Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch

Chương 117

Tự do muôn năm

Hạ Ca mơ thấy một giấc mơ xuân rất rất dài.

Tất cả mọi thứ trong giấc mơ đều như mang theo luồng sáng, mờ ảo xinh đẹp khiến cậu trong mơ không nhịn được lẩm bẩm: "Không phải mình đang mơ đấy chứ."

Đến cả mùi hoa thơm cũng chân thật, cánh bướm nối nhau bay tới cùng tụ lại, hợp thành một con ngựa có cánh thật lớn, sau khi xoay vài vòng trong mây thì phi về phía cậu.

Hạ Ca theo ánh sáng nhìn qua, nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa.

Chờ đến lúc ngựa bay đến trước mặt, cậu nhìn mất một lúc lâu, sợ hãi hô thành tiếng, đồng thời tỉnh lại vì âm thanh quá lớn của mình.

"Lục Hành Thâm!!"

Hạ Ca bật người khỏi giường như cá chép lật mình, tất cả dây nối trên người đều bị rơi ra.

"Sao anh lại bay thế!!"

Mấy giây sau, Hạ Ca chớp mắt, từ từ tỉnh táo, thì ra mình vừa mơ.

Cậu vén chăn lên, cúi đầu nhìn cơ thể mình, vươn tay ra sờ tay chân, xác nhận bọn chúng vẫn còn, không bị liệt cũng không bị thiếu miếng thịt thì yên tâm hơn hẳn.

Sau khi tỉnh lại cũng nhớ ngay đến chuyện bị ngã, quả nhiên vẫn được tìm thấy, còn mang về nhà rồi được Lục Hành Thâm sửa lại!

Hạ giật giật chân, thử xuống giường đi vài bước, không có vấn đề gì nên nhảy lên, xoay một vòng.

A, sống rồi!

Đi thử một vòng xong, Hạ Ca xoay mặt ra cửa sổ, khu vườn nở đầy hoa tươi lập tức đập vào mắt.

Hạ Ca ngắm nhìn cảnh đẹp, không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên kéo cánh cửa sổ thuỷ tinh sát đất, chầm chậm đi vào vườn hoa.

Về nhà rồi.

Mặt trời dần ló rạng, toàn bộ thoáng chốc sáng bừng lên, căn phòng sau lưng cũng theo đó tắt đèn.

Lúc Lục Hành Thâm quay về tầng một, phòng Hạ đã vắng tanh, chiếc chăn trên giường chỉ còn lại chút hơi ấm.

Hắn thấy cửa sổ thuỷ tinh mở ra, thuận tay kéo cửa đi ra hành lang ngoài cửa. Để tiện việc ngồi ngắm phong cảnh, vùng quanh cửa sổ đã được sửa thành hiên gỗ, lúc cần còn có thể che mưa.

Trong bụi hoa không thấy ai, Lục Hành Thâm nhìn vườn hoa trống vắng tĩnh lặng bỗng thấy hoảng hốt, nhanh bước đi thẳng ra hành lang, một chân đạp lên lớp đất tơi xốp.

"H..."

"Surprise!!"

Một giọng nói trong treo đột ngột vang lên, một cánh hoa lớn che đầu bị đẩy xuống, cánh hoa mềm mại tươi mới, gần như còn vương mùi che khuất toàn bộ ánh mắt Lục Hành Thâm, rơi xuống tóc, vai, cổ áo hắn.

Hạ Ca nhảy từ trên trời xuống, vừa vặn đáp trước mặt hắn.

"Lục Hành Thâm! Xem tôi nhặt được bao nhiêu cánh hoa này? Nếu không phải đêm qua có gió, sao chúng vừa nở đã rụng nhiều vậy chứ?"

Lục Hành Thâm đứng im nhìn cậu, nghe Hạ Ca vui vẻ nói, mặc cho từng cánh hoa trên người bị lấy xuống, còn phối hợp cúi đầu.

"Lục Hành Thâm, sao anh không nói gì?"

Hạ Ca ngủ quá lâu, tâm trạng ngột ngạt gần chết, nói một hơi thật dài: "Vừa rồi tôi mơ anh cưỡi ngựa trắng có cánh bay lên trời, dọa tôi sợ phát khiếp, còn tưởng tôi lại..."

Lại xuyên qua.

Nói một hồi, trước mắt Hạ Ca nhoáng lên, bỗng nhiên bị ôm lấy, sững sờ đứng ngẩn ra.

Sao... Sao thế?

Hạ Ca cảm nhận hơi ấm trên thân, dù không hiểu gì nhưng vẫn giơ tay lên ôm lại, vỗ nhẹ sau lưng Lục Hành Thâm.

"Được rồi được rồi, không đau nữa không đau nữa."

