Thế Giới Thứ Chín

Chương 7 - Cầu Gỗ Bí Ẩn

- Đồ trong ba lô của tụi em đều mất hết rồi.

Mặt Phương Tuyết đỏ bừng lên, lại nói sở dĩ cô và Du Mộc lâm vào tình trạng này hoàn toàn là bởi vì cô.

Địch Cửu chau mày, hắn không tiếp tục dò hỏi xem làm thế nào mà Du Mộc và Phương Tuyết lại xuất hiện ở nơi hoang cùng ngõ hẻm như vậy nữa.

Thấy Địch Cửu nhíu mày, Phương Tuyết vội vàng nói:

- Em với Du Mộc và hai người bạn khác cùng đi du ngoạn chùa Vong Xuyên, đột nhiên em trông thấy một cái cầu gỗ chưa bao giờ gặp qua. Chùa Vong Xuyên thì em đã tới vài lần trước đây rồi, trước kia chắc chắn không có nó đâu. Lúc đầu em cứ nghĩ là cầu này hẳn vừa được chùa xây dựng cho nên mới bước lên thử. Không nghĩ tới vừa bước chân lên liền thấy một đám sói xám, sợ quá em vội chạy luôn.

Du Mộc nhanh chóng tiếp lời:

- Em thấy Phương Tuyết bỏ chạy nên cũng chạy theo, cậu ấy hô lên có sói, tuy rằng em không thấy nhưng trong lòng không hề cảm thấy cậu ấy sẽ lừa mình. Kết quả là dọc theo đường đi tụi em vừa chạy vừa ném sạch ba lô, di động, hiện tại hoàn toàn bị lạc đường rồi. Mấy ngày nay tụi em đều ăn quả dại và cỏ lót dạ, cũng may mà còn mấy miếng chocolate sót lại trong túi quần mới cầm cự nổi đấy.

- Cô xác định là đã nhìn thấy sói?

Địch Cửu hơi nghi ngờ, theo lý thì nếu cây cầu xuất hiện trong chùa Vong Xuyên chỉ là cảnh vật trạng trí thì không có khả năng sẽ xuất hiện sói xám mới đúng chứ.

Phương Tuyết hơi do dự một lúc rồi đáp:

- Lúc ấy thì em khẳng định đã thấy, nhưng sau đó thật sự thì em cũng hoài nghi liệu có khi nào mình nhìn lầm rồi hay không. Chùa Vong Xuyên nằm ngoài vùng núi Vong Xuyên, nó tách rời với nơi nguy hiểm thế này thì làm sao lại có thể xuất hiện sói được?

- Vậy mọi người vào đây mấy ngày rồi?

- Phỏng chừng đã hai, ba ngày rồi. Mấy hôm nay chúng em vẫn luôn trong trạng thái vừa chạy trốn vừa sợ hãi, cụ thể đã qua bao lâu cũng không nhớ chính xác được nữa…

Phương Tuyết trả lời vấn đề của Địch Cửu xong, do dự mấy giây rồi nhìn hắn hỏi:

- Anh gì ơi, anh cũng bị lạc giống tụi em sao?

Địch Cửu gật đầu đáp:

- Đúng vậy, tôi cũng lạc đường. Tên tôi là Địch Cửu, sau này các cô có thể gọi thẳng tên tôi. Cách chỗ này không xa có một cái hồ, chúng ta tới bên hồ ở lại một đêm đã, tìm chút đồ ăn rồi ngày mai tiếp tục tìm đường ra sau.

- A!

Địch Cửu nói vừa mới nói xong, Phương Tuyết lại hô lên một tiếng, giọng nói của cô nàng đầy vẻ hoảng sợ:

- Em… em lại thấy cây cầu gỗ rồi, nó ở bên kia kìa.

Địch Cửu và Du Mộc đồng thời quay mặt nhìn về hướng mà Phương Tuyết chỉ, thế nhưng làm gì có cây cầu nào đâu. Nơi mà cô nói chỉ có mỗi đám bụi gai um tùm mà thôi.

Du Mộc cũng cảm thấy có gì đó là lạ, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt. Cô không thấy cầu gỗ nhưng lại mơ hồ cảm nhận được có bóng dáng thứ gì đó vừa biến mất sau đám bụi gai.

