Thế Giới Thứ Chín

Chương 15 - Bạn Bè

Địch Cửu không quay lại căn hộ kia nữa, không chỉ vì đó là căn hộ cho thuê, mà chủ yếu là hiện tại hắn không muốn dây dưa cùng Địch Tử Hằng của Địch gia. Địch thị luyện dược nghe thì rất ngầu nhưng thật sự Địch Cửu chẳng thèm để vào mắt. Huống hồ hắn biết rõ mình và Địch Văn Thành vốn chẳng có quan hệ gì.

Địch Cửu một lần nữa đeo túi đi giữa thành phố Lạc Tân phồn hoa, trong đầu hắn lúc này chỉ suy nghĩ đến việc hắn nên đi đâu?

Không biết đi được bao lâu, suy nghĩ bao lâu rồi, trong trí nhớ của hắn bỗng hiện lên một dãy số điện thoại rất quen, dường như “kiếp trước” mỗi lần cần ai đó giúp đỡ thì hắn đều gọi đến số điện thoại này vậy.

Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói mệt mỏi của một người thanh niên, nhưng khi nghe thấy Địch Cửu lên tiếng lập tức vui mừng đáp lại.

- Tử Mặc, ông đang ở đâu? Có chuyện gì mà hơn một năm nay tôi không nghe thấy tin tức nào của ông?

Một cái tên quen thuộc hiện ra, Du Hồ Ly, cái tên này thật kỳ quặc. Hiển nhiên quan hệ giữa Du Hồ Ly và Địch Cửu không phải chỉ là loại thân quen bình thường, cậu ta vội vàng dặn dò Địch Cửu phải đứng im ở đó chờ mình rồi lập tức cúp máy.

Địch Cửu chỉ đợi một lúc sau, khoảng nửa tiếng, đã thấy một chiếc taxi đỗ trước mặt hắn.

Bước xuống xe là một gã thanh niên mập lùn, diện mạo không có gì nổi bật, tóc tai cũng lộn xộn rối tung, trên gương mặt tràn đầy vui vẻ. Địch Cửu vừa nhìn đã biết chàng trai kia là Du Hồ Ly.

- Tử Mặc, một năm nay ông mất tăm ở đâu vậy, có chuyện gì mà không gọi nổi cho tôi lấy một cuộc điện thoại chứ?

Du Hồ Ly còn chưa bước đến trước mặt Địch Cửu đã gào lên thật to.

- Tôi đi đây đi đó cho khuây khỏa thôi, lúc trở về thì ngay cả chỗ ở cũng không còn. À, tôi mới đổi tên thành Địch Cửu rồi.

- Được, được, tên gì cũng được. Đi, đến chỗ tôi ở, nhà tôi rất rộng.

Du Hồ Ly vốn không coi Địch Cửu là người ngoài, vỗ vai Địch Cửu rồi vui vẻ trả lời.

Cái gọi là “nhà tôi rất rộng” trong miệng Du Hồ Ly thật ra chỉ là một căn phòng rộng hai mươi mét vuông thôi. Nếu chỉ có từng ấy thì cũng chẳng có chuyện gì cả. Nhưng vấn đề là trong phòng còn có một cô gái.

Dù Du Hồ Ly không giải thích, Địch Cửu cũng đoán được đây là bạn gái của hắn. Nhìn dung mạo cũng ổn, vóc dáng cũng nóng bỏng lắm.

- Linh Nhi, đây là Địch Tử Mặc, người bạn tốt nhất của anh, à không, hiện tại tên cậu ta là Địch Cửu.

Nói xong Du Hồ Ly còn đắc ý nói với Địch Cửu.

- Tiểu Cửu, đây là bạn gái của tôi tên Đằng Linh Nhi, mới chuyển đến ở cách đây không lâu.

Đằng Linh Nhi không giống Du Hồ Ly hồ hởi với Địch Cửu, cô ta chỉ chằm chằm nhìn túi đồ Địch Cửu đeo trên lưng, sau đó hơi nghi ngờ hỏi Du Hồ Ly.

- Không phải anh định để anh ấy ở lại đây đấy chứ?

- Đúng vậy, căn phòng này rất rộng, có thể sắp xếp lại đồ đạc trong phòng một chút mà.

Địch Cửu không đợi Du Hồ Ly nói hết, liền chủ động ngắt lời.

- Hồ Ly, tôi đến đây chủ yếu là muốn xem ông sống thế nào thôi, sau đó sẽ đi luôn.

Nghe thấy Địch Cửu nói vậy, sắc mặt Đằng Linh Nhi mới dễ chịu hơn một chút.

