Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch

Chương 118

Người lớn muôn năm

Bầu không khí tĩnh lặng lướt qua phi thuyền.

Bốn mắt nhìn nhau, một người trống rỗng, một người cực kỳ ngạc nhiên.

Mấy giây sau, Lục Hành Thâm chớp mắt: "Người gì?"

Hạ Ca tưởng hắn nghe không rõ, nhỏ giọng lặp lại: "Người hùng..."

Lục Hành Thâm: "Ừ."

Hạ Ca: "Ừ??"

Lục Hành Thâm: "Tới giờ cơm rồi, về ăn thôi."

Hạ Ca: "Hả? À..."

Trông Lục Hành Thâm có vẻ rất bình tĩnh, sau khi xóa bỏ hiểu nhầm cũng không phản ứng lại, Hạ Ca cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lúc về tới nhà thì chợt nhớ ra, hỏi hắn.

"Vậy trái tim này..."

"Không sao." Lục Hành Thâm đoán được cậu muốn hỏi gì, xoa đầu cậu: "Nó là của cậu, nếu không thấy khó chịu thì cứ giữ đi."

"Được, được thật à?"

Thái độ quá hời hợt như chỉ tiện tay tặng một cái bánh ngọt, một món quà nho nhỉ, dù Lục Hành Thâm vẫn luôn như vậy... Nhưng Hạ Ca vẫn cảm thấy lần này không hề giống.

Cậu không xác định ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lục Hành Thâm, dường như được cưng chiều mà sợ, rầu rĩ nói: "Thứ quan trọng như thế cứ vậy đưa cho tôi ư? Dù là hiểu nhầm cũng không sao? Cái này... tôi không biết có thứ gì quý giá để đáp lễ không..."

Hai người đứng trước cánh cổng mở rộng, phía trước là những bụi hoa đủ màu sắc, chúng phản chiếu lên mặt Hạ khiến mặt cậu đỏ ửng, không khác gì những người bình thường.

Thậm chí còn giống hơn rất nhiều người khác.

Bị Hạ Ca nhìn chằm chằm như vậy rất dễ sinh ra ảo giác.

Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn cậu, ngón tay chạm nhẹ lên ngực nơi có trái tim đang đập thình thịch.

"Dù không lấy cho cậu thì nó cũng sẽ bị đóng băng ở một nơi hiu quạnh không thấy ánh mặt trời, có lẽ đến một ngày tôi sẽ quên đi sự tồn tại của nó."

"Sao vậy được, không quên đâu!"

"Ừ."

Lục Hành Thâm mỉm cười: "Còn bây giờ tôi đã nhận được quà đáp lễ rồi."

"Hả?? Sao tôi không nhớ, là gì vậy?"

"Một... luận chứng có thể được ghi chép ở dạng viết tay như cuốn ông nội để lại cho tôi, tiếp tục giấu ở nơi nào đó, để lại cho người sau tìm tòi."

Hắn càng nói càng thần bí, Hạ Ca nghe thấy tò mò không thôi, tim gan cồn cào, nắm chặt Lục Hành Thâm không buông đi vào trong sân, vừa đi vừa đoán, mãi sau đó vẫn không lý giải nổi.

Mặc dù có thể hiểu đối với Lục Hành Thâm, phát hiện mới hoặc định lý mới là quý giá nhất... Nhưng rốt cuộc là vì sao?!

Vì Lục Hành Thâm không chịu nói rõ nên Hạ Ca nhịn sắp hỏng rồi, bắt đầu giở trò chơi xấu, hai tay treo trên cổ hắn bám chặt không rời, hoá thành một trang sức cỡ lớn, không đạt được mục đích không bỏ qua.

"Khụ khụ..."

Sau khi vào nhà, một tiếng ho lớn cắt ngang trò đùa của cả hai: "Chú ý ảnh hưởng."

"Oa, bác sĩ Lý! Anh đến khi nào vậy?"

