Thế Giới Thứ Chín

Chương 6 - Dãy Núi Nguyên Thủy

Phiến thung lũng này đi vào thì dễ nhưng đi ra lại cực kỳ vất vả, không đúng, phải nói là đi vào cũng khó đi ra còn khó hơn. Địch Cửu khẳng định nếu như hắn không ngồi ở trong phi thuyền thông qua vết nứt thời không để đi đến được nơi này, nói không chừng kết cục của hắn sẽ chẳng khác mấy với “bản thân” ở kiếp trước là bao.

Địch Cửu cẩn thận đi qua từng đám bụi gai, tuy nhiên vẫn bị gai nhọn trên đấy cứa ra không ít vết thương. Dù hắn đang sở hữu một cục đá có thể cầm máu, thế nhưng sau nửa ngày hắn vẫn dính phải thương tích đầy mình.

Địch Cửu cứ đi một chút rồi dừng lại nghỉ ngơi, xong lại tiếp tục di chuyển, cuối cùng hai ngày sau, hắn cũng leo ra được khỏi đoạn thung lũng nọ. Khó khăn chính là tuy đã tìm được đường ra ngoài nhưng hắn vẫn chưa xác định được phương hướng trước mặt.

Cũng may sau khi ra khỏi đó, ánh mắt trời leo lắt chiếu vào khiến tầm nhìn của hắn được tăng cường thêm mấy phần, đáng tiếc là ở chỗ này bốn bề nhìn ra vẫn là một mảnh sương mù, mưa lất phất, thật sự rất khó để xác định hướng đi tiếp theo.

Thật không biết rốt cuộc kiếp trước hắn nghĩ gì mà lại đi vào cái nơi quái quỷ này, hay… đúng rồi, có lẽ kiếp trước hắn vất vả, khó nhọc tìm đường tới đây chính là vì đóa hoa hồng kia chăng?

Nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng Địch Cửu cũng phó mặc số trời, tùy tiện chọn đại một phương hướng rồi bắt đầu miệt mài di chuyển về phía đấy. Hắn đi mãi, đi mãi suốt một ngày trời, mãi tới khi đụng đến một cái hồ nước nhỏ thì mới dừng chân lại.

Địch Cửu đã di chuyển suốt ba ngày trong cái thung lũng quái gở ấy, ngoại trừ ăn đỡ trái cây dại bên đường ra thì “cao lương mỹ vị” lúc này cũng chỉ có mỗi lương khô. Nếu không phải bên trong phi thuyền có một bình thủy thì khéo hắn đã chết dở sống dở vì thiếu nước rồi.

Hiện tại phát hiện thấy một cái hồ, tất nhiên Địch Cửu vội vàng dừng chân để tranh thủ bổ sung thể lực cho mình, ít nhất cũng phải ráng bắt được con cá rồi đem nướng, hoặc là làm một vài món ăn thôn quê nào đó mới được.

Hai tiếng sau, Địch Cửu thành công bắt được hai con cá chuối dài hơn một thước.

Hắn nhanh nhẹn rửa sạch rồi loay hoay khơi một đống lửa cháy bập bùng lên để nướng cá, dù cho một tí muối hay gia vị nào khác cũng chẳng có, nhưng đây lại chính là món ăn ngon không gì sánh được trong lòng Địch Cửu lúc này. Thiếu niên chóng vánh diệt gọn cả hai con cá chỉ trong vòng vài phút.

Hai con cá nướng vừa xuống bụng, Địch Cửu liền cảm thấy thể lực được bổ sung dồi dào trở lại. Tuy mấy nay hắn đã ăn không ít lương khô, nhưng quả thật không thể nào so thứ bánh khô khốc đó với hai con cá thơm ngon vừa nãy được.

Địch Cửu nghỉ ngơi ở bên cạnh hồ nhỏ gần một tiếng rồi tranh thủ đi múc nước đổ đầy hai cái chai bình thường vẫn mang theo, sau đó hắn đi loay quanh gần đấy tìm một chỗ tốt tốt để chuẩn bị ngủ lại qua đêm. Hai ngày qua hầu như Địch Cửu chẳng nghỉ ngơi đàng hoàng được xíu nào. Vậy nên hiện giờ no bụng rồi thì hắn bắt đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn tìm chỗ để ngả lưng ra cho thoải mái. Không ngờ đúng lúc này, hắn lại nghe thấy một âm thanh thút thít loáng thoáng đâu đây.

Có người ư? Địch Cửu cảnh giác đứng phắt dậy, nắm chặt lấy thanh chủy thủ trong tay. Chỗ này là nơi hoang sơn dã lĩnh, núi cao rừng rậm nguyên thủy đấy, hắn đi cả ba ngày cũng không nhìn thấy một người, theo lý thuyết là nơi thâm sơn cùng cốc như vậy chỉ nên có mình hắn mới đúng, làm sao lại xuất hiện âm thanh nức nở ở đây chứ? Hơn nữa bây giờ còn là ban đêm đó.

