Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 125



Sau khi Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ bại vong, thế chân vạc ở Tuy Phục cũng sụp đổ, chỉ còn hai nhà giằng co.
Yêu quái, người và bán yêu ở khắp nơi đều thảo luận kết cục cuối cùng của trận đại chiến.

Nhưng ngay cả khi Đông phủ đã dần dần đứng vững gót chân ở Tuy Phục, thái độ của Cực Uyên phủ đối với bọn họ còn hiền lành hơn cả với Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ.
Thậm chí hết sức phối hợp, ai chịu khó để ý sẽ thấy Cực Uyên phủ rất nghe lời tên nhà giàu mới nổi Đông phủ này.
Sau chuyến đi núi Phù Bạch, Bạch Ngôn Lê ốm một trận.

Lúc trước, thân thể y bình phục chưa được bao lâu, cũng may lần này không phải bệnh nặng, chỉ phát sốt ho khan một hồi, nhưng đám yêu quái Đông phủ quen nghe y chỉ đạo bỗng thấy không quen.
Thương Phạt chẳng khác gì lúc trước, hết nằm ườn thì ngủ nướng, chuyện duy nhất hắn chịu làm là bế quan.
Ban đầu hắn cũng dự định bế quan ngay, cần củng cố thực lực khi bước vào Thượng cổ kỳ, nhưng Bạch Ngôn Lê bị ốm nên hắn đành hoãn lại.
"Phu quân, khó chịu quá." Nằm trên giường mấy ngày, Bạch Ngôn Lê không chịu nổi nữa.

Dù trời không lạnh nhưng y vẫn quấn áo bông, đội mũ nhung chạy đến trước mặt Thương Phạt làm nũng.
Thương Phạt híp mắt khoái chí uống rượu, ngáp một cái, liếc y bằng nửa con mắt, "Không thấy nóng à?"
"Lúc nóng lúc lạnh...." Bạch Ngôn Lê sụt sịt mũi, vươn tay đòi bình rượu trên bàn.

Thương Phạt không nhúc nhích, nhưng bầu rượu lơ lửng bay lên.
"Người cho ta uống một miếng đi." Bạch Ngôn Lê với với tay mà không bắt được, bực bội ngồi xổm xuống, "Nửa ngụm thôi cũng được."
"Đào Bão Bão bảo sao?" Thương Phạt ngoáy lỗ tai, đoạt lấy bình rượu uống một hớp lớn, nhìn Bạch Ngôn Lê thèm thuồng nuốt nước bọt.

"Bảo ta uống nhiều nước." Bạch Ngôn Lê vốn rất bình tĩnh chững chạc, chỉ trừ lúc ốm.

Y bắt đầu ngồi xổm xuống, oán giận nói, "Rõ ràng người có thể dùng yêu lực chữa khỏi cho ta nhanh hơn mà, vậy mà cố ý bắt ta uống thuốc của con người."
"Ngươi không thể ỷ lại vào yêu lực." Thương Phạt lại ngáp một cái, lười biếng vặn eo, "Sau này sẽ dễ ốm hơn."
"Khi nào ốm lại dùng yêu lực chữa." Bạch Ngôn Lê đề nghị.
Thương Phạt uống thêm hớp rượu, không phản ứng gì.
Bạch Ngôn Lê ngồi một lúc, không chịu an phận, kéo kéo tay hắn.
Thương Phạt nghiêng đầu nhìn, cực gì cảnh giác, "Làm sao?"
"Ta không uống rượu nữa." Nhìn hắn giấu bình rượu đi, Bạch Ngôn Lê hừ lạnh, "Có phải người nên bồi thường cho ta không?"
"Bồi thường?" Thương Phạt nhấn từng chữ, nghiêm túc nói, "Vì sao ta lại phải bồi thường cho ngươi?"
"Lần này ta bị ốm?" Bạch Ngôn Lê kéo dài giọng đầy oán trách, "Chẳng lẽ người không có tí trách nhiệm nào?"
"Bị lạnh cóng trên núi là do ngươi tự chuốc lấy." Thương Phạt quyết không thỏa hiệp vấn đề này, "Không phải ngươi thà chết không nhận sai thì ta đâu cần mang ngươi lên đó."
"Trước đây người đâu có như vậy..." Bạch Ngôn Lê trợn mắt, cố ý khoa trương vẻ mặt hờn giận, "Phu quân, ta thất vọng quá.

Trước kia người không nói nhiều như vậy, cũng không tranh cãi với ta."
"Thế là do ngươi không hiểu ta đó thôi." Thương Phạt nhìn đàn vịt ì oạp bơi trên mặt hồ, đột nhiên nói, "Ngay cả chỗ yên tĩnh duy nhất của ta mà ngươi cũng không tha, nuôi đầy là vịt."
"Yêu phủ lớn như thế, nuôi mấy con vịt để tiết kiệm chi tiêu có sao đâu?" Khi còn ở Bạch gia thôn, Bạch Ngôn Lê nuôi đàn gà, xem như thành bệnh nghề nghiệp, "Làm yêu quái phải uống nước nhớ nguồn.

Trước kia ta nuôi lớn người bằng cái chuồng gà đó."
"Dừng lại!" Thương Phạt giơ tay, "Ngươi không coi ta như lũ gà được."
"Chúng ta nói chuyện ban nãy." Bạch Ngôn Lê cũng giơ tay, kéo kéo mở mở cánh tay Thương Phạt ra, gối cằm lên ngực hắn, "Phu quân, lần này ta bị bệnh không phải là tại sau khi từ núi tuyết về, người đè ta ra sàn làm này làm nọ hay sao?"
Bàn tay đặt lên gò má người nọ, Thương Phạt nghiêng đầu nhìn Bạch Ngôn Lê, phát hiện ra tuy rằng dung mạo y bình thường, nhưng nét nào nét đó gọn gàng tinh xảo, "Ấy là do ai lên cơn trước?"
Sau khi từ núi Phù Bạch về, Bạch Ngôn Lê chủ động quấn quýt lấy hắn, nói phải trừng phạt hắn.

Kết quả, Thương Phạt cứ thế đè y ra sàn lăn lăn lộn lộn.

Hắn thừa nhận bản thân cũng hơi mất khống chế.

Chỉ tại tuổi hắn còn trẻ, kinh nghiệm về mặt kia quá ít ỏi, chắc phải trải qua trăm năm ngàn năm sinh hoạt vợ chồng mới bớt thèm thuồng.
"Mặc kệ, dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng chỉ có mỗi ta bị bệnh." Bạch Ngôn Lê lại hít mũi sụt sùi.
Thương Phạt thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, bèn rút cánh tay về, "Được rồi, nói đi, muốn thế nào?"
"Bí bách gần chết!" Bạch Ngôn Lê bỗng nhiên cởi phắt mũ áo xuống.
Thương Phạt ngẩn người, rồi lại cẩn thận liếc quanh, "Ngươi muốn làm ở đây luôn à?"
"Cái gì?" Bạch Ngôn Lê giật mình, lại bỗng hiểu ra, "Đúng thế đấy, Viện này không có lệnh của phu quân, không yêu quái hay con người nào dám vào phải không?"
Bạch Ngôn Lê cởi bỏ áo ngoài, nhào lên người Thương Phạt.
Thương Phạt nằm ngửa, giang tay ra đón y.
Nhưng Bạch Ngôn Lê lại không làm gì quá đáng, chỉ nằm trên người hắn, nhắm mắt lại.
Thương Phạt giật ngón tay, bầu rượu lơ lửng bay lên, đến trước mặt hắn.


Hắn đưa tay sờ trán Bạch Ngôn Lê, cảm nhận nhiệt độ, "Ăn gian."
"Ta buồn ngủ." Bạch Ngôn lê nói, trở mình nằm ngửa trên người Thương Phạt, "Muốn ngủ một giấc."
Thương Phạt bị đầu y đè lên ngực, nhưng may sao Bạch Ngôn Lê không nặng lắm, hắn cũng bằng lòng làm cái đệm thịt cho y, "Nói đi, quấy phá nãy giờ, rốt cuộc muốn cái gì?"
"Sau khi Tuy Phục yên ổn trở lại, chúng ta ra ngoài chơi một chuyến được không?"
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Ừm, Hoang Phục và Yếu Phục đều đã đi rồi, chúng ta còn chưa đi tham quan Tuy Phục đàng hoàng, còn cả...." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng nói, "Ta nghe bảo ở Hầu Phục có một con sông, nhưng nước sông không phải nước thường, mà toàn là rượu."
"Ai nói với ngươi?"
"Chu Yếm nói, nhưng hắn cũng mới chỉ nghe vậy chứ chưa từng đi qua."
"Rượu ở đó không ngon." Thương Phạt thuận miệng nói, "Nhạt thếch."
"Người tới đó rồi sao?" Bạch Ngôn Lê tò mò, một tay chống lên đùi Thương Phạt, lại trở mình nằm sấp trên người hắn.
Thương Phạt bất đắc dĩ thở dài, "Giờ ngươi coi ta là cái đệm đấy à?"
"Người tới đó chưa?" Bạch Ngôn Lê cực kỳ háo hức, "Rượu đó màu gì?"
"Màu trắng."
"Mùi vị ra sao? Có ngọt không?" Bạch Ngôn Lê không mê rượu, nhưng vì Thương Phạt thích nên trong lúc thu thập rượu, y cũng tìm hiểu rất nhiều.
"Hơi chát.

Thực ra đầu nguồn con sông đó là lãnh địa sinh sống của một loài tinh quái."
"Hả?"
"Rượu đó thật ra là nước miếng của chúng."
"..." Bạch Ngôn Lê nhíu mày, cảm thấy mất hết hứng thú, "Thế mà người vẫn uống sao?"
"Lũ tinh quái đó là cây." Nói đến đây, Thương Phạt lại ngẫm nghĩ, "Thật ra rượu đó lại tốt cho con người."
"Tốt chỗ nào?"
"Cường thân kiện thể."
"Thôi không cần đâu.

Dù là cây thì cũng..." Nếu là vật chết thì được, nhưng tinh quái là sinh vật sống.

Nghĩ đến việc uống nước dãi của chúng là đủ buồn nôn.
"Chứ ngươi tưởng thuốc Đào Bão Bão cho ngươi uống trước giờ là cái gì?"
"..." Bạch Ngôn Lê có linh cảm chẳng lành, "Không phải thảo dược của yêu tộc ư?"
Thương Phạt nở nụ cười đểu cáng, "Lũ yêu thụ có năng lực chữa bệnh rất tốt, mà những thứ thuốc thần diệu đó hầu hết là thứ chúng thải ra."
"Ọe!" Bạch Ngôn Lê thật sự muốn ói.

Y nằm nhoài trên người Thương Phạt, tuyệt vọng nói, "Chất thải gì cơ?"
"Ai mà biết được, có thể là nước miếng, cũng có thể là một bộ phận nào đó trên người chúng."
"...."
"Hay là lần tới ngươi hỏi Đào Bão Bão cho rõ?"
"Sao người không nói với ta sớm hơn?" Bạch Ngôn Lê nghĩ bụng, sau này Đào Bão Bão moi ra thứ gì thì y cũng sẽ ám ảnh với nó.
"Ngươi đâu có hỏi ta."

"Không bàn chuyện này nữa." Bạch Ngôn Lê nghiêm mặt, xả giận một hồi xong, lại tựa má lên ngực Thương Phạt, "Ta còn nghe, ở Điện Phục có một hồ nước trên không trung, từ dưới nhìn lên có thể thấy cá bơi."
"Phải." Thương Phạt qua loa đáp, từ từ nhắm mắt lại.
Bạch Ngôn Lê dùng cằm chọt hắn, tha thiết mong chờ nhìn sống mũi và bờ môi hắn, "Người tới đó chưa?"
"Rồi."
"Vậy còn Hầu Phục? Nghe nói có có thứ quả rất ngon, nhưng hai người chia nhau ăn cùng một quả, người bảo mặn người lại bảo ngọt." Bạch Ngôn Lê càng háo hức, "Mỗi người nếm ra một vị khác nhau, có thật không?"
"Không biết."
"Người chưa ăn bao giờ sao?"
"Ta không có hứng thú với hoa quả."
"Vậy còn..." Thấy Thương Phạt sắp ngủ, Bạch Ngôn Lê xấu tính, thò tay xuống dưới lần tìm, nắm lấy.

Thương Phạt thật thót cả người, suýt chút nữa bắn văng ra khỏi ghế.
"Khi nào xuất phát?" Hắn sốt ruột nói, xem như đầu hàng.
"Nửa tháng nữa, để ta thu xếp hết công việc."
"Nửa tháng?" Thương Phạt nhíu mày, "Ta muốn mau chóng bế quan."
"Là vì người đã đồng ý giúp Cực Uyên phủ sao?"
Thương Phạt đã hứa với Trường Bạch hai tháng sau thử lại, lần này phải đảm bảo không có sai lầm nào, cho nên bế quan là chuyện đương nhiên.

Chỉ khi thực lực đứng vững ở Thượng cổ kỳ mới có hy vọng áp chế được ao máu kia.
"Bọn họ đều là đại yêu mà chịu phun ra yêu đan để hủy mấy sợi xích đó, chuyện ta đã nói thì ta sẽ làm."
"Vậy ta thì sao?" Bạch Ngôn Lê tỏ vẻ mất mát, "Yêu cầu của ta không quan trọng ư?"
Thương Phạt biết Bạch Ngôn Lê không phải người tính khí thất thường, "Ngươi vẫn khó chịu với việc mở phong ấn cho Diễm Uyên?"
"Đâu có."
"Ta muốn thông tin từ miệng hắn." Thương Phạt nâng tay y lên, ngồi dậy.

Bạch Ngôn Lê thuận theo, hai chân tách ra, ngồi trên đùi hắn, bốn mắt nhìn nhau, "Ta đã hứa đưa ngươi đi Hầu Phục, nhưng mà để sau đã."
"Nhưng ta quản lý yêu phục rất mệt, ta muốn xả hơi." Bạch Ngôn Lê biểu hiện sự không vui một cách lộ liễu.
Thương Phạt trầm mặc.
Người kia ngồi trên lòng hắn thật lâu, cuối cùng xem như thỏa hiệp, "Vậy thì thế này đi, ta không ngăn người bế quan, cũng không ngăn người đi núi Phù Bạch, nhưng sau khi người bế quan xong, người đưa ta đi Hầu Phục trước rồi hãy đi giúp họ, được không?"
Kết thúc bế quan sớm mấy ngày muộn mấy ngày cũng không phải là không được.
Thương Phạt nghĩ, sau khi về lập tức bế quan, nếu quá trình thuận lợi thì nửa tháng sau là xong, đưa Bạch Ngôn Lê đi Hầu Phục chơi nửa tháng cũng không thành vấn đề.
"Được.".


Bình Luận (0)
Comment