Cứ ôm như thế, Hạ Ca mới thấy băng vải sau lớp cổ áo của hắn, suy nghĩ một lát, lúc Lục Hành Thâm kéo mình hẳn cũng bị thương không nhẹ.

"Lục Hành Thâm, chúng ta về nhà rồi."

Cánh tay Lục Hành Thâm không thể dùng quá nhiều sức, cúi đầu dán sát vào tai Hạ, nhỏ giọng kể lại chuyện mấy hôm nay.

Lâm Ngọc Âm đã chết, chỉ để lại một con chip chứa virus nhưng cũng nhanh chóng bị diệt sạch.

Đề án lại được thông qua mấy bộ, dù vẫn không thể chiếm thêm quyền lợi cho người máy nhưng dự luật hàng cấm đã được sửa, bây giờ cậu vô tội, thượng tá sẽ không bắt bọn họ nữa.

A Cửu cũng rất khoẻ, có điều cần cải tạo thêm một bước.

"Còn một chuyện quan trọng nhất."

Lục Hành Thâm buông cậu ra, một tay đặt trên vai Hạ Ca, nhìn thẳng vào mắt cậu, trịnh trọng nói: "Hạ, bây giờ cậu đã có một bộ phận của con người, chỉ cần tăng tỉ lệ thêm một chút sẽ có thể xin thân phận người cải tạo theo dự luật mới nhất."

Hạ Ca ngẩn ra: "...?"

Hả?

"Vui không?"

Lục Hành Thâm thầm nghĩ, chắc chắn cậu ấy rất vui mới ngẩn ra như vậy.

Lục Hành Thâm vuốt nhẹ tóc Hạ, mỉm cười nói tiếp: "Từ giờ trở đi cậu có thể thử làm thêm thật nhiều chuyện muốn làm, đừng lo về vấn đề quá tải."

"Hả??!"

Hạ Ca mở to mắt, khó tin nói: "Ý anh là... bây giờ trong người tôi có bộ phận con người ư? Như vậy sẽ giảm bớt vấn đề quá tải?"

Lục Hành Thâm khẽ gật đầu.

Hạ Ca giơ tay lên, đặt nhẹ lên ngực mình như đang mơ: "Chẳng trách... Chẳng trách có cảm giác như thứ gì đó đang đập bên trong, chờ đã, bộ phận con người? Lục Hành Thâm, đây là...?"

"Là trái tim."

Đôi mắt Hạ Ca càng trừng lớn: "Không, không phải là... Lâm... Lâm Ngọc Âm quyên tặng đấy chứ?! Cậu ta vừa... Tôi... cái này..."

"...?"

Lục Hành Thâm còn ngạc nhiên hơn cậu: "Cậu nghĩ đi đâu vậy... Không phải của cậu ta, của tôi."

"Hả!!"

Hạ Ca ngạc nhiên hét lên.

Lục Hành Thâm bất đắc dĩ thở dài, đưa tay chống trán, thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ bay cao bay xa của Hạ Ca.

"Do tôi không nói rõ... Trước đây sau khi tôi thay tim máy vẫn bảo quản nó ở nhiệt độ thấp, cũng nhờ các thiết bị y học và nuôi dưỡng tế bào để dần chữa trị căn bệnh vốn có, bây giờ nó là của cậu."

Một trái tim hoạt bát đang đập, bơm máu nhân tạo vận chuyển từng nhịp trong ngực, Hạ Ca cúi xuống nhìn, gần như có thể dùng bàn tay cảm nhận nhịp tim xuyên qua cơ thể.

"Vậy, vậy bây giờ tôi có hai trái tim ư?"

"..."

"Bộ phận của người vậy mà có thể cấy vào người máy! Nhưng anh cho tôi tim rồi, anh không cần nữa sao? Lục Hành Thâm, anh phải làm sao đây?"

Qua mấy giây ngơ ngẩn, Hạ Ca lập tức hóa thành mười vạn câu hỏi vì sao, những câu hỏi liên tục tuôn ra.

"Đi thôi, dẫn cậu đi xem một số thứ, mấy câu hỏi này vừa đi vừa giải thích cho cậu."

Lục Hành Thâm nắm tay cậu như những lần trước, cầm lấy cả cây gậy đi về phía phi thuyền.

"Đi đâu? Đi chơi à?"

Hạ Ca không thấy có gì không đúng, đầu óc vẫn còn đang chấn động vì "Lục Hành Thâm cấy tim vào người mình", sau khi ngồi lên xe thì phấn khởi, lát thì lo lắng cho sức khoẻ Lục Hành Thâm, lát thì lo lắng mình không bảo vệ nổi trái tim, lát lại phấn khích nghĩ đến những chuyện có thể làm mà không bị nhắc.

