Ký ức Địch Cửu thừa hưởng chủ yếu xoay quanh thông tin về thế giới này và ngôn ngữ ở nơi đây, còn việc những người xung quanh và chuyện đã xảy ra quả thực rất mờ nhạt trong trí nhớ của hắn. Địch Cửu cũng không nhớ rõ kiếp trước mình đối với Thẩm Tử Ngữ là yêu thương hay ghét bỏ, vì vậy chỉ có thể nói chuyện một cách rất hàm hồ qua loa để tránh lỡ lời.
-Được thôi, cậu chờ tôi và An Lang thắp hương xong rồi theo chúng tôi về khách sạn nhé.
Sau khi biết không phải chuyện liên quan đến Thẩm Tử Ngữ, tâm tình Lương Thiến nhẹ nhõm hẳn đi vài phần.
Qua cuộc trò chuyện, Lương Thiến đã lưu lại ấn tượng trong lòng Địch Cửu. Lương Thiến thật sự là một bạn học nhiệt tình tận tâm.
…
Từ chùa Vong Xuyên trở về thị trấn nơi khách sạn Lương Thiến ở có một chặng xe đi hơn một giờ đồng hồ. Bởi vì trông Địch Cửu lúc này cực kỳ giống người vô gia cư, nên khi hắn ngồi trên xe có rất nhiều người nhòm ngó tò mò.
Lương Thiến chẳng lạ gì Địch Tử Mặc, cô không chỉ cùng Địch Tử Mặc học chung lớp cấp ba với nhau, mà còn từng đến dự hôn lễ hai năm trước của Địch Tử Mặc và Thẩm Tử Ngữ.
Mặc dù Lương Thiến không biết ưu tú như Thẩm Tử Ngữ vì sao lại muốn kết hôn cùng Địch Tử Mặc, nhưng khi hai người ly hôn, cô lại cảm thấy không mấy bất ngờ. Bọn họ vốn không cùng một đẳng cấp nhưng vẫn đến với nhau, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà kết hôn, nếu hai người không ly hôn mới thật sự là chuyện lạ đời.
Nhưng Lương Thiến cảm thấy hơi kỳ lạ, so với trước kia có vẻ Địch Tử Mặc đã thay đổi rất nhiều.
Ngày trước Địch Tử Mặc làm cho người bên ngoài có cảm giác hắn không thích trò chuyện, tính cách có phần nhút nhát hướng nội. Giờ khi ngồi cùng xe với Địch Tử Mặc hai giờ đồng hồ, hắn lại liên tục hỏi han, giống như đang khơi chuyện để nói, hệt như thể lâu lắm rồi không trò chuyện cùng người khác nên bao nhiêu chuyện đều muốn nói hết ra.
-Địch Tử Mặc, cậu có chuyện gì cần tôi giúp vậy?
Sau khi về đến khách sạn, Lương Thiến hỏi thẳng vào vấn đề. Thật sự cô không chịu được việc Địch Cửu hỏi han dông dài như vậy, chẳng lẽ ly hôn có thể khiến tính cách con người ta thay đổi nhiều đến thế sao?
-Hai người cứ trò chuyện đi. Em ra ngoài mua mấy bộ quần áo cho anh Mặc.
An Lang chủ động đề nghị, có vẻ như cậu không nghĩ đến việc sẽ ngồi lại đây nghe Địch Cửu và Lương Thiến nói chuyện.
Địch Cửu cười cười, đáp lại:
-Cảm ơn cậu nhé An Lang, quần áo thì chút nữa anh sẽ tự mua là được.
-Địch Tử Mặc, thật không nghĩ cậu thay đổi nhiều như vậy. An Lang không kém tuổi chúng ta đâu. Anh ấy học năm thứ hai ở khoa kế toán. Tính ra là đàn anh của chúng ta đấy. Cậu cứ nói có chuyện muốn tôi giúp nhưng có vẻ tôi không cần giúp nữa rồi.
Lương Thiến giận dữ trợn mắt liếc nhìn Địch Cửu rồi nói. Trước đó cô còn cảm thấy ít nhiều đồng cảm với Địch Cửu, thế nhưng sau khi ngồi cùng hắn về đến khách sạn, coi như cô đã thấy rõ ràng rồi. Địch Cửu này đâu cần sự thông cảm của cô, thậm chí còn chẳng có lấy nửa điểm suy sụp tinh thần trầm cảm nữa là.
