Thế Giới Thứ Chín

Chương 14 - Đặt Một Dấu Chấm Hết

Nghe thấy Địch Cửu hỏi han bệnh tình của mình, Thẩm Tử Ngữ liền hiểu ra Địch Cửu muốn quên đi những chuyện đã qua. Thật ra Địch Cửu biết cô ấy mắc bệnh gì, thậm chí có thể nói rằng "hắn" đã từng vì cô mà liều mạng đi tìm hoa hồng đỏ.

- Tôi bị chứng tim ngừng đập...

Thẩm Tử Ngữ nói đến đây bèn dừng lại giải thích cho hắn hiểu.

– Tức là trái tim này có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Đôi khi thời gian có thể tính bằng giây phút, có lúc lại kéo dài rất lâu. Bệnh tình theo thời gian sẽ đến một lúc mà khi đó chạy chữa cũng không kịp nữa rồi.

Thẩm Tử Ngữ chỉ cần kể như vậy thì Địch Cửu đã hiểu rõ hoàn toàn rồi, bệnh tình của cô ấy ở đại lục Á Luân gọi là chứng lậu mệnh.

Ở nước Tề, Địch Cửu là một tông sư y đạo, tất nhiên hắn biết rõ chứng bệnh này đáng sợ ra sao.

Chứng bệnh này còn có tên gọi khác là chứng phân tán sinh lực, triệu chứng của bệnh này không chỉ riêng chứng tim ngừng đập không đâu. Thẩm Tử Ngữ nhắc đến chứng tim ngừng đập chỉ là một trong các triệu chứng của bệnh mà thôi. Những người mắc phải loại bệnh này thì cùng lắm chỉ sống đến 49 tuổi là tối đa.

Ở nước Tề, người mắc phải chứng bệnh đó coi như sống thuận theo ý trời. Nếu số tốt thì có thể chống chọi đến 36 tuổi, còn số phận hẩm hiu thì lúc nào cũng có thể lìa đời. Loại bệnh thế này, Tây y đã bó tay không cách nào chữa trị được.

Ở nước Tề không có tên gọi Tây y hay Trung y, bởi công nghệ khoa học nơi ấy vốn tân tiến hơn so với Trái Đất. Đối với phương thức chữa bệnh do vi khuẩn gây ra thì đa phần đều dựa vào thiên nhiên. Nhưng riêng chứng bệnh mà Thẩm Tử Ngữ mắc phải chỉ có thể dùng dược liệu thiên nhiên để điều trị, mà hoa hồng đỏ thật sự là dược liệu dùng để chữa trị bệnh đó.

Hoa hồng đỏ dù có tiền cũng không mua được, phải nói cực kỳ quý hiếm.

Chỉ có điều Địch Cửu không hiểu vì sao “kiếp trước” lại biết hoa hồng đỏ là dược liệu trị được chứng bệnh kia? Loại dược liệu như hoa hồng đỏ ở nước Tề chỉ có vài thầy thuốc mới biết được.

Thấy Địch Cửu trầm ngâm suy tư, Thẩm Tử Ngữ lôi từ trong chiếc túi đặt ở đầu giường, lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho hắn.

- Ở trong này có một chút tiền, mật khẩu là sáu số một, trước tiên anh rời khỏi Lạc Tân đi.

- Cảm ơn.

Địch Cửu không chút khách sáo nhận lấy thẻ ngân hàng. Hắn đã quyết định sẽ để lại hoa hồng đỏ cho Thẩm Tử Ngữ, dù không biết có bao nhiêu tiền trong tấm thẻ này, nhưng hắn khẳng định cho dù Thẩm Tử Ngữ có cho hắn một trăm cái thẻ như vậy cũng chẳng mua nổi một gốc hoa hồng đỏ.

Nhìn thấy Địch Cửu không ngần ngại hay tỏ vẻ khách sáo tí nào, Thẩm Tử Ngữ có chút hơi ngẩn người, ban đầu cô còn nghĩ Địch Cửu nhất định sẽ từ chối. Đến lúc ấy cô sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để thuyết phục hắn nhận lấy tấm thẻ ngân hàng đó, nhưng không nghĩ đến việc hắn chẳng do dự chút nào đã nhận luôn như vậy.

Có lẽ cô đã nghĩ sai mục đích đối phương muốn ly hôn rồi.

Thẩm Tử Ngữ nhớ lại khi xưa lúc Địch Tử Mặc đề nghị ly hôn, hôm ấy chính là ngày có kết quả kiểm tra ADN, hắn không phải con trai của Địch Văn Thành, đồng nghĩa với việc chắc chắn hắn mất đi tư cách thừa kế sản nghiệp của Địch thị.