Thế nhưng nếu đã không còn bị quá tải thì nên làm gì đây?

Lúc nghĩ tới việc này, Hạ Ca lại không biết làm thế nào.

Dù là đời trước hay đời này cậu đều sống một cách khắc chế, dù làm chuyện gì quá liều lĩnh cũng không thay đổi cảm xúc, bây giờ không cần nghĩ ngợi nữa khiến cậu không biết phải làm sao.

Không chờ cậu nghĩ thêm, Lục Hành Thâm đã nhanh chóng lái xe đưa cậu đến một căn nhà thật lớn.

"Oa... Căn nhà đẹp quá!"

Cả hai còn chưa xuống xe, chỉ đứng ở cổng nhìn, Hạ Ca ghé sát cửa sổ thăm dò, chỉ thấy nóc nhà xinh đẹp như trong truyện cổ tích, giữa sân có bể bơi, còn có cầu thang, từ cửa sổ có thể thấy vách tường và thảm trải tuyệt đẹp, lò sưởi trong tường cũng thật ấm áp.

"Thứ này không phải của tôi."

Lục Hành Thâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói thật với Hạ: "Là căn nhà Phó Bạc Vọng hứa tặng cho cậu lúc bàn bạc với tôi, trừ nó ra vẫn còn những thứ khác."

Phó Bạc Vọng?

Nụ cười trên mặt Hạ Ca nhạt đi, phi thuyền nhanh chóng chở bọn họ đến nơi khác.

Ở đó Hạ Ca lại tham quan rất nhiều thứ hoa lệ xa xỉ trước đây không dám nghĩ tới.

Sân trường vừa đẹp vừa lớn, đủ loại phòng ở và các xe tự chọn.

Còn có thân phận mới tượng trưng cho hoàn toàn tự do và an toàn đến từ quan chức cấp cao.

Lục Hành Thâm cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu đầy lý trí giới thiệu tất cả những thứ cậu có thể có, nói nếu muốn nhận những món quà này thì phải đón nhận thân phận mới, tham gia vào kế hoạch bảo vệ nhân chứng, thậm chí lần này không cần dùng danh nghĩa giả mạo con người mà làm người cải tạo, cộng thêm sống cùng Phó Bạc Vọng làm điều kiện tiên quyết.

Hạ Ca vẫn luôn im lặng lắng nghe, không chen ngang hắn.

"Ở đó cậu sẽ có tất cả những điều mình muốn." Lục Hành Thâm trầm giọng nói, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, hệt như vườn hoa bên kia rất cuốn hút.

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, Lý Ngạn nói đúng, nếu cậu đã muốn làm người thì nên để cậu tự lựa chọn chứ không phải quyết định thay cậu... Cho nên..."

"Lục Hành Thâm."

Hạ Ca không nhìn ra cửa sổ mà đi tới kéo tay áo Lục Hành Thâm.

"Ở đó có anh không?"

"... Không."

"Vậy tôi không muốn đi."

Hạ Ca quả quyết từ chối, cậu còn giơ tay lên ôm lấy mặt Lục Hành Thâm, ép hắn quay sang nhìn mình.

"Tôi thích nhà lớn thật đẹp, thích nóc nhà tròn như nấm, thích lò sưởi dát tường, thích được đến trường, thích sống cuộc sống không cần trốn tránh, nhưng tôi thích ở cùng anh hơn, anh không vứt bỏ tôi, tôi sẽ không vứt bỏ anh."

"..."

"Với lại."

Hạ Ca càng lúc càng gần, cảm nhận nhịp đập trái tim, nhìn thẳng vào mắt Lục Hành Thâm, giọng nói mang theo chút âm mũi.

"Anh biết không, trông anh bây giờ như sắp khóc vậy, sao tôi có thể để anh khóc được? Nếu nghĩ nữa sẽ bị quá tải."

"Đừng nói bậy. Sẽ không quá tải."

"Quả thật là không... Cho nên vì sao anh lại cho rằng tôi muốn làm người? Rõ ràng tôi rất vui vì được làm người máy mà?"

Hạ Ca càng nghĩ càng rầu: "Chẳng lẽ anh hiểu nhầm tôi thích thượng tá Phó? Không có chuyện đó đâu! Tôi muốn có mông cũng không phải vì anh ta!"

"... Do tôi thấy cậu viết bên bờ sông."

Nghĩ tới đây, Lục Hành Thâm không khỏi cảm thấy đau đớn.

"Hả?? Rõ ràng tôi viết... muốn trở thành người hùng mà, như vậy có thể nạp điện bằng ánh sáng!"

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Ngạn: Không liên quan tới tôi.
Bình Luận (0)
Comment