Địch Cửu nắm lấy cổ tay Phương Tuyết, hắn lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ cơ thể cô. Địch Cửu vội vã lấy ra một gốc cây thuốc đưa cho Phương Tuyết:

- Cô cầm lấy cái này nhai kĩ rồi nuốt xuống. Du Mộc, cô mau giúp tôi xem tấm bản đồ này đi.

Địch Cửu vốn dĩ định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, thế nhưng giờ phút này hắn đã từ bỏ suy nghĩ ấy. Hắn cảm giác nơi này rất quái dị, hắn cũng không cho rằng Phương Tuyết đột ngột lại nhìn nhầm bụi gai thành cây cầu gỗ.

Chỉ cần Du Mộc nhận biết được phương hướng trên bản đồ, hắn thà rằng phải lên đường suốt đêm còn hơn ở lại nơi quái quỷ như vậy.

Địch Cửu lấy ra một tấm bản đồ mô phỏng cảnh xung quanh, bên trên tuy rằng đánh dấu các hướng đông nam tây bắc khá cụ thể, thế nhưng đứng giữa rừng rậm, vách núi, hang động cản lối quá nhiều như này thì Địch Cửu lại chẳng thể nhìn ra bất cứ cái gì.

- Em biết, qua khỏi khu rừng này chính là chùa Vong Xuyên……

Thấy Địch Cửu lấy bản đồ ra, Du Mộc mừng rỡ reo lên. Thế nhưng cô chỉ có thể vui vẻ được mấy giây, ngay sau đó lập tức ỉu xìu nuối tiếc:

- Đáng tiếc chúng ta không có la bàn, chỉ có thể chờ đến ngày mai mới đi được.

Ăn xong một gốc cây thuốc, Phương Tuyết dần dần mới cảm thấy bình tĩnh lại, nghe bạn mình nói cô cũng bổ sung thêm:

- Chỉ có thể nghỉ ngơi rồi mai lại đi, Du Mộc không có thể lực, cậu ấy đi không nổi đâu.

- Tôi có la bàn, đi không nổi thì tôi cõng, bây giờ nhất thiết phải đi ngay. Nếu các cô không theo thì tôi sẽ đi trước đấy.

Địch Cửu vừa lục tìm la bàn trong ba lô vừa thẳng thắn bày tỏ luôn quan điểm cá nhân của mình. Sau khi nói xong, hắn lấy ra hai gói mì tôm đưa cho Phương Tuyết và Du Mộc.

Bởi vì Địch Cửu cũng mơ hồ trông thấy bóng dáng của cầu gỗ cho nên hắn dám khẳng định không phải Phương Tuyết gặp ảo giác. Đứng ở nơi này khiến hắn cứ quẩn quanh một loại cảm giác bất an khó diễn tả thành lời.

- La bàn kìa!

Du Mộc và Phương Tuyết đều kích động nhìn chằm chằm cái la bàn nho nhỏ trong tay Địch Cửu. Chỉ cần có nó và bản đồ, bọn họ nhất định có thể thoát ra ngoài.

- Cám ơn anh Địch.

Dù là lần đầu gặp Địch Cửu, nhưng Du Mộc cũng biết rõ lúc này ngoại trừ để Địch Cửu cõng cô thì chẳng còn cách nào khác. Ngay cả gói mì khô khốc mà Địch Cửu đưa cho hai cô kia càng như bữa tiệc từ trên trời rơi xuống vậy.

Địch Cửu cõng Du Mộc lên, trực tiếp đi về hướng chùa Vong Xuyên theo chỉ dẫn của bản đồ.

Cõng Du Mộc trên lưng, Địch Cửu lập tức cảm nhận được hai thứ mềm mại khẽ chạm vào sau lưng hắn, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ như điên. Hắn vui không phải vì thứ mềm mềm sau lưng mà là vì thể lực của hắn đã có sự tiến bộ rõ rệt.

Bởi vì không thể tập võ cho nên Địch Cửu vẫn luôn học tập các loại tri thức khoa học kỹ thuật, rèn luyện nghề y, vậy nên thể lực của hắn cũng theo đó mà rất kém cỏi. Lần này hắn cõng Du Mộc lên ấy vậy mà chẳng hề cảm nhận nặng nề hay bị mất sức. Hiện tại xem ra, thể lực của Địch Cửu đã tăng lên không chỉ gấp đôi. Hắn cúi đầu nhìn lồng ngực của bản thân, thầm khẳng định thứ mang lại biến hóa bất ngờ cho mình chính là hòn đá vẫn nguyên một màu xám tro nọ.