Qua mấy phút sau, tiếng khóc thút thít lại truyền đến, lần này Địch Cửu đã nghe rõ ràng rồi, đích thật là có người đang than khóc không ngừng, chỉ là người này hẳn cách hắn khá xa, nếu không phải thính lực của hắn cực tốt thì cũng chưa chắc đã nghe ra được.

Địch Cửu nhanh chóng đeo ba lô lên sau đó nhẹ nhàng di chuyển đến nơi phát ra tiếng khóc, hơn mười phút sau, hắn ngừng bước.

Trước mặt hắn thật sự có người, là hai cô gái, một cô mặc chiếc áo màu đỏ nhạt đưa lưng về phía hắn đang thấp giọng nức nở, một cô gái khác thì lại đang nằm trên mặt đất, dường như sức khỏe có chút vấn đề.

- Các cô có cần tôi hỗ trợ hay không?

Địch Cửu không dùng ngôn ngữ của nước Tề mà là sử dụng ngôn ngữ kỳ lạ ở “kiếp trước”, những lời này hắn nghĩ trong đầu có chút không lưu loát, nhưng khi phát âm ra miệng thì may sao lại chẳng vấp tẹo nào.

- A...

Cô gái nọ giật bắn mình, xoay phắt lại nhìn Địch Cửu mạnh tới nỗi té ngã ngửa ra trên mặt đất, Địch Cửu nhìn thấy trong mắt của cô tràn ngập sự hoảng loạn không sao giấu nổi.

Địch Cửu vừa nhìn ánh mắt cô bé liền biết đối phương đang sợ hãi người lạ đột nhiên xuất hiện như hắn, bèn vội vàng trấn an:

- Tôi chỉ tình cờ tới đây du lịch thôi, cô không cần phải lo lắng đâu.

Qua một hồi lâu, cô bé này mới tỉnh hồn lại. Có lẽ là bởi vì nghe được lời Địch Cửu nói, nét hoảng sợ trong mắt cô dần nhạt đi, thế nhưng âm thanh phát ra miệng vẫn cực kỳ run rẩy:

- Anh… anh thật sự là người ư?

Khuôn mặt cô gái hơi tròn trịa, xem như khá dễ nhìn.

Địch Cửu tóc tai tán loạn, quần áo cả người đều như vải rách treo lủng lẳng. Những nơi lộ da thịt đều có vết máu khô đọng lại. Ở cái địa phương hoang vu như dãy núi Vong Xuyên này thì nhìn hắn mà không tưởng nhầm thành dã nhân hay ma quỷ mới là chuyện lạ.

Địch Cửu im lặng giây lát rồi mới bảo với cô bé kia:

- Dù quần áo của tôi hơi nát thật, tóc cũng có chút rối loạn, thế nhưng cô cũng không thể hỏi một câu như vậy chứ? Huống chi tôi thấy chuyện cấp bách hiện giờ là cô nên tránh qua một bên để tôi xem thử tình trạng của cô gái bị trúng độc này một chút mới phải.

- Không, không phải trúng độc.

Cô gái mặc áo màu đỏ nhạt vội vàng xua tay nói, cô đã bình tĩnh lại, hơn nữa xác định Địch Cửu không phải là dã nhân hay nhân vật nguy hiểm gì nên ít nhiều cũng nhẹ nhõm hơn. Nghe Địch Cửu nhắc tới người bạn của mình, cô gái nọ lập tức đứng lên, lo lắng giải thích vấn đề:

- Du Mộc bị rắn cắn, nơi này lại không có huyết thanh kháng độc nên...

Cô bé áo đỏ tránh ra rồi Địch Cửu mới nhìn rõ cô gái bị rắn cắn kia.

Cô gái này mặc một chiếc áo màu tím rộng rãi, quần jean bị xé nát vài chỗ. Sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi khô ráo tím bầm, nằm trên mặt đất trong trạng thái hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Mặc dù như thế, Địch Cửu vẫn có thể thấy được đây là một cô gái phi thường xinh đẹp. Hắn cúi người xuống, lật mở mi mắt cô gái kia nhìn một chút.

- Anh à, Tiểu Mộc còn cứu được đúng không?

Cô gái áo đỏ đứng bên cạnh sốt ruột hỏi, trong mắt có chút thấp thỏm lo âu.

- Ừ, có thể cứu được.

Địch Cửu gật đầu. Cô gái áo tím này trúng độc đã khá nặng, dùng trí nhớ của Địch Cửu kiếp trước thì loại tình trạng trúng độc này trừ phi bây giờ đang ở bệnh viện, bằng không chỉ có một con đường chết. Tuy nhiên đã gặp hắn thì xem ra cô bé này vẫn còn đường sống.

