Thế Giới Thứ Chín

Chương 8 - Chùa Vong Xuyên

Trí nhớ kiếp trước của Địch Cửu không thật sự rõ ràng, chẳng qua hắn có cảm giác rằng một kiếp “mình” ở Địa Cầu dường như không thấy nhắc qua đến việc học đại học, thế nên khi nghe Phương Tuyết hỏi đến việc này hắn do dự giây lát rồi mới trả lời:

-Tôi theo chân một sư phụ tên Tiết Đà học hái thuốc, chứ chưa từng đến đại học y...

Tiết Đà thật ra là thầy thuốc giỏi nhất ở nước Tề, vậy mà giờ qua miệng Địch Cửu lại thành một kẻ chuyên đi hái thuốc.

-Tiểu Mộc!

Một giọng nói kích động xen lẫn ngạc nhiên truyền đến, một người đàn ông trung niên đang chạy tới đây, theo sau ông là bốn năm người mặc trang phục bảo hộ phòng cháy chữa cháy. Trên người họ vẫn còn dính sương sớm, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, có thể đoán được hẳn là mấy người này cả đêm qua ở bên ngoài tìm kiếm hai cô gái một phen rồi.

-Cha.

Du Mộc xúc động muốn nhào tới ngay, nhưng cô vừa bước được một bước liền ngã nhoài trên nền đất.

Người đàn ông trung niên vội vàng chạy lại đỡ lấy Du Mộc, thấy thế Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn có thể trông thấy chùa Vong Xuyên ở phía trước, nhưng ước chừng khoảng cách tới đó không hề gần tẹo nào. Hiện tại đã có người tìm đến đây rồi, ít nhất hắn không cần phải tiếp tục cõng Du Mộc nữa.

-Cha, là anh Địch Cửu đã cứu con đấy, còn cõng con trên lưng đến tận đây nữa.

Việc đầu tiên Du Mộc nghĩ đến chính là việc Địch Cửu đã cứu cô. Người đàn ông trung niên kia hiển nhiên rất yêu thương con gái của mình, thế nên ông lập tức đi đến trước mặt Địch Cửu, hai tay nắm chặt lấy tay hắn, luôn miệng cảm kích:

-Cảm... Cảm ơn, cảm ơn... cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi.

Nhìn nét mặt xúc động không thể che giấu của ông, Địch Cửu có thể nhận ra ông ấy thật lòng biết ông mình vô cùng.

-Cha, may làm sao mà anh Địch Cửu cũng học y, khi con bị rắn độc cắn chính anh ấy đã cứu con đó, không thì giờ này cha đã còn gặp được con nữa đâu.

Du Mộc ở bên cạnh bổ sung thêm mấy câu. Nghe thấy lời con gái nói, ông ấy càng thêm mừng rỡ.

-Tôi tên là Du Kiến Phu, là viện trưởng bệnh viện Ái Bác ở thành phố Lâm Xuyên. Nếu như cậu Địch đây muốn làm ở bệnh viện thì có thể đến viện của tôi.

Vừa nói Du Kiến Phu vừa rút ra một tấm danh thiếp, ghi trên đó vài chữ rồi mới đưa tấm danh thiếp này cho Địch Cửu.

-Cậu Địch, khi nào cậu muốn có thể cầm tấm danh thiếp này đến làm việc ở bệnh viện Ái Bác.

Ông ta chưa hề nói sẽ cho Địch Cửu đảm nhận công việc gì, vì ở bệnh viện Ái Bác có rất nhiều vị trí công tác còn trống, vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa cho Địch Cửu được. Ở điều kiện thiếu thốn thế này mà Địch Cửu vẫn giải độc được thì chứng tỏ y thuật của cậu rất khá.

-Cảm ơn viện trưởng Du.

Địch Cửu không khách sáo nhận lấy tấm danh thiếp, hắn vừa đặt chân đến nơi này, nếu tương lai hắn không tìm chỗ để đi thì có công việc như vậy cũng không tồi chút nào.

Giờ đã có người dẫn đường nên hiển nhiên Địch Cửu không thể dừng chân nghỉ ngơi thêm nữa. Hắn cùng với đoàn người băng qua sơn đạo này hơn nửa ngày, khi chạng vạng tối mới đến được đầu đường bao quanh núi.

Du Kiến Phu trên đường đi hỏi han Địch Cửu rất nhiều chuyện nhưng hắn đều trả lời qua loa cho xong. Với chuyện cứu được Du Mộc, Địch Cửu cũng chỉ nói trùng hợp mình có biết qua cách giải độc của loài rắn ấy chứ không kể chi tiết cách làm như nào.

Du Kiến Phu không biết rằng chính Địch Cửu còn mông lung về quá khứ của bản thân, còn tưởng do Địch Cửu không muốn tiết lộ quá nhiều nên không tiếp tục hỏi han nữa.

Một chiếc xe bus đã đợi sẵn ở ven đường, Địch Cửu sau khi leo lên xe liền chợp mắt một lúc. Xe chạy dọc theo con đường sơn đạo, rẽ trái quẹo phải nghiêng nghiêng ngả ngả hơn tám tiếng đồng hồ mới dừng lại trước cổng một ngôi chùa.

Xe vừa dừng lại một cái thì Địch Cửu liền bừng tỉnh, còn Phương Tuyết và Du Mộc hẳn đã kiệt sức nên vẫn tiếp tục ngủ yên.

Du Kiến Phu lo lắng cho sức khỏe của con gái, đề nghị muốn đưa Địch Cửu về thành phố Lâm Xuyên luôn nhưng hắn không đồng ý, thấy vậy ông cũng không tiện nói thêm. Cả đoàn nghỉ ngơi bên ngoài ngôi chùa ấy một chút rồi tiếp tục lái ô tô trở về thành phố Lâm Xuyên.