Du Hồ Ly nhìn ra thái độ của Đằng Linh Nhi, mặt tối sầm lại, nhưng không chờ hắn nói chuyện thì chuông điện thoại đã reo lên. Du Hồ Ly nuốt tức giận xuống để nhận điện thoại, câu đầu tiên đã nói:

- Hồ ca, thật xin lỗi, hôm nay em có chút chuyện nên không đi làm được. Sau này em cũng không đến nhà thuốc làm việc được nữa. Đúng vậy, em muốn đến đại học Lạc Bắc thử vận may một chút… Vâng, cảm ơn, cảm ơn.

Sau khi tắt máy, Du Hồ Ly hít vào một hơi, nhìn Đằng Linh Nhi với ánh mắt nghiêm khắc.

Địch Cửu đoán được Du Hồ Ly định nói gì, nhưng hắn không muốn bởi vì mình mà Du Hồ Ly và Đằng Linh Nhi căng thẳng với nhau. Hắn nghĩ, có lẽ Du Hồ Ly theo đuổi Đằng Linh Nhi. Đoán chừng Du Hồ Ly tốn không ít công sức mới cưa đổ được Linh Nhi, nên đừng vì hắn mà chia tay.

Chặn lời Du Hồ Ly chuẩn bị nói, Địch Cửu cười ha hả chuyển sang chuyện khác.

- Hồ Ly, trước ông đi làm ở nhà thuốc à?

- Đúng vậy, ông từng đi qua Đàm Hạnh Đường rồi còn gì, tôi vẫn làm ở đó, chỉ là làm tạp vụ, có thể học được ít ngón nghề. Đến giờ Đàm Hạnh Đường đóng cửa, tôi cũng chỉ là một tay bảo vệ giữ cửa thôi. – Du Hồ Ly nói.

- Vậy sao lại nghỉ việc? – Địch Cửu lại hỏi.

Nghe thấy Địch Cửu hỏi, tinh thần Du Hồ Ly phấn khích hẳn lên, con mắt sáng lên.

- A Cửu, ông biết Tiên Nữ Tinh mở cửa cho tất cả mọi người chứ? Sau này kẻ nào cũng có tư cách để tiến vào Tiên Nữ Tinh, nhưng tôi không quyền không thế, muốn tiến vào Tiên Nữ Tinh chỉ có thể đăng ký vào học viện võ thuật của đại học Lạc Bắc mới mở. Đàm Nguyệt Nguyệt của Đàm Hạnh Đường, chính là cháu gái của Đàm lão gia, cô ấy học ở hệ võ thuật của trường đại học Yến Kinh, đến Đàm Hạnh Đường cô ta còn chẳng để ý.

Nói đến đây Du Hồ Ly nhỏ giọng.

- Chắc ông từng nghe nói đến việc trên Tiên Nữ Tinh phát hiện rất nhiều dược liệu quý giá lẫn khoáng vật cao cấp chứ? Tôi còn nghe nói Liên Minh Địa Cầu phát hiện trên Tiên Nữ Tinh có bí pháp tu tiên, ông biết vì sao tất cả các trường đại học mở hệ võ thuật đều phải thông qua Liên Minh không? Bởi vì chỉ cần được Liên Minh thừa nhận, sau này sẽ giao bí pháp tu tiên này cho đại học hệ võ thuật, nếu không ông cho rằng mọi người muốn lao vào đại học hệ võ làm gì chứ?

Địch Cửu cười thầm trong lòng, hắn không tin cái gọi là bí pháp tu tiên. Cùng lắm là chút công pháp võ thuật thôi, trên Tiên Nữ Tinh có thể tìm ra những thứ này, có thể thấy hành tinh đó cùng loại với đại lục Á Luân, chẳng qua không biết vì sao lại xuất hiện ngay cạnh Trái Đất.

Đối với công pháp võ học kiểu ấy Địch Cửu không để tâm nhiều. Thất Đao của Địch gia hắn là loại công pháp bậc nhất của nước Tề, lúc này đang nằm nay trong túi của hắn, vì sao hắn phải đến nơi khác mất công tìm kiếm?

- Ông nói cũng đúng, chẳng qua tôi nghe thấy bảo hệ võ thuật của Lạc Bắc cực kỳ khó vào, kể cả có tiền cũng chưa chắc vào được. Ông đi cũng uổng công, không dưng lại tự nhiên bỏ việc.

Địch Cửu rõ ràng không có lòng tin vào việc Du Hồ Ly có thể tiến vào hệ võ thuật của Lạc Bắc.