"Tôi? Tôi có về bao giờ đâu!"

Dạo này Lý Ngạn cảm thấy sự tồn tại của mình càng lúc càng thấp, thậm chí còn thấp hơn chú Đức, tức giận bất bình nói.

"Còn uổng tôi lo lắng đi theo vài ngày, hay lắm, kết quả cậu vừa tỉnh lại đã chạy theo Lục Hành Thâm đi chơi, còn không dẫn tôi theo! Uổng công tôi tình nguyện ở lại đây vừa trốn việc vừa làm công cho cậu ta mấy ngày."

Tiếng oán than ngập trời, Lý Ngạn đi nhanh tới giữa hai người họ, cố ý gia nhập đứng giữa cả hai, gạt trang sức Hạ ra, mỗi tay nắm một bên.

"Dù thời gian khó khăn nhất đã qua nhưng các cậu cũng không thể thả lỏng tới vậy được! Lo tranh thủ làm căn cước cho Hạ đi, còn ký tên độc quyền cửa sổ gì đó nữa, bên trên vẫn đang chờ, về vấn đề của A Cửu và cậu Trần, Hạ, cậu đi khuyên cậu ta tỉnh táo lại đi..."

Hạ Ca ngạc nhiên đứng ngẩn ra, nếu không phải bác sĩ Lý nhắc nhở, cậu không biết còn nhiều chuyện phải làm như vậy, lập tức thấy bất lực, dù đối phương nói gì đều chỉ ừ gật đầu, ngoan ngoãn hơn gấp trăm lần.

Vất vả lắm mới bảo được Hạ đi chuẩn bị, Lý Ngạn thở phào một hơi, cầm lấy ly nước trên bàn phòng khách uống một hơi lớn, sau đó khoác tay lên người Lục Hành Thâm —— Bị hắn né tránh nên vồ hụt.

"Này Lục, không phải tôi đã dặn cậu tiết chế chút à, vừa rồi cậu bất thường như thế, còn nhớ cậu ấy mới chỉ là trẻ con không? Cậu cứ vồ vập như vậy, chờ mấy đề án của Trần Tiếu Niên được thông qua, cậu sẽ bị xem như đang phạm tội đấy!"

"Đề án gì?"

Vừa rồi trông Lục Hành Thâm thích thú, ấm áp như gió xuân bao nhiêu thì vẻ mặt bây giờ càng lạnh lẽo mất kiên nhẫn bấy nhiêu, hắn chau mày, cực kỳ ghét chuyện mình vừa canh hai ba ngày đã thành kẻ phạm tội.

"Chưa xong nữa à?"

"Bây giờ không ai nhắm vào cậu được."

Lý Ngạn thả cốc nước xuống, tay gõ lên mặt bàn, chờ cốc nước tự động đầy trở lại, ngồi bên sofa nói.

"Chắc cậu không xem rồi, nghe nói đề án mới của họ Trần kia không phải cái đầu tiên, dã tâm của cậu ta không nhỏ, chỉ sợ không chỉ muốn có thế... Có điều tạm thời cậu ta đang khởi xướng dự luật cho trí năng và trình độ của người máy AI, đồng thời tiến hành phân cấp quản lý vì để bảo vệ sự an toàn của con người, những người máy suy nghĩ chưa trưởng thành, không hiểu được khái niệm lý lẽ đạo đức sẽ tiếp tục bị con người giám sát, không có toàn quyền quyết định."

"Ý cậu là..."

Lục Hành Thâm nghe anh ta nói vậy cũng ngồi đối diện, điều khiển trí não mở tài liệu liên quan xem lướt một lần, nắm rõ ý chính.

"Tiêu chuẩn trưởng thành hay không quá mơ hồ, chỉ sợ áp dụng vào giai đoạn đầu sẽ rất phiền, cuối cùng biến thành đạo lý khai sáng cho bên ngoài, thực tế không cho người máy có cơ hội được phán định có khả năng suy nghĩ và năng lực tự chủ, trở thành biến tướng áp chế, cậu đang lo Hạ cũng sẽ bị phán xét như vậy?"

