"Thực ra, giết yêu quái và bảo vệ con người đâu có mâu thuẫn với nhau." Bạch Ngôn Lê vẫn ngoan cố.
Thương Phạt bình tĩnh trở lại, ôn tồn hạ giọng, "Ngươi là một người thông minh, ngươi nên hiểu rõ nếu như nhầm lẫn giữa bảo vệ con người và tàn sát yêu quái, kết quả cuối cùng có lẽ không phải điều ngươi muốn thấy đâu.@
"...."
Thương Phạt dịu dàng nói, "Ngươi có biết điều đầu tiên ngươi khiến ta rung động là gì không?"
"Sao cơ?"
"Vì ngươi rất lý trí, tỉnh táo.
Nếu như Hạo Nguyệt chỉ chăm chăm tàn sát yêu quái để thỏa mãn nỗi hận trong lòng, thì rốt cuộc chúng có khác gì những yêu quái giết chóc con người mà ngươi lên án?"
"Nhưng tới giờ họ cũng chỉ giết những yêu quái làm hại con người, chưa xuống tay với Đông phủ bao giờ."
"Ngươi dám chắc mình hiểu bọn chúng sao? Ngươi cam đoan chúng và ngươi cùng chung mục đích sao?" Thương Phạt chủ động bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Bạch Ngôn Lê, "Nghe ta nói đi, yêu tộc không đơn giản như ngươi tưởng đâu.
Sự tồn tại của Đông phu có lẽ khiến ngươi lầm tưởng, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết.
Lê Lê, yêu quái ở trung tâm không để ý đến các phục ngoài, nhưng nếu có ngày bọn họ nhắm đến, thì hậu quả không phải chỉ có ta và ngươi hay Đông phủ gánh chịu được."
"Thương Phạt..." Bạch Ngôn Lê khàn giọng.
Y quỳ sụp xuống, đầu gối nện xuống lớp tuyết dày, "Người không biết đâu.
Khi thấy Hạo Nguyệt lần đầu tiên, ta đã nghĩ gì? Ta nghĩ, hóa ra con người không phải sinh ra là để cho yêu quái chà đạp, xâu xé.
Chúng ta cũng có cách tự bảo vệ mình.
Ta thừa nhận có lẽ ta không hiểu rõ Hạo Nguyệt, nhưng sự tồn tại của họ cho ta hy vọng."
Thương Phạt vẫn kéo tay Bạch Ngôn Lê, nhìn y bất lực quỳ rạp xuống trước mặt mình.
"Ta biết...." Bạch Ngôn Lê cúi đầu, Thương Phạt nhận ra y đang khóc.
Giọng y run bần bật, khó mà nói được một câu hoàn chỉnh, "Người bảo vệ ta, người cho ta mọi thứ có thể, người đã làm vì ta rất nhiều.
May mắn lớn nhất đời ta là gặp được người.
Nhưng có rất nhiều đồng bào khác của ta không gặp may như họ, không có phu quân che chở bảo vệ.
Ta cũng muốn xem như mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, bỏ mặc bọn họ, chỉ cần ở cạnh người, yên ổn nấp sau lưng người...."
"...."
"Ngay cả trong phạm vi quản lý của Đông phủ cũng có khi xảy ra chuyện yêu quái ăn thịt người, tàn sát người.
Mỗi một việc đều nhắc nhở ta....Ta chỉ đang nằm mơ mà thôi."
"Ngươi đứng lên đã." Thương Phạt vẫn mềm lòng trước.
Ban đầu hắn còn nghĩ sẽ bỏ y lại núi tuyết này, đến bao giờ nhận sai thì đưa về.
Nhưng thấy Bạch Ngôn Lê quỳ xuống khóc lóc, hắn lại cảm thấy mình quá đáng rồi.
"Những lời người vừa nói..." Bạch Ngôn Lê không muốn để Thương Phạt thấy mình khóc nên cúi gằm đầu xuống, nước mắt rơi xuống tuyết, "Không phải ta chưa từng nghĩ tới.
Khi Hỗn và Huyên Náo đánh ta, bọn họ chưa từng xuất hiện lấy một lần dù ta sắp chết.
Ta cũng đã nghĩ, sao họ không cứu mình? Vì sao trước khi mở được mộ, họ không cho ta biết gì hết?"
Thương Phạt kéo tay y không được, đành phải dùng sức nhấc cả người lên.
Bạch Ngôn Lê dường như đã sụp đổ, cần phải phát tiết.
"Ta không dám nghĩ nhiều hơn, bởi vì bọn họ là niềm hy vọng."
Thương Phạt nhìn đỉnh đầu y, thở dài.
"Là hy vọng duy nhất của con người."
Thương Phạt rũ mắt, Bạch Ngôn Lê ngước lên.
Đối diện với cặp mắt hoe đỏ ướt át của y, Thương Phạt hỏi, "Đối với ngươi, ta có quan trọng không?"
"Quan trọng." Bạch Ngôn Lê nức nở.
Thương Phạt lại hỏi, "Đông phủ có quan trọng không?"
"Quan trọng."
"Ngươi đứng thẳng lên đã." Thương Phạt dùng sức kéo một chút, Bạch Ngôn Lê ngoan ngoan làm theo.
Thương Phạt phủi phủi tuyết đọng trên bả vai y, nhẹ nhàng nói, "Quan hệ giữa yêu quái và con người không đơn giản như ngươi nghĩ.
Hạo Nguyệt nắm giữ phù khí, bọn họ tìm kiếm mộ ở khắp nơi, những chuyện này chắc chắn có liên quan đến các yêu tộc ở trung ương."
"Người nói sao..." Bạch Ngôn Lê sụt sịt, dù không để Thương Phạt nhìn thấy nước mắt, nhưng cái dáng vẻ đã khóc tức tưởi còn cố che giấu của y lại khiến hắn nhìn mà đau lòng.
"Ta đã nói với ngươi, ta đến từ Đế Kỳ." Thương Phạt buông bàn tay Bạch Ngôn Lê ra, nghiêng người chỉ về một ngọn núi xa tít, "Hạo Nguyệt không phải một tổ chức có quy mô đơn giản, ấy vậy mà cá yêu quái ở trung ương cho đến giơ vẫn không phát hiện, hoặc không quan tâm, nếu nói không có yêu quái giúp bọn họ che giấu thì ta không tin."
"Ý người là?"
"Những phù khí, văn tự, đồ án..." Thương Phạt trầm ngâm, giống như tự nói với mình, "Hoàn toàn không phải hệ thống tu luyện của yêu quái.
Mà chín sợi giây xích trong hang núi phong ấn Diễm Uyên kia đều nắm giữ những nhược điểm chí mạng của yêu tộc.
Cái ao máu đó lại càng..."
"Càng làm sao?" Cảm thấy Thương Phạt sắp nói đến điều quan trọng, Bạch Ngôn Lê vô thức nín thở.
"Có chút hỗn tạp." Trong luc sBahj Ngôn Lê lắp bắp, Thương Phạt đã rút ra một mảnh vải áo mà y mặc lúc nãy.
Bạch Ngôn Lê ngửa lòng bàn tay ra nhận, nhưng miếng vải lập tức bị gió cuốn bay, "Lẫn máu của yêu quái."
"Máu yêu quái?"
"Không chỉ là máu thường, mà là tinh huyết, là đầu tâm huyết."
"Đầu tâm huyết...." Bạch Ngôn Lê không hiểu gì cả.
Thương Phạt lạnh nhạt nói, "Vũ khí thông thường không thể giế yêu quái, nhưng linh khí yêu quái sử dụng lại có thể."
Bạch Ngôn Lê nhớ đến con dao vàng hộ thân mà Thương Phạt đưa cho mình, liền lấy nó ra khỏi áo.
Thương Phạt quét mắt, quay đầu nói, "Đó là bởi vì khi rèn linh khí, thợ rèn đã bỏ thêm tinh huyết, cho nên nó mới có thể giết được yêu."
"Vậy ao máu kia..."
Thương Phạt hít sâu một hơi, ánh mắt thay đổi hoàn toàn, nhưng không muốn để Bạch Ngôn Lê sợ hãi nên hắn chỉ nhìn ra xa, "Chỉ có một số ít yêu tộc ở Đế Kỳ mới nắm trong tay phương thức rèn linh khí.
Đó là bí mật tuyệt đối không được truyền ra ngoài."
Thay vì nói một số ít yêu tộc, không bằng nói bí mật đó do các tộc cầm quyền nắm giữ.
"Số yêu tộc biết đến chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay."
Cho nên so với các phù khí giết yêu quái, điều Thương Phạt lo lắng hơn chinh là dường như Hạo Nguyệt đang nắm giữ những bí mật quan trọng của yêu tộc.
Tổ chức loài người này rốt cuộc ẩn giấu những gì, mục đích của bọn họ là gì, và đã thực hiện đến đâu rồi? Chỉ mới nghĩ thế thôi, sống lưng hắn đã lạnh toát.
"Ý người là..." Bạch Ngôn Lê dần tỉnh táo hơn, "Ta nhớ Chu Yếm đã nói, nhiều người cho rằng Hạo Nguyệt được yêu quái hỗ trợ."
"Chỉ hỗ trợ thôi ư?" Thương Phạt hừ một tiếng, "Có thể che giấu được động tĩnh của Hạo Nguyệt khỏi tai mắt trung ương, lại để chúng biết các chế tạo linh khí.
Rốt cuộc không ai biết, kẻ thực sự đứng sau Hạo Nguyệt là người hay yêu."
Bạch Ngôn Lê tái mặt.
Y mím môi, lắc đầu, chậm rãi nói, "Không thể nào.
Hạo Nguyệt không thể do yêu quái thành lập được.
Yêu quái đó có mưu đồ gì chứ?"
"Phải." Thương Phạt lẩm bẩm, "Mưu đồ gì."
"Không, không phải đâu.
Người cũng đã nói, những thứ đó không giống linh khí hoàn toàn.
Có khi bọn họ chỉ biết một chút..."
