Một người đàn ông mặc quần áo màu xám, nét mặt thản nhiên đi từ ngoài cửa vào trong. Từ một khắc kẻ đó bước vào phòng giải phẫu kia, Địch Cửu liền cảm nhận được nét tàn nhẫn từ trên người gã.
- Tôi không quen anh.
Ngược lại thì Địch Cửu rất bình tĩnh, hắn cảm giác được người này thật sự muốn giết mình.
Trước khi đến địa cầu, hắn không thể tu luyện nhưng đâu phải chưa từng thấy qua sự đời. Hơn nữa hiện tại hắn luyện thành đao thứ nhất trong Địch Thị Thất Đao rồi, đã bước vào hàng ngũ võ giả, huyết khí dồi dào nên càng có một loại tự tin nhất định. Vì vậy dù đối phương muốn giết hắn thì Địch Cửu chỉ cảm thấy khó hiểu chứ không hề sợ hãi.
Hắn nghĩ tới phía trước cô gái tìm kiếm hắn trước kia, tên này liệu có khi nào là người do Địch Tử Hằng phái tới để trừ khử hậu hoạn như hắn?
- Để mày làm quỷ cũng biết rõ vì sao, nhớ rõ ai là kẻ giết mày, tao sẽ cho mày biết lí do. Mày bị giết là bởi vì xen vào việc của người khác, đã cứu người không nên cứu. Sau khi đầu thai chớ nhúng mũi vào chuyện không phải của mình nữa, tuy người mày cứu lát nữa tao cũng xử lý luôn nhưng mày phải chết trước!
Gã đàn ông áo xám nói xong liền vượt lên trước một bước, giơ tay tung đến một quyền về phía Địch Cửu.
Rõ ràng một quyền kia cách rất xa Địch Cửu thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được một loại sát khí hướng thẳng về phía đầu mình.
Một quyền kia ập đến từ xa tới gần, Địch Cửu cảm nhận rất rõ ràng được quỹ đạo quyền phong của đối phương, thậm chí có thể chạm đến sự biến hóa trong sát khí của gã.
Đây là một tên sát thủ, mạng người trong tay gã nhất định không chỉ có một. Trong lòng Địch Cửu có một loại phán đoán theo bản năng, ngay sau đó hắn tự nhiên mà nghiêng người một bước, dao phẫu thuật trong tay bổ xuống, chính là đao thứ nhất của Địch Thị Thất Đao.
Con dao phẫu thuật chẳng qua chỉ dài mấy cm mà thôi, thế nhưng cố tình Địch Cửu lại cảm thấy dường như hắn đang cầm thanh trường đao dài một mét, đao khí bổ xuống kia hắn cũng có thể nắm giữ vô cùng rõ ràng.
Đao khí của một nhát bổ xuống này thật giống như chính hắn có thể chạm đến vậy, Địch Cửu biết loại cảm giác này nghe rất vô lý, bởi vì dao phẫu thuật hắn cầm chỉ dài mấy cm mà thôi. Điều quái dị chính là sau khi hắn chém ra một đao kia lại vô cùng chân thật. Khi Địch Cửu tu luyện đao thứ nhất thì chưa bao giờ có loại tình huống này.
- Sao có thể?
Nắm tay của gã áo xám khựng lại trong chốc lát, trong mắt gã hoàn toàn là vẻ hoảng sợ, tựa hồ như có một luồng đao khí trắng xoá bổ xuống từ ấn đường. Gã rất muốn tránh thoát thế nhưng luồng khí kia như đã cố định toàn thân gã.
Trong mắt gã thì một quyền của mình cơ bản sẽ không để Địch Cửu trốn thoát được. Căn cứ kinh nghiệm đối kháng nhiều năm của một sát thủ, lấy khả năng gà mờ như Địch Cửu thì một quyền nhanh kèm sát khí kia tuyệt đối sẽ khiến Địch Cửu hoảng hốt tinh thần, thậm chí ngay cả kêu cứu cũng chẳng kịp, gã sẽ cực kỳ nhẹ nhàng giết chết Địch Cửu.
Trên thực tế sau khi một quyền của gã tung ra, Địch Cửu nhẹ nhàng tránh thoát thì không nói, còn có thể kịp thời tung ra một chiêu. Không thể nào! Trong tay hắn rõ ràng nắm dao phẫu thuật chỉ dài mấy cm thôi mà?