"Hả? Cậu nghĩ nhiều rồi... Tôi đang nghĩ dù được phán định một cách công bằng thì chắc chắn cũng rất nhỏ tuổi!"

Lý Ngạn muốn quay về vấn đề chính: "Lục Hành Thâm, đừng làm thú nữa!"

"Ý gì đây? Cậu lo tôi sẽ xem cậu ấy như kiểu trưởng thành..."

"Đừng có nói ra!"

"À."

Lục Hành Thâm lạnh lùng gật đầu.

"Không trách tôi lo lắng được, bây giờ cậu ấy đã có mông rồi."

Lý Ngạn nghiêm túc nói, càng nói càng lo, cơ thể căng lên.

"Vả lại dù cậu có lương tâm thì người khác chưa chắc đã có, về sau nếu cậu ấy có thân phận riêng, chắc chắn sẽ gặp vô vàn kiểu người ngoài kia, nhất là kiểu hám sắc, ngây thơ như Hạ rất dễ bị ức hiếp, với lại người máy giỏi nhất là bắt chước và ghi nhớ, đặc biệt là cậu ấy, ký ức xấu rất khó bị xoá trôi..."

"Lý Ngạn, cậu tỉnh táo lại đi."

Lục Hành Thâm ngắt lời anh ta: "Dù là cậu thì một mình Hạ có đánh lại mười người cũng không thành vấn đề, vả lại cậu ấy có thể chạy."

"Không không, cậu không hiểu, lỡ tên kia là loại xảo quyệt thì sao?"

Lý Ngạn nghiêm túc nói: "Khinh cậu ấy ít kinh nghiệm sống, ít kiến thức, lừa cậu ấy làm chuyện xấu, sau đó..."

"Cũng như loại giả vờ làm bác sĩ lừa trẻ con đang chữa bệnh, nhưng thật ra là đang động tay động chân bắt nạt cậu ấy?"

"Đúng đúng, là loại ấy... Cái gì? Lục Hành Thâm, cậu đang kháy tôi đúng không?"

"Không có gì."

Lục Hành Thâm vẫn lạnh nhạt như thế, thậm chí bình tĩnh lấy cốc nước của mình uống một hớp: "Cậu nói cũng có lý."

"Đúng vậy, nên tôi cảm thấy việc khẩn cấp là sau khi lấy được căn cước thì phải cập cho cậu ấy một ít kiến thức của người trưởng thành, đề phòng lũ người xấu."

Lục Hành Thâm cúi đầu suy nghĩ: "Cũng như mấy thứ chúng ta học hồi còn tiểu học?"

"Đúng đúng!"

Nửa tiếng sau, Hạ Ca cuối cùng cũng hiểu đề án mới và các phương pháp quản lý người máy sắp xuất hiện, định hỏi bác sĩ Lý muốn ở lại ăn hay không.

Kết quả lập tức bị kéo ngồi xuống, tiến hành phổ cập kiến thức khoa học bằng miệng.

Lục Hành Thâm bị anh ta thuyết phục cũng ngồi bên cạnh nghe, hắn không am hiểu việc lên lớp, giáo dục phổ cập khoa học nên giao hết cho Lý Ngạn.

Ngoài ý muốn là khi Hạ nghe những câu hỏi rõ đến không thể rõ hơn kia lại không hề vô tri, biết nên làm gì trong tình huống nào, các kiến thức s1nh lý của con người và nên làm gì để bảo vệ mình đều đối đáp trôi chảy.

Đùa à.

Trước khi xuyên tới cậu cũng phải học chương trình giáo dục bắt buộc đấy!

Sau khi hỏi xong, Hạ Ca biết bọn họ lo lắng điều gì, chủ động an ủi: "Bác sĩ Lý yên tâm, tôi không dễ bị người xấu lừa đâu