"Dù chỉ một chút cũng đủ chứng minh quan hệ giữa Hạo Nguyệt và yêu tộc không hề nhỏ." Thương Phạt hơi nhấc tay.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi bay lên, lơ lửng trên tuyết.
"Nếu đã như vậy, ngươi vẫn quyết tin tưởng chúng sao?"
"Ta...." Nếu Thương Phạt nói thật, Bạch Ngôn Lê hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Con người vừa tìm được một tia hy vọng, lẽ nào chỉ là trò cười.
Những người mong mỏi, hướng tới bọn họ, nguyện ý hy sinh tính mạng vì họ, lẽ nào chỉ là giả dối.
Lẽ nào Hạo Nguyệt chỉ là con cờ trong cuộc tranh giành giữa các yêu tộc?
"Không, ta không tin."
Thương Phạt không nói thêm.
Hắn ngoắc ngón tay, thắp quả cầu lửa vàng óng.
Cầu lửa bay về phía ống quần Bạch Ngôn Lê, mau chông hơ khô hết quần áo, giây tất của y mà không để y thương tổn mảy may.
"Sao phu quân lại biết?" Bạch Ngôn Lê thắc mắc, "Cực Uyên phủ nghiên cứu máu kia tận mấy năm không phát hiện ra điều gì khác thường, biết đâu người đoán sai thì sao?"
"Ngươi lại đây." Thương Phạt lên tiếng.
Bạch Ngôn Lê hai chân đang không chạm đất, có muốn đi cũng chẳng có cách nào, đành vô tội nhìn hắn.
Thương Phạt bấy giờ mới nhận, bèn ngoắc ngón tay.
Bạch Ngôn Lê lơ lửng bay đến trước mặt hắn.
Thương Phạt biến ra cây quạt nhưng không mở, dùng phiến quạt gõ cốp một cái lên trán Bạch Ngôn Lê.
"Con mẹ nó muốn đánh ngươi một trận từ lâu lắm rồi."
Bạch Ngôn Lê ôm đầu, ngơ ngác nhìn hắn.
Thương Phạt gõ y xong liền thấy thoải mái hơn, cơn giận với đi không ít, "Phu quân ngươi rất lợi hại."
"..."
"Trên khắp Đế Kỳ." Cầm miếng vải trong tay, Thương Phạt nghiêm túc nói, "Chỉ có dưới mười yêu quái có thể nhận ra đầu tâm huyết nhanh như vậy."
"Thế phu quân là một trong số mười người mạnh nhất Đế Kỳ sao?" Bạch Ngôn Lê trợn tròn mắt.
Thương Phạt xua tay cắt đứt sự tưởng bở của y, "Ta ở Đế Kỳ không tên không tuổi.
Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, chọc phải yêu quái ở trung ương thì tự kết liễu đi cho thoải mái."
"Nhưng người mới nói..."
"Ngươi từng bảo người nào cũng có sở trường riêng, yêu quái cũng vậy thôi." Cất miếng vải đi, Thương Phạt lại kéo tay bạn lữ.
Bạch Ngôn Lê trầm ngâm một hồi.
Thương Phạt dụ dỗ từng bước, "Cho nên ngươi phải tỉnh táo một chút, chớ có mù quáng tin tưởng tổ chức này nọ.
Nếu như ta và Đông phủ quan trọng với ngươi, ngươi biết phải lựa chọn thế nào rồi đó."
"Phu quân có thể nhận ra nhanh như vậy, tức là rất lợi hại đúng không?"
"Đương nheien." Riêng mặt này thì không cần khiêm tốn, Thương Phạt thản nhiên nói, "Trên đời không mấy kẻ làm được đâu."
Bạch Ngôn Lê cau mày hỏi, "Trừ phu quân ra, có ai khác vừa nhìn một cái đã nhận ra vấn đề như thế không?"
"....! Ta lo cho người." Bạch Ngôn Lê túm chặt ngực áo Thương Phạt, "Lỡ đâu Hạo Nguyệt vì thế mà nhắm vào người thì phải làm sao đây?"
"Nói như vậy." Thương Phạt thở phao nhẹ nhôm, "Là ngươi đồng ý với ta rồi?"
"Vâng."
"Ngươi bằng lòng cắt đứt liên hệ với Hạo Nguyệt?"
"Ta bằng lòng, sau này không liên lạc với họ nữa."
"Vậy thì được." Thương Phạt vui mừng, "Xem ra không cần phải bỏ ngươi lại hẻm núi."
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê dùng trán cụng đầu Thương Phạt, cả giận nói, "Quả nhiên là có ý đồ này."
Thương Phạt bay lên, nhân lúc tuyết còn thưa thớt để rời khỏi nơi này.
Bạch Ngôn Lê núp trong ngực hắn, bỗng nhiên hỏi, "Phu quân, huynh trưởng của người có mạnh không?"
"Ngươi không muốn gặp hắn đâu." Thương Phạt nghiêm nghị nói, "Trong mắt hắn không có phân biệt người hay yêu gì hết, chỉ có đã chết với còn thoi thóp thôi."
"Hả?".