Khó trách khi mình bò lên từ dưới vực sâu thăm thẳm đáng sợ kia mà cũng không cảm thấy mỏi mệt gì.

- Anh Địch cũng đi du lịch sao?

Chung quanh quá mức an tĩnh, Du Mộc chủ động bắt chuyện để đỡ thấy thấp thỏm.

- Đúng vậy.

Địch Cửu thuận miệng trả lời rồi cũng không nói gì thêm nữa.

Thấy Địch Cửu không có hứng thú trò chuyện, Du Mộc và Phương Tuyết ăn xong miếng mì tôm khô cũng không dám nói thêm gì nữa. Trong rừng rậm âm u len lỏi chút ít ánh trăng, chỉ còn lại tiếng bước chân giẫm lên cây cỏ sột soạt.

Tuy thể lực của Địch Cửu tốt hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng cõng Du Mộc đi cả quãng đường dài liên tục như vậy cũng dần có dấu hiệu mỏi mệt.

Ba người vừa đi vừa nghỉ, cũng may cả đêm không xảy ra chuyện gì. Thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai rọi xuống, ba người mới ra khỏi khu rừng rậm. Lúc này bọn họ mới phát hiện mình đang đứng trên một đỉnh núi hoang vắng.

- Nơi này vẫn chẳng thấy bất cứ thứ gì hết ha.

Phương Tuyết nhìn một mảnh sương mù mênh mông xa xăm, giọng nói không giấu nổi vẻ lo lắng.

Du Mộc cũng chẳng thấy được bất cứ thứ gì, cả hai đều âm thầm liếc nhìn qua Địch Cửu, chờ hắn lên tiếng. Dù cả hai cô đều biết rừng rậm trong bản đồ là núi Vong Xuyên, ra khỏi nó sẽ tới được chùa Vong Xuyên, thế nhưng cả hai lại chưa từng đi thử.

Địch Cửu lúc này mới bắt đầu chấn động trước thị lực của mình, Phương Tuyết và Du Mộc đều nhìn không thấy bất cứ thứ gì, hắn lại có thể mơ hồ nhìn được những tòa kiến trúc ở nơi cực xa. Hắn khẳng định trước kia thị lực của mình không trâu bò như vậy đâu, giờ đây có thể thấy được sau khi hắn bị tia chớp màu vàng nhạt bổ trúng, thân thể đã hoàn toàn như được thay da đổi thịt rồi.

Chỉ là ngay lúc mà hắn vừa bắt đầu có sự thay đổi thì đã bị Khúc Tiểu Thụ mang đến tin tức khiếp sợ, sau đó chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ về việc này nữa, đầu óc chỉ còn lo làm sao để trốn thoát khỏi nước Tề mà thôi.

……

Vừa ra khỏi rừng rậm, cái loại cảm giác khiến người ta sởn gai ốc lập tức biến mất không còn dấu vết.

- Chúng ta ở lại chỗ này nghỉ ngơi nửa ngày đi, sau đó tiếp tục đi đường.

Sau cả một đêm dài, Địch Cửu đã sớm mệt đến rụng rời toàn thân.

- Anh Địch, cám ơn anh nhé, nếu không phải anh cứu em thì chắc chắn em đã chết trong núi Vong Xuyên rồi.

Du Mộc được nghỉ ngơi trên lưng Địch Cửu cả đêm, lúc này đã có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Địch Cửu chỉ cười khẽ:

- Vừa vặn tôi từng học qua đôi chút về y học, lại từng xem qua cách giải độc của loài rắn này mà thôi.

- Anh Địch tốt nghiệp đại học y sao?

Phương Tuyết đưa ánh mắt đầy chờ mong nhìn Địch Cửu, cô và Du Mộc đều là sinh viên trường y. Nhưng khi hai người phải đối mặt với loại rắn độc này đều bó tay chịu chết, còn cách Địch Cửu chữa khỏi cho Du Mộc thoạt trông lại có vẻ rất đơn giản mà cực kỳ hiệu nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment