Thế Giới Thứ Chín

Chương 17 - Sống Tốt Thì Không Muốn

Địch Cửu hài lòng thu hồi đao gỗ trong tay, hắn cảm thấy toàn thân mình như sôi trào cả lên. Thật giống như có một luồng khí tức nóng hổi đang lưu động ở trong cơ thể, luồng khí tức này làm cho hắn cảm thấy cơ thể mình càng thêm rắn chắc và mạnh mẽ. Địch Cửu biết lúc này hắn đã bước vào hàng ngũ võ giả sơ kỳ.

Võ học Địch gia chú trọng dùng để thực chiến, sau khi đến Đàm Hạnh Đường được sáu ngày thì hắn cũng đã nhập môn được đao thứ nhất trong Địch Thị Thất Đao. Sau khi nhập môn được đao đầu tiên sẽ chân chính trở võ giả sơ kỳ.

Loại tốc độ tu luyện này tìm khắp lịch sử Địch thị gia tộc cũng không tìm ra được người thứ hai.

Căn cứ vào hiểu biết của Địch Cửu, đệ tử có tư chất ưu tú nhất Địch thị muốn nhập môn đao đầu tiên trong Địch Thị Thất Đao cũng phải cần thơi gian ba tháng. Mà hắn chỉ dùng có sáu ngày. Hơn nữa trong sáu ngày này hắn còn không có sư phụ chỉ dạy.

Với lại dược liệu hắn dùng phẩm chất tương đối kém, nhân sâm và tuyết liên số năm sinh trưởng quá thấp, thậm chí có vài dược liệu là do con người trồng sản xuất đại trà. Lúc trươc Địch thị gia tộc ở Tề quốc là đại thế gia, môn hạ cho dù là đệ tử chi thứ cũng sẽ không dùng loại dược liệu rác rưởi này.

Những dược liệu này đều là hắn dùng tiền của Thẩm Tử Ngữ mua về, số tiền hơn ba mươi vạn trong thẻ ngân hàng đã sắp dùng sạch rồi.

Địch Cửu dùng tay sờ sờ cục đá màu xám đeo ở trên ngực, trong lòng rất cảm kích nó. Nguyên nhân hắn có tư chất luyện võ cường đại như vậy đều là do cục đá này ban cho. Không chỉ có như vậy, ngay cả năng lực lý giải và trí nhớ cũng tăng vọt một cách đáng sợ.

Tuy năng lực lý giải của hắn lúc trước cũng rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể đạt tới loại trình độ này.

Điều tiếc nuối duy nhất là hắn không có một thanh đao tốt, cây đao gỗ mà hắn đang sử dụng là lúc trước hắn tìm được một cành cây to trong bó củi rồi tự mình đẽo gọt thành hình.

Học được đao thứ ba trong Địch Thị Thất Đao mới có thể từ võ giả bước vào võ sĩ, học được đao thứ năm liền từ võ sĩ bước vào võ sư. Có thể thi triển đao thứ sáu vậy đã trở thành Đại Võ Sư, còn nếu như ngộ được đao thứ bảy thì đồng nghĩa với việc chân chính trở thành một vị Võ Vương.

Địch thị từ trước tới nay chỉ có Địch gia lão tổ Địch Dược luyện thành đao thứ bảy, bước vào cảnh giới Võ Vương.

Địch Cửu thu hồi đao, hắn biết mình sau khi luyện thành đao đầu tiên nhất định phải tìm những dược liệu tốt hơn để sử dụng. Địch Thị Thất Đao yêu cầu rất cao đối với cường độ thân thể, nếu như chậm trễ sử dụng dược liều để hồi phục những thương tổn trong quá trình tu luyện thì tương lai chẳng những không cách nào bước vào đẳng cấp cao hơn, thậm chí có khả năng để lại di chứng thật lớn ở trong cơ thể, đây chính là thường thức mà mỗi đệ tử Địch gia đều cần phải biết.

Tiền của Thẩm Tử Ngữ đã dùng hết rồi, tờ giấy bao danh nhập học học viện võ thuật Lạc Bắc đã cho Du Hồ Ly, nếu như hắn muốn tiền thì đành phải nghĩ biện pháp khác.

- Bành bành bành!

Từng đợt tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài truyền đến, Địch Cửu nghi hoặc để đao gỗ trong tay xuống rồi đi về phía hậu viện.

Trong sáu ngày ở đây ngoại trừ anh Hồ tới rồi một lần ra thì không thấy có bệnh nhân nào, ngay cả một con mèo nhỏ cũng chẳng thấy lui tới chỗ này.