“Phập!” Tiếng động rất nhỏ kèm theo máu tươi chảy xuống ròng ròng, ấn đường gã đàn ông áo xám xuất hiện một vết máu, ngay sau đó thân thể gã đổ ập xuống mặt đất.
Mà Địch Cửu chỉ khẽ nhắm hai mắt lại, dao trong tay đao vẫn ở không trung như cũ.
Giờ khắc này tựa hồ có một thứ gì đó bộc phát ra trong lòng hắn, tựa hồ như đã bị hắn bắt giữ được.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Địch Cửu mới đột ngột mở to mắt, sau đó hắn khiếp sợ không thôi nhìn thi thể gã áo xám trên nền đất.
Dao phẫu thuật còn ở trong tay hắn mà nơi gã kia nằm có máu tươi chảy ra. Thực hiển nhiên vừa rồi không phải dao phẫu thuật ngắn ngủn của hắn bổ trúng đối phương, mà là đao khí của hắn đã giết chết đối phương.
Ngay khoảnh khắc hạ xuống một đao ấy, hắn chợt hiểu rõ. Chờ hắn học xong đao thứ tư trong Địch Thị Thất Đao, hắn nhất định phải tới Tiên Nữ Tinh để trải nghiệm thực chiến.
Cúi đầu nhìn dao phẫu thuật trong tay mình, Địch Cửu khẳng định đao thứ nhất của Địch Thị Thất Đao không lợi hại được như vậy. Trước kia hắn không thể tu luyện nhưng cũng đã từng chứng kiến tận mắt rồi. Hắn từng thấy rất nhiều đệ tử của Địch thị bổ ra đao thứ nhất, mà không có bất cứ một ai có thể sánh với đao mới rồi của hắn. Đây là hắn chỉ dùng dao phẫu thuật, nếu như hắn dùng là trường đao chân chính vậy thì sẽ như thế nào?
Hắn rõ ràng tu luyện chiếu theo Địch Thị Thất Đao, cũng mới chỉ luyện thành đao thứ nhất, nhưng đao mà hắn đánh ra lại ưu việt hơn hẳn những gì từng được ghi chép.
Ngay sau đó hắn liền nghĩ đến mối nguy hiểm vừa rồi, lúc ấy hắn bổ ra một đao xong liền lâm vào ngộ đạo. Loại ngộ đạo này Địch Cửu cũng biết, hắn đã sớm nghe nói qua về việc võ giả có thể rơi vào ngộ đạo, mà mỗi một người nhu thế đều có tư chất vượt trội đỉnh cấp, toàn bộ nước Tề cũng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một vài người.
Hắn lần đầu tiên đấu với người khác liền ngộ đạo, nếu thời điểm hắn lâm vào trạng thái ấy mà gã áo xám kia không bị giết thì kết quả sẽ như thế nào?
Địch Cửu xoay thân thể gã áo xám kia lại, quả nhiên ở ấn đường của gã có một đạo vết máu, máu tươi còn đang không ngừng chảy ra.
Địch Cửu biết đây là đao khí trong chiêu của hắn tạo thành bởi vì nếu chỉ một vết rạch nhỏ hẳn là chưa đến mức khiến đối phương bỏ mạng. Lúc trước Địch Cửu không thể tu luyện nhưng vẫn nắm rất rõ kinh mạch của con người, hơn nữa hắn lại là tông sư y đạo, hắn khẳng định gã áo xám này sở dĩ bị mất mạng hẳn là bởi vì rất nhiều kinh mạch bị đao khí của hắn phá nát.
Thở dài một tiếng, Địch Cửu đứng lên, hắn biết mình đã chọc phải phiền toái lớn rồi. Tên sát thủ này hẳn là tới truy sát đôi nam nữ kia, hắn vô tình cứu một người, thậm chí ngay cả một xu chữa bệnh cũng chưa nhận được thì đã gặp phải loại chuyện xúi quẩy này.
Hắn rất thích nơi tên là Đàm Hạnh Đường này, vất vả lắm mới tìm được nơi đây. Hắn còn định luyện cho nhuần nhuyễn Địch Thị Thất Đao ở chỗ này, sửa xong phi thuyền của mình rồi mới tới Tiên Nữ Tinh.
