, xin anh tự trọng một chút! Bảo Khang nói thầm trong bụng, sau đó lại bật cười hạnh phúc.

Được người mình thích nhất ở trước mặt người khác xác nhận mình là vật sở hữu bất khả xâm phạm của họ, bạn nói thử xem, có ai mà không thích được như vậy?

Đột nhiên, Bảo Khang ước gì Minh Huy cũng có thể làm như vậy trước mặt ba mẹ của mình.

Quốc Huy và Minh Huy hai người nhìn nhau. Không khí cũng không mấy căng thẳng lắm. Lúc này Bảo Khang mới nhận thức được tình hình, ôm lấy cánh tay của Minh Huy: “Được rồi, lần sau em sẽ chú ý đến cảm nhận của anh hơn. Anh đến đây làm gì?”

Minh Huy nhìn Bảo Khang: “Còn em nữa, là hoa đã có chậu, em phải biết cách tránh xa những kẻ khác.”

Bảo Khang gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi!”

“Này anh bạn, không biết anh ghen vì chuyện gì, hôm nay tôi phải chở Bảo Khang đi khám bệnh.”

“Tôi có mặt ở đây chính là vì chuyện này. Anh không cần tốn sức đâu.” Khi nãy anh có nhận được tin nhắn của Bảo Khang, cùng với tin nhắn đêm qua nữa.

“Nhưng tôi…”

Minh Huy cắt ngang: “Không nhưng nhị gì hết. Bảo Khang em lên xe anh chở đến bệnh viện.”

Kết quả lại Bảo Khang ngồi trên xe của Minh Huy, hai người đi đến bệnh viện. Quốc Huy nhìn theo hai người bọn họ với nụ cười ở trên môi. Hai người này thật là trẻ con mà!
Bình Luận (0)
Comment