Sau khi đoàn người Du Kiến Phu khởi hành, Địch Cửu rời khỏi bãi đỗ xe rồi di chuyển đến trước cổng ngôi chùa đồ sộ. Bên ngoài ngôi chùa có khắc ba chữ kim quang lấp lánh bề thế, chùa Vong Xuyên.

Bấy giờ trời mới nhá nhem sáng, xung quanh không có bất kỳ ai, dưới ánh trăng ba chữ chùa Vong Xuyên bề thế phảng phất khí tức thần bí không thể tả bằng lời.

Địch Cửu dựa vào pho tượng đá trước cửa chùa, trong giây lát thiu thiu ngủ quên mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Địch Cửu bừng tỉnh khi nghe thấy xung quanh truyền đến âm thanh huyên náo ồn ào. Hắn mở to mắt nhìn mới phát hiện ra nơi này đã nườm nượp người qua kẻ lại.

Chùa Vong Xuyên ngự tại chốn sâu hiểm của dãy Vong Xuyên, người xây nơi này hẳn là không phải chỉ để trưng cho đẹp mà chắc còn có mục đích khác.

Trong từng đoàn du khách hay người theo đạo đến đây thắp hương, có những người thiện tâm nhìn thấy Địch Cửu ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối mù, còn đeo một tay nải trên lưng liền đi tới cho hắn chút bánh mỳ và nước uống.

-Địch Tử Mặc...

Một giọng nói kinh ngạc vang lên khiến Địch Cửu ngừng ăn, ngẩng đầu lên lập tức đập vào mắt một cô gái mặc váy thắt eo, lưng đeo balo tinh nghịch, nhìn hắn chằm chằm như thể không tin được vào mắt mình.

Phía sau cô gái đó còn có một cậu trai ít tuổi hơn một chút. Cậu ta xách theo một cái túi du lịch rất to, cả người mặc bộ quần áo thể thao màu đen.

Mặc dù nhờ hòn đá xám đó mà Địch Cửu được tiếp nhận ký ức của kiếp trước, nhưng những hồi ức ấy vô cùng mơ hồ thiếu sót. Ít nhất đôi nam nữ trước mắt bây giờ thì hắn không nhận họ là ai cả.

-Địch Tử Mặc, cậu không nhận ra tôi sao? Tôi là Lương Thiến này, cùng học cấp ba với cậu đấy.

Lương Thiến không nói tiếp, cô có cảm giác tinh thần Địch Tử Mặc đang chịu đả kích rất lớn, hiện tại trông hắn có chút không tỉnh táo. Bằng không cũng chẳng đến chốn xa xôi như núi Vong Xuyên thế này, chưa kể còn thôi lôi rách nát thế kia. Trong lòng cô thầm thở dài một tiếng, những chuyện như vậy cô không thể giúp được gì.

-Ở đây có một ngàn đồng, cậu cầm lấy dùng tạm đi, tôi cũng không giúp được gì nhiều.

Lương Thiến lấy ví tiền từ trong túi ra, đếm mười tờ đưa cho Địch Cửu.

-Tôi còn mấy trăm nè.

Cậu thanh niên đi cùng Lương Thiến cũng nhanh chóng rút ra vài tờ tiền nữa đưa cho Địch Cửu.

Địch Cửu nhét nốt chiếc bánh bao cuối cùng vào trong miệng rồi đứng dậy phủi tay cảm ơn:

-Cảm ơn cậu, Lương Thiến. Tôi tạm thời không cần tiền, chỉ muốn nhờ cậu giúp một số việc thôi

-À…

Lương Thiến a lên một tiếng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đáp lời:

– Địch Tử Mặc, tôi còn tưởng cậu vì chuyện tình cảm với Tử Ngữ mà suy sụp tinh thần nữa chứ.

Dù nói thế nhưng trong lòng Lương Thiến vẫn còn chút nghi hoặc. Cô nhìn ra sâu trong ánh mắt Địch Tử Mặc có một loại cảm giác không nói rõ được, mà những điều ấy cô chưa từng thấy trong mắt hắn trước đây.

Cái tên Tử Ngữ này thì Địch Cửu biết, đó là người vợ “kiếp trước” đã ly hôn của hắn, tên đầy đủ là Thẩm Tử Ngữ.

Địch Cửu hiện giờ không có nhiều tâm trí để tìm hiểu Tử Ngữ là ai, mấy ngày này hắn hiểu rõ rằng muốn sống tốt ở nơi này, nhất định phải nhờ tới sự giúp đỡ từ thân phận kiếp trước của mình.

Mà ký ức kiếp trước Địch Cửu có bây giờ cũng không hoàn chỉnh, thế nên nếu đã gặp được người quen cũ thì nhất định hắn phải hỏi rõ một số điều mới được.

-Cậu nói đi, chỉ cần giúp được tôi nhất định sẽ giúp một tay... – Lương Thiến nói đến đây thì ngập ngừng một chút, giọng nói thoáng chút do dự - Địch Tử Mặc, nếu là chuyện với Tử Ngữ thì tôi cũng không giúp được gì, huống hồ, huống hồ...

Địch Cửu cười cười:

-Chuyện với Tử Ngữ quả thật tôi cũng cảm thấy canh cánh trong lòng. Chỉ là sau này có rất nhiều chuyện đã xảy ra, thế nên theo đó mà chuyện này đã trở thành dĩ vãng rồi. Còn bây giờ việc tôi muốn nhờ cậu là việc khác.

Bình Luận (0)
Comment