Địch Cửu lại chẳng để ý đến thái độ bực bội của cô gái ngồi đối diện, cậu bình tĩnh mở lời:
-Lương Thiến, tôi đã đổi tên thành Địch Cửu rồi. Cái tên Địch Tử Mặc này như đại diện cho quá khứ, cho kiếp trước của tôi. Còn Địch Cửu mới là kiếp này, là khởi đầu mới của tôi.
-Tốt, Địch Cửu, rốt cuộc cậu muốn tôi giúp cậu cái gì?
Lương Thiến đành thở dài một tiếng, lại còn kiếp trước với kiếp này. Dưới góc nhìn của cô, không nỗ lực thì mãi mãi chỉ tới được vậy mà thôi.
Địch Cửu mỉm cười.
-Cậu cũng biết, dạo này tôi đang đi du lịch khắp nơi, chỉ có điều có một lần đi vào nơi địa thế hiểm trở khiến tôi không cẩn thận bị thương ở đầu. Mặc dù giữ được cái mạng này nhưng rất nhiều ký ức không thể nhớ rõ được nữa. Như vừa rồi gặp cậu mà suýt nữa cũng chẳng nhận ra đấy, giờ cậu có thể kể sơ lược cho tôi nghe một số chuyện không?
-A..
Cả Lương Thiến lẫn An Lang cùng kinh ngạc kêu lên, họ đều kinh sợ trước lời nói của Địch Cửu. Sau một hồi lâu, Lương Thiến mới đáp lời.
-Thảo nào tôi cứ cảm thấy cậu không giống trước đây, hóa ra là vậy. Cậu có sao không, có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?
Địch Cửu cười cười tự giễu mình.
-Cậu cũng biết rồi, muốn đi bệnh viện thì phải có tiền, lúc này tôi không có dư dả đến vậy đâu. Hơn nữa giờ tôi ổn rồi, chỉ là lúc đầu quên đi một số chuyện. Điều này đối với tôi hay đối với một số người mà nói đều là chuyện tốt cả.
Dường như thông cảm với Địch Cửu, Lương Thiến bất giác gật đầu thật khẽ.
-Cậu muốn tôi kể về chuyện gì?
-Những chuyện liên quan đến tôi, cậu biết đến đâu thì cứ kể đi. Không sao đâu, tôi đã sớm không còn để tâm nữa rồi, những gì đã qua thì cho nó qua, sở dĩ muốn cậu kể một chút cũng vì muốn chứng tỏ tôi thực sự không vướng bận gì nữa mà thôi.
Cũng may Lương Thiến không để ý đến giọng điệu trào phúng của Địch Cửu, cô thở dài một tiếng bắt đầu kể.
-Tôi và cậu chỉ là bạn học cùng hai năm cấp ba, chuyện về cậu thật sự tôi không biết nhiều lắm. Lớp 11 cậu mới chuyển đến lớp chúng ta, rồi học ở đó cho đến khi tốt nghiệp. Ở trường cậu khá trầm tính, nói cách khác là hướng nội, không cởi mở nói nhiều như bây giờ. Sau khi tốt nghiệp, tôi học tiếp lên đại học, còn cậu không đậu nên cứ vậy rời đi. Cho đến hai năm trước, tôi đến dự hôn lễ của Thẩm Tử Ngữ mới biết người cô ất cưới là cậu, bạn học cùng cấp ba. Sau này tôi nghe nói Thẩm Tử Ngữ ly hôn rồi không nghe được thêm tin tức gì về cậu nữa.
Nói đến đây Lương Thiến nảy lên chút nghi ngờ. Cô băn khoăn nhìn về phía Địch Cửu, theo lý thuyết mà nói thì Thẩm Tử Ngữ có gả cũng phải gả cho gia đình khá giả mới đúng. Vì cớ gì lại lấy một Địch Cửu tầm thường, thậm chí còn thi trượt đại học? Mà mỗi lần nhớ đến người bạn học Địch Cửu cô đều cảm thấy rất bí ẩn, ít nhất cô không biết Địch Cửu từ đâu đến, nhà làm nghề gì, cha mẹ là ai.
Địch Cửu sờ sờ mũi, quả thật hắn không nghĩ đến mình và Lương Thiến chỉ là bạn học quen biết hai năm. Theo lời Lương Thiến kể thì họ so với người qua đường chỉ hơn ở điểm có quen biết nhau mà thôi.
Xem ra hôm nay hắn không thu được tin tức có ích nào rồi.