Sự cuồng nhiệt phai đi ít nhiều trên gương mặt Du Hồ Ly, hắn thở dài đáp:

- A Cửu, mặc dù tôi chẳng có cơ hội nào để tiến vào giới thượng lưu nhưng tôi vẫn có mắt nhìn. Tôi có thể khẳng định với ông, trong tương lai Tiên Nữ Tinh hoàn toàn mở cửa, lúc ấy không cần tư cách sinh viên hệ võ, mà Tiên Nữ Tinh sẽ trở thành hành tinh con người chuyển đến sinh sống. Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả chút canh thừa cũng chẳng còn mà húp. Những thứ tốt đều bị kẻ khác vơ vét hết rồi. Chúng ta đi chỉ để xây dựng một Trái Đất mới thôi. Chuyện này còn tốt chán, chỉ sợ ngay cả cơ hội đi xây dựng cũng chả có. Tôi biết cơ hội vào học viện võ thuật của Lạc Bắc rất xa vời, nhưng dù sao vẫn có cơ hội. Chỉ cần tôi có thể tiến vào đại học Lạc Bắc, cho dù ở đó làm ở canteen hay gác cổng cũng được, cuối cùng vẫn có thể thu thập chút tin tức thì học viện võ thuật Lạc Bắc, nhỡ may tôi lại có cơ hội tiến vào thì sao? Ông phải biết, tôi còn có giấy chứng nhận đầu bếp sơ cấp đấy.

Nghe Du Hồ Ly nói, Địch Cửu cảm thấy có chút hổ thẹn, ở nước Tề, Địch gia hắn dưới một người trên vạn người. Với thân phận như thế, Địch Cửu hắn chỉ cần gặp đả kích là mỗi ngày đều ngồi ăn chờ chết, chưa bao giờ có tham vọng giống Du Hồ Ly. Nhân vô viễn lự, làm người không biết nhìn xa trông rộng, câu này quả thật nói hắn chẳng sai.

Bây giờ Địch gia hắn bị tru di cửu tộc, hắn lại trốn khỏi đại lục Á Luân. Cũng có thể nói, nếu không phải nhờ hòn đá xám kia dẫn đến một tia sét ánh kim thì ở thế giới này sớm đã chẳng còn ai tên Địch Cửu nữa rồi.

- A Cửu, tôi biết ông không coi trọng tôi.

Địch Cửu vỗ vai Du Hồ Ly, bật cười bảo:

- Hồ Ly, tôi coi trọng ông chứ, ông không cần phải làm đầu bếp hay gác cổng mà vẫn có thể tiến vào hệ võ thuật.

- A..

Du Hồ Ly có chút kinh ngạc nhìn Địch Cửu, hắn không rõ mấy lời này của Địch Cửu có ý gì.

Địch Cửu lôi trong túi ra một tấm thẻ màu xanh lam rồi nói:

- Đây là giấy chứng minh báo danh vào học viện võ thuật của Lạc Bắc. Ông chỉ cần cầm cái này là có thể trực tiếp vào học viện võ thuật rồi.

Du Hồ Ly cầm lấy tờ giấy Địch Cửu đưa, giơ lên nhìn thật kỹ một hồi, không thể tin nổi, kích động hỏi:

- A Cửu, sao ông có được thứ này, thứ này tôi có nghe qua, tờ giấy này chắc chắn là hàng thật. Nếu hàng thật chỉ cần soi trước ánh sáng có thể trông thấy tinh cầu Tiên Nữ Tinh lơ lửng.

- Ông đừng hỏi tôi có nó từ đâu, cứ cầm nó đi báo danh đi. – Địch Cửu dừng lại một chút. – Không nên hỏi tôi vì sao không cần, trước mắt tôi không có hứng thú với nó, nếu tương lai ông phát đạt chớ quên người bạn này là được.

- Nhưng mà... nhưng mà...

Du Hồ Ly không biết mình nên nói gì lúc này, đây là điều hắn tha thiết mong muốn, nhưng hắn không muốn tước đoạt tư cách tiến vào Lạc Bắc của Địch Cửu, đây không phải là điều hắn muốn. Huống hồ đây là một giấy báo danh, nếu nói đến giá cả chỉ sợ không biết đánh giá thế nào mới phải.

Địch Cửu bật cười.

- Không nhưng nhị gì cả, có chuyện này ông có thể giúp tôi nè. Dạo gần đây tôi có học y thuật, nếu ông không làm ở Đàm Hạnh Đường nữa thì giới thiệu tôi đến đó đi.

Bình Luận (0)
Comment