Cho dù là anh Hồ tới nơi này cũng là buổi trưa. Cho nên Địch Cửu đều là sáng sớm bốn giờ thức dậy luyện võ đến mười giờ mới ra mở cửa. Sau khi mở cửa thì không tiếp tục luyện võ nữa mà ngồi nghiên cứu Địch Thị Thất Đao. Đến khoảng bốn giờ chiều thì đóng cửa tiếp tục đi luyện võ đến mười giờ.

Hiện tại mới khoảng năm giờ mà đã có người tới gõ cửa, đây quả thật là lần đầu tiên.

Sau khi cánh cửa được mở ra, đứng ở trước cửa là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, trên lưng của người phụ nữa kia còn cõng theo một người đàn ông xấp xỉ tuổi với cô.

Đầu tóc của người phụ nữ hơi rối loạn, một vài sợi tóc dính ở trên mặt cô còn mang theo một phần ánh sương ban mai của buổi sáng. Dáng vẻ của cô gái này rất thanh tú, từ mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của cô có thể đoán được hẳn là cô cõng người đàn ông này một đường chạy đến.

Nhìn người đàn ông hơi cường tráng kia cộng thêm đoạn đường mà cô gái chạy đến đây, xem ra lực lượng của cô gái này không phải là nhỏ.

Không đúng, có một mùi máu tanh nhàn nhạt. Ánh mắt Địch Cửu dời xuống liền nhìn thấy máu đã nhiễm đỏ phần lưng của cô gái kia, thậm chí đã thẩm thấu xuống chiếc quần của cô.

Sắc mặt của người đàn ông kia tái nhợt, chắc hẳn đã bị trọng thương.

- Bác sĩ, xin cậu hãy cứu anh ấy...

Cô gái không để ý đến ánh mắt của Địch Cửu, trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu.

- Nơi này hiện tại không có bác sĩ, cô nên đưa anh ta đến bệnh viện...

Địch Cửu còn chưa nói hết lời, tiếng cầu xin của cô gái vẫn liên tục vang lên:

- Cầu xin cậu, van cầu cậu hãy cứu anh ấy, nếu như không cứu anh ấy chắc chắn sẽ không qua khỏi mất...

Không cần cô gái này nói, Địch Cửu cũng có thể nhìn ra người đàn ông nằm trên lưng của cô sắp không xong rồi, hắn quả thật mất máu rất nhiều.

Do dự một chút, Địch Cửu không thể làm gì khác hơn là nhường đường cho cô gái đi vào:

- Vậy cô đưa anh ta đến phòng giải phẫu đi.

Lão gia tử của Đàm Hạnh Đường không có ở đây, cháu gái Đàm Nguyệt Nguyệt của ông đã đến học tập ở học viện võ thuật Yến Kinh. Địch Cửu ở ở chỗ này chỉ là tên bảo vệ trong coi nhà cửa mà thôi.

Cô gái lập tức liền bước vào, trong tình huống khẩn trương như vậy mà cô vẫn nhớ dùng chân kéo cánh cửa phòng khám lại.

Chờ cô gái đặt người đàn ông nằm trên bàn mỗ thì Địch Cửu đã biết vì sao cô gái này không chịu đi đến bệnh viện, thậm chí là đến cầu một bên thầy thuốc không rõ ràng như mình giúp đỡ. Vết thương của người đàn ông này là do đạn bắn, hơn nữa còn không chỉ có một chỗ bị bắn trúng.

Mặc kệ cô gái này có phải lúc cấp bách tìm loạn một tên thầy thuốc nào hay không, nhưng Địch Cửu đã có thể xác định người đàn ông này đã trải qua một phen đấu súng, kết quả bị bắn trọng thương.

Địch Cửu có bộ phận trí nhớ của kiếp trước, hắn rất rõ ràng súng ống bị cấm tại Hoa Hạ. Xem ra hai người này không phải dân chúng bình thường gì.

Cô gái chỉ là khẩn trương nhìn chằm chằm Địch Cửu, điều này làm cho Địch Cửu hoài nghi người đàn ông này rốt cuộc có phải là chồng của cô hay không.

Vô luận hai người này có phải là vợ chồng hay không thì Địch Cửu cũng không thèm để ý. Mặc dù lúc trước ở Tề quốc không có khả năng học võ nhưng người chết hắn cũng gặp qua không ít. Hắn ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, chỉ là mặc vào cái áo dài trắng, mang khẩu trang lên rồi trực tiếp từ trên kệ giải phẫu kéo một cái hộp ra.