Chuyện của cô và Địch Tử Mặc rất nhiều người đều biết lý do, Thẩm Tử Ngữ cô gả cho Định Tử Mặc tất cả chỉ vì muốn Địch thị cứu nguy trước mắt cho Thẩm gia. Nhưng Thẩm Tử Ngữ sớm đã cam chịu trước số phận rồi, cô hạ quyết tâm, một khi gả cho Địch Tử Mặc thì sẽ không bao giờ lấy thêm một ai nữa.

Thẩm Tử Ngữ biết Địch Tử Mặc rất yêu mình, cho nên sau khi hắn bị Địch thị vứt bỏ thì cô đã chủ động nói với hắn rằng mình sẽ không bỏ đi, bởi vì cô là một người bệnh.

Bệnh cô mắc phải chính là chứng tim ngừng đập, là một căn bệnh nan y ở Trái Đất.

Tuổi trẻ đang tươi đẹp mà lại mắc phải chứng bệnh vô vọng như thế, Thẩm Tử Ngữ sao có thể cam tâm chịu đựng, thế nhưng tất cả các bệnh viện lớn trên thế giới đều bó tay trước căn bệnh này. Thẩm Tử Ngữ quyết không bỏ cuộc, cô thu xếp thời gian lên chùa Vong Xuyên hỏi thăm trụ trì ở đó - Hồng Trần hòa thượng. Nghe nói Hồng Trần hòa thượng là một cao tăng đắc đạo, ông ta đã từng chữa trị cho gia chủ gia tộc Ngải Mặc Hoa – một đại gia tộc lớn mạnh ở Ý.

Những chuyện kiểu này chỉ loan truyền trong nội bộ vài gia tộc, hơn nữa Hồng Trần hòa thượng thường xuyên du ngoạn bên ngoài, kể cả có ở chùa Vong Xuyên nhiều năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy ông ta.

May mà vận khí của cô không tệ, đến chùa Vong Xuyên chỉ một lần đã gặp được ngài.

Cô vẫn còn nhớ rõ như in, trụ trì Hồng Trần chỉ cần nhìn cô một cái đã biết ngay căn bệnh mà cô mắc phải. Nhưng mà, ngài lại nói cho cô biết rằng chỉ có hoa hồng đỏ mới có thể chữa bệnh cho cô.

Hoa hồng đỏ là hoa gì, trước giờ Thẩm Tử Ngữ chưa từng nghe nói đến.

Lúc đó cô hỏi trụ trì nơi nào có thể tìm thấy hoa hồng đỏ, ngài nhắm mắt trầm tư suốt gần mười phút mới mở mắt ra nhìn cô, thở dài một tiếng rồi ôn tồn bảo:

- Trái Đất đã không còn hoa hồng đỏ nữa rồi.

Câu nói của ngài chẳng khác gì sét đánh ngang tai cô. Sau đó Thẩm Tử Ngữ chẳng nhớ mình đã rời khỏi chùa Vong Xuyên như thế nào nữa.

Chính vì vậy sau này khi phát hiện ra Địch Tử Mặc không phải là người thừa kế của Địch thị luyện dược, cô không muốn hắn phải chịu quá nhiều đả kích nên đã thẳng thắn nói với hắn rằng, dù cho cô không có tình cảm gì với Địch Tử Mặc thì chỉ cần không sinh hoạt vợ chồng với nhau, cô sẽ không ly hôn.

Ngoài điều đó ra, cô còn kể cho Địch Tử Mặc nghe việc mình mắc phải chứng bệnh nan y vô phương cứu chữa, chỉ có hoa hồng đỏ đã tuyệt tích mới có thể cứu được. Mà loại dược liệu này không còn tồn tại trên Trái Đất nữa, vì vậy có lẽ cô cũng chẳng sống được bao lâu. Thẩm gia gả cô đi chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi.

Nói cách khác, tất cả mọi người đều là những kẻ lưu lạc, cho nên Địch Tử Mặc à, cho dù không còn tư cách kế thừa Địch thị anh cũng đừng tuyệt vọng.

Vì những lời này mà Địch Tử Mặc càng thêm quyết tâm muốn ly hôn với cô.

Thấy Địch Tử Mặc kiên trì muốn ly hôn, trong lòng Thẩm Tử Ngữ lúc đó cảm thấy rất cảm động. Cô khẳng định rằng Địch Tử Mặc quá để tâm đến mình, cho nên khi hắn biết mình không còn nắm quyền thừa kế trong tay, cộng thêm việc cô vốn không thích hắn, thành ra Địch Tử Mặc mới dứt khoát muốn buông tay để cô được tự do.

Thẩm Tử Ngữ hiểu, chỉ cần Địch Tử Mặc ly hôn với cô, cô sẽ bị Thẩm gia gả cho em trai của hắn là Địch Tử Hằng. Chẳng qua tâm ý này của Địch Tử Mặc vẫn khiến cô cực kỳ cảm động.

Ly hôn xong, Địch Tử Mặc liền mất tích.

Thế nhưng lần này Địch Tử Mặc quay về lại không chút do dự nhận lấy thẻ ngân hàng của cô, khiến cho cô bỗng chốc nhớ lại câu nói đùa của Địch Tử Mặc khi hai người ly hôn.

- Chỉ cần anh ly hôn với em, Thẩm gia chắc hẳn sẽ cho anh không ít tiền. Anh bây giờ không còn là người thừa kế của Địch gia nữa rồi, số tiền này với anh rất quan trọng đó.

Với hiểu biết của cô về Địch Tử Mặc thì không đời nào có chuyện hắn vì tiền mà ly hôn với cô, chẳng qua hắn không muốn sau này cô phải chịu khổ, hay không muốn làm khó cô nữa nên mới an ủi cô như thế mà thôi.

Hiện tại xem ra lúc trước cô đoán sai rồi, lời Địch Tử Mặc khi đó có vẻ là lời thật lòng.

Hôn nhân của cô và Địch Tử Mặc vốn chỉ là hình thức, bây giờ hắn đã mất đi tư cách thừa kế Địch gia, nếu muốn có được số tiền "đền bù" của Thẩm gia thì việc Địch Tử Mặc lựa chọn ly hôn với cô là lựa chọn hoàn toàn chính xác.

Về phần Thẩm gia có đưa tiền cho Địch Tử Mặc để hắn ly hôn hay không thì Thẩm Tử Ngữ chẳng chút nào nghi ngờ. Thẩm Tử Ngữ ở Thẩm gia vẫn còn chút địa vị, tuy nhiên với điều kiện tiên quyết là cô có thể hy sinh bản thân vì Thẩm gia.

Sâu trong tâm tư Thẩm Tử Ngữ bỗng dấy lên ít nhiều cảm giác bế tắc, dù cho cô không thích Địch Tử Mặc nhưng đối với tình cảm hắn dành cho mình, cô cũng không ghét bỏ. Hiện tại lại phát hiện ra Địch Tử Mặc không hề thích cô, hắn lấy mình chẳng qua là vì nguyên nhân khác, dù biết rõ không nên nhưng cô vẫn có cảm giác khó có thể tiếp nhận được sự hụt hẫng này.

- Anh đi trước đi, không tiễn...

Thẩm Tử Ngữ tỉnh táo lại, nói chưa hết một câu đã thấy trước mắt trời đất tối sầm lại, gục ngay xuống giường.

Lúc này Địch Cửu mới lấy ra một hộp gỗ, thấy Thẩm Tử Ngữ lâm vào hôn mê, hắn liền chạy đến đỡ lấy cô.

Cơ thể mềm mại cùng hương thơm dịu dàng quẩn quanh chóp mũi, từ khoảng cách giữa Địch Cửu và Thẩm Tử Ngữ có thể thấy rõ gương mặt xinh đẹp hoàn hảo không tỳ vết của cô. Địch Cửu nghĩ đến thân hình nóng bỏng của người trong lòng bèn tặc lưỡi, chẳng trách được “kiếp trước” của hắn dám đánh đổi cả sinh mạng chỉ vì Thẩm Tử Ngữ, phải công nhận rằng cô gái này quả thật rất xinh đẹp.

Tuy nhiên người say đắm Thẩm Tử Ngữ chỉ là “kiếp trước” đã khuất bóng của hắn!

.....

Địch Cửu biết Thẩm Tử Ngữ lâm vào hôn mê là do căn bệnh phát tác, hắn không đánh thức cô dậy mà mở hộp gỗ ra, vén quần áo của Thẩm Tử Ngữ lên rồi đặt hoa hồng đỏ lên lưng cô. Sau đó một tay nhấn mạnh hoa hồng đỏ, một tay ấn dọc các huyệt vị trên người của Thẩm Tử Ngữ.

Hoa hồng đỏ không thể trực tiếp sử dụng mà phải châm cứu để cơ thể hấp thụ.

Y thuật của Địch Cửu tương đương với một tông sư y đạo, chẳng qua hiện giờ hắn không có kim châm nên chỉ có thể điểm các huyệt vị để hoa hồng đỏ từ từ thẩm thấu vào cơ thể cô.

Mất hơn mười phút, hoa hồng đỏ sau lưng Thẩm Tử Ngữ khô héo dần rồi chuyển sang màu đen. Tuy cô chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt nhợt nhạt đã thoáng xuất hiện chút hồng hào.

Địch Cửu vứt hoa hồng đỏ đã khô héo xuống đất, giúp Thẩm Tử Ngữ chỉnh lại quần áo rồi dìu cô nằm xuống giường.

Dùng gốc hoa hồng “kiếp trước” lấy được để cứu Thẩm Tử Ngữ, vì hắn muốn “kiếp trước” đặt một dấu chấm hết cho mọi nỗ lực thích một người. Một khi đã rời khỏi căn phòng, về sau hắn và Thẩm Tử Ngữ không còn bất cứ quan hệ gì nữa!

Bình Luận (0)
Comment