-Cảm ơn cậu, Lương Thiến – Địch Cửu đứng dậy.
-Cậu định về Lạc Tân sao?
Thấy Địch Cửu dứt khoát đứng lên, Lương Thiến không nhịn được buột miệng hỏi. Địch Cửu vươn vai duỗi lưng mỏi nhừ vì đã lăn lộn vài ngày bên ngoài suốt mấy bữa nay rồi cười đáp:
-Đúng vậy, tôi tính về Lạc Tân xem thử một chút, dù sao cũng tốt hơn lang thang bên ngoài.
Hắn biết điểm đến của mình ở Lạc Tân, vì trong ví da kia có một tờ hóa đơn thuê nhà, trên đó ghi rõ địa chỉ là Lạc Tân.
-Địch Tử.. Địch Cửu.. Tôi cảm thấy cậu bây giờ có sức sống hơn ngày trước, thôi đã qua cho qua đi, không nên suy nghĩ nhiều.
Lương Thiến khuyên nhủ hắn một câu. Địch Cửu bật cười lớn, vui vẻ đáp:
-Đúng rồi, trứng hỏng còn nổi lên trên, đều như vậy cả rồi thì tôi còn gì phải lo lắng cơ chứ. Suy sụp gục ngã chỉ khiến kẻ tôi hận thêm hả hê mà thôi.
-Vậy cậu đã có tính toán gì chưa?
-Mấy năm nay tôi theo một người hái thuộc học được chút kiến thức, chuẩn bị xem có tìm được công việc liên quan nào đến nó hay không. Lần này thật lòng cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Địch Cửu dứt lời liền bước ra khỏi căn phòng của Lương Thiến. Chuyện báo thù rất xa vời nên trước tiên hắn muốn mình phải sống sót cái đã. Dư Kiến Phu đã đưa cho hắn một tấm danh thiếp, nếu không ổn thì hắn sẽ đến bệnh viện Ái Bác Lâm Xuyên tìm việc. Còn giờ hắn phải đến Lạc Tân xem xét một chút.
…
Từ trạm dừng huyện Vong Xuyên ngồi xe lên Lạc Tân hết hơn bốn tiếng, dù cho trí nhớ của Địch Cửu có chút mơ hồ nhưng khi hắn vừa đến Lạc Tân, trong lòng không khỏi cảm thán, so mới thành phố Minh Châu thì người ở Lạc Tân đông hơn rất nhiều.
Chẳng những đông đúc mà còn cực kỳ sầm uất. Nếu nhất định phải nói ra điểm không bằng quê nhà của hắn thì chắc là ở Lạc Tân không có các loại máy bay, có lẽ trình độ khoa học công nghệ nơi này kém hơn hẳn so với thành phố Minh Châu.
Địch Cửu lôi ra một tập hóa đơn nộp tiền nhà, địa chỉ phía trên ghi là phòng 601, số 22 ngõ 726, đường Học Hồ, quận Vũ Xuyên, Lạc Tân. Bởi vì có đề tên Địch Tử Mặc nên Địch Cửu khẳng định đó là chỗ “kiếp trước” của hắn ở.
Tầng sáu là tầng cao nhất, vừa mở cửa ra Địch Cửu đã ngửi thấy mùi nấm mốc phảng phất trong phòng. Ngẩng đầu lên nhìn thấy trần nhà thấm mưa ướt một mảng, hẳn là hệ thống chống thấm nước của tầng này không tốt lắm.
Có rỉ hay không rỉ nước Địch Cửu cũng chẳng còn tâm trí nào đi lo lắng mấy chuyện đó, giờ việc trước tiên hắn muốn làm là tắm rửa sạch sẽ một lần, sau đó tiếp tục đánh một giấc thật say để lấy lại sức.
Từ lúc đào được hòn đá màu xám đến khi có tia sét vàng kim đánh vào làm cơ thể hắn thay đổi, rồi nghe Khúc Tiểu Thụ báo tin dữ của Địch gia, sau đó chạy vào vết nứt thời không và dừng ở nơi này...
Trong suốt quá trình ấy, tinh thần của Địch Cửu luôn luôn trong trạng thái căng thẳng. Kể cả khi trong xe của Du Kiến Phu lẫn bên ngoài chùa Vong Xuyên, hắn cũng chỉ có thể mơ màng ngủ, phải đến tận giờ hắn mới cảm thấy có chút an toàn.