Địch Cửu dùng châm cứu cắm vào huyệt vị hai nơi vết thương của người đàn ông, sau khi máu ngừng chảy thì hắn tiếp tục lấy ra một con dao giải phẫu. Cầm con dao giải phẫu trong tay, Địch Cửu có một loại cảm giác kỳ dị, loại cảm giác này tuyệt đối không phải là cảm ngộ trên phương diện y thuật mà là cảm ngộ đối với Địch Thị Thất Đao.

Chỉ dừng lại trong phút chốc, dao giải phẫu trong tay Địch Cửu rạch một đường, sau đó sử dụng cái nhíp với tốc độ nhanh nhất gắp viên đạn ra. Cuối cùng khử trùng vết thương và gây tê xong, hắn đã không cần phải làm gì nữa.

Địch Cửu vốn là y đạo tông sư, sau khi bước vào hàng ngũ võ giả thì động tác tay càng thêm vững vàng không gì sánh được. Làm một võ giả, Địch Cửu đã có thể thi triển chân khí. Chân khí của hắn tuy không cách nào ngăn cản vi khuẩn lây nhiễm hoàn toàn nhưng lại có thể tiêu trừ phần lớn những chỗ bị nhiễm khuẩn.

Cho dù Địch Cửu tốn thời gian đi sát trùng nhưng hiệu quả còn không bằng hắn dùng chân khí. Huống chi, người đàn ông này không có nhiều thời gian như vậy.

Cô gái cõng người đàn ông kia đến đây cũng không có quan tâm nhiều như vậy, cô đờ đẫn nhìn Địch Cửu dùng tốc độ cực nhanh gắp hai đầu đạn trong cơ thể người đàn ông ra rồi ném sang một bên. Lúc cô lấy lại tinh thần thì Địch Cửu đã đem một chút thuốc bột hất tới miệng vết thương, hoàn tất băng bó vết thương.

Những thuốc phấn này là do Địch Cửu tự làm, dược liệu cũng là hắn tự mình kiếm.

- Đã xong rồi, cõng anh ta đi thôi.

Địch Cửu xoa xoa tay, trên thực tế sau khi hắn giải phẫu xong thì trên tay cũng không có dính lấy bao nhiêu máu.

- Cảm ơn, cảm ơn...

Cô gái giật mình phản ứng lại, sau đấy không ngừng cúi đầu cảm ơn Địch Cửu. Cô đã nhìn ra Địch Cửu tuyệt đối không phải là một tên sai vặt làm công việc bảo vệ tầm thường. Một người cầm dao giải phẫu vững vàng như vậy làm sao chỉ có thể là một tên bảo vệ?

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy người ta lấy đầu đạn ra, nhưng nhìn Địch Cửu đơn giản nhanh chóng lấy viên đạn ra như vậy thì lại là lần đầu tiên thấy. Cô dám khẳng định loại tốc độ này cho dù là bác sĩ ngoại khoa lợi hại nhất trên thế giới cũng thua xa không bằng.

Địch Cửu khoát tay áo:

- Không cần khách khí.

- Thế nhưng trên người tôi hiện tại không có tiền, chi phí phẫu thuật của cậu...

- Lần sau có tiền rồi mang đến cho tôi cũng được.

Địch Cửu cắt đứt lời nói của cô gái, lúc nãy giải phẫu làm cho hắn đã có một loại cảm ngộ, đó chính là nếu như hắn thay đao gỗ bằng đao thật thì tốc độ tu luyện Địch Thị Thất Đao sẽ tăng lên rất nhiều.

Lần giải phẫu này không đáng mấy đồng tiến, chân chính đáng giá chính là chút thuốc bột kia.

Hiện tại đối với hắn mà nói điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm một thợ rèn làm một cây cương đao cho mình.

- Được, tôi tên Thời Cẩm San, tiền thiếu anh tôi nhất định sẽ mang đến, mong anh đừng kể lại chuyện này cho ông chủ của anh biết.

Cô gái làm việc cực kỳ dứt khoát, sau khi nói xong liền thu hồi hai viên đạn kia rồi lần nữa cõng người đàn ông nọ lên, xoay người rời đi.

Thời Cẩm San mới vừa đi, Địch Cửu còn chưa dọn dẹp vệ sinh phòng giải phẫu cho sạch sẽ thì một âm thanh lạnh lẽo đột ngột vang lên:

- Cuộc sống tốt đẹp thì mày không muốn, hết lần này tới lần khác đều muốn tìm chết.

Địch Cửu bỗng xoay người nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào, trong tay nắm thật chặt con dao giải phẫu ban nãy.

Bình Luận (0)
Comment