Trình độ y thuật của hắn ở nước Tề căn bản chẳng có người nào có thể vượt qua, nếu như hắn không phải vì tìm kiếm phương thuốc mở ra võ căn mà chịu chân chính đi làm nghề y, thì giờ này tên tuổi Địch Cửu hắn đã sớm vang danh toàn bộ đất nước, trở thành y đạo tông sư của nước Tề rồi.

Vết thương của cô gái nằm ở bên chân phải, ống quần đã được cuốn lên, phía trên có dấu vết bị rắn cắn màu tím sậm, nhìn thoáng qua rất đáng sợ. Địch Cửu liếc sơ qua một lượt, có vẻ cô nàng Du Mộc này đã được bạn mình sơ cứu bóp máu ép độc ra một lần rồi.

Địch Cửu dùng chủy thủ rạch ngay cạnh vết thương hai đường, rồi dùng tay gạt bỏ một phần máu đen sẫm, sau đó từ trong ba lô lấy ra vài mẩu dược liệu rồi trực tiếp cắn nát thành mảnh vụn, cẩn thận đắp lên miệng vết thương của cô gái kia.

Tiếp đó Địch Cửu lấy kim khâu ra, đâm xuống vài chỗ huyệt vị trên người cô gái áo tím.

Không tới năm phút đồng hồ sau, Địch Cửu liền thu hồi chủy thủ và kim khâu rồi bình tĩnh nói:

- Cô ấy tạm ổn rồi, qua mấy phút nữa sẽ có thể tỉnh lại đấy.

- A...

Cô gái mặt tròn tròn có chút không dám tin tưởng nhìn Địch Cửu, do dự một chút mới khẽ thì thầm:

- Thế nhưng em thấy máu độc ở miệng vết thương kia còn chưa có lấy ra được hết mà...

Cô tận mắt thấy thời điểm Địch Cửu đắp thảo dược lên vẫn chưa có loại bỏ toàn bộ máu độc.

- Không sao, tôi đã dùng biện pháp giúp cô ấy đem thảo dược hấp thụ máu độc rồi...

- Phương Tuyết.

Lời Địch Cửu còn chưa nói hết, cô gái áo tím đã tỉnh lại, sau khi cô gọi một tiếng Phương Tuyết thì nhìn thấy Địch Cửu dáng vẻ đáng sợ đứng ở một bên, lời tới bên miệng bèn chợt khựng lại. Nếu như không phải cô thấy Phương Tuyết đầu tiên rồi mới nhìn thấy Địch Cửu, nói không chừng đã hét lên hoảng sợ giống hệt như Phương Tuyết lúc trước.

- Du Mộc, cậu thực sự không sao rồi, tốt quá, điều này thật sự tốt quá!

Cô gái mặt tròn tròn tên Phương Tuyết mừng rỡ không thôi, lời nói còn chưa dứt, cô chợt nhớ tới ân nhân đứng bên cạnh liền nhanh chóng giới thiệu:

- Du Mộc, là anh này đã cứu cậu đó.

Địch Cửu đã nhìn ra trong mắt hai người vẫn còn thấp thoáng tia lo lắng bèn giành lời nói trước:

- Tôi chỉ đến đây du lịch thôi, xui xẻo làm sao lạc đường suốt mấy ngày ở trong này nên mới biến thành bộ dáng như hiện tại.

Nghe thấy Địch Cửu cũng là người tới đây du lịch, Du Mộc thở phào nhẹ nhõm rồi cố gắng nhích người ngồi dậy:

- Cám ơn ân cứu mạng của anh, thật sự cám ơn anh nhiều lắm. Em bị rắn độc cắn, nếu như không phải có anh ra tay giúp đỡ thì giờ này có lẽ em đã mất mạng rồi, y thuật của anh thật cao siêu mà.

Du Mộc là sinh viên ngành y, đây là loại rắn độc nguy hiểm như nào, cô biết rất rõ. Vốn cô cho rằng mình nhất định đã tới số, không ngờ tại nơi hoang vu như vậy lại may mắn được người ta cứu mạng, có thể thấy được y thuật của người cứu cô vô cùng giỏi.

Địch Cửu phất tay:

- Tôi chỉ là tình cờ nhìn thấy người khác làm như vậy nên cũng học theo một chút thôi, y thuật thật không dám tự khen. Được rồi, hai người có bản đồ gì không?

Bên trong ba lô của hắn cũng có một tờ bản đồ, chỉ là tấm bản đồ này hắn xem suốt mấy ngày cũng chẳng hiểu nổi.

Bình Luận (0)
Comment