Bất kể như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn chỉ có thể đối mặt. Bọc thi thể của gã áo xám này lại, Địch Cửu xách theo rồi nhanh chóng rời khỏi Đàm Hạnh Đường.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Địch Cửu chôn thi thể gã áo xám ở một đống rác.
Chờ khi hắn trở lại Đàm Hạnh Đường, xóa bỏ hết thảy dấu vết thì đã là hơn 9 giờ. Lúc này, lại có người tới gõ cửa.
Địch Cửu mở cửa ra, hóa ra là Du Hồ Ly tới đại học Lạc Bắc để ghi danh.
- Hồ Ly, sao ông biết tôi ở đây?
Địch Cửu nghi hoặc hỏi một câu, ngay sau đó hắn liền cảm nhận được Du Hồ Ly có thay đổi.
Ngắn ngủn mấy ngày không gặp mà cả người Du Hồ Ly đều có một ít khác biệt. Địch Cửu từ đại lục Á Luân có võ học thịnh hành tới đây, há có thể không biết Du Hồ Ly chỉ mới bắt đầu học võ.
- A Cửu, cảm ơn ông nhé, tôi nhập học ở hệ võ thuật đại học Lạc Bắc rồi. Lần này tôi bớt thời gian tới thăm ông, chờ tôi về trường sẽ rất lâu không thể ra ngoài nữa đâu.
Giọng điệu của Du Hồ Ly vẫn rất kích động như trước, đồng thời trong mắt hắn cũng có chút áy náy.
Suất vào học này của hắn vốn thuộc về Địch Cửu, hiện tại hắn chiếm vị trí này, vậy có nghĩa là Địch Cửu không còn cơ hội đăng kí vào trường được nữa. Dù cho Địch Cửu nói không thích học hệ võ thuật của đại học Lạc Bắc thì hắn vẫn cảm thấy rất có lỗi với Địch Cửu.
Địch Cửu đã nhìn ra tâm tư của Du Hồ Ly, hắn vỗ vỗ vai người kia:
- Hồ Ly, chờ ông gây dựng tên tuổi ở Tiên Nữ Tinh rồi lại mang tôi tới đó thăm quan là được. Hiện tại ông vẫn nên mau mau về tìm bạn gái của ông đi, ở đây tôi rất ổn, không sao đâu.
- Tôi biết, lúc trước tôi định kể cho ông vài chuyện cơ mật. Sở dĩ đại học Lạc Bắc có thể được Liên Minh phê chuẩn cho thành lập hệ võ thuật là bởi vì lão sư Chiêm Triết Trần của trường đạt được một quyển công pháp tu võ ở Tiên Nữ Tinh. Nghe đồn đại học Yến Kinh có một sinh viên hiện tại đã đạt tới tu vi Địa Cấp đại viên mãn, thậm chí có cơ hội bước vào Tiên Thiên…
- Từ từ.
Địch Cửu cắt ngang lời Du Hồ Ly, khó hiểu hỏi:
- Tu vi Địa Cấp đại viên mãn là gì? Tiên Thiên lại là ý gì?
Ở đại lục Á Luân, võ giả là võ tu nhập môn, giống như Địch Cửu vậy. Sau võ giả mới là võ sĩ, sau đó đến võ sư, đại võ sư…
Võ Vương là điều mà toàn bộ võ giả của nước Tề theo đuổi, nhưng mà người đạt tới cấp độ ấy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Du Hồ Ly hạ giọng nói:
- Đây là chuyện mà lần này tôi muốn nói cho ông biết, quyển công pháp tu võ mà lão sư Chiêm Triết Trần phát hiện kia chia làm mấy cấp bậc Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, nghe nói nếu vượt qua Thiên Cấp sẽ có cơ hội chạm tới Tiên Thiên. Chúng ta muốn tới Tiên Nữ Tinh thì nhất định phải tu luyện đến Hoàng Cấp mới có thể nhận được sự cho phép.
Địch Cửu khẽ nhíu mày, tại sao kiểu tu luyện ở đây khác với đại lục Á Luân vậy? Thế nhưng hắn cũng không có ý định dò hỏi Du Hồ Ly vì sao lại có sự khác biệt này, bởi vì người kia nhất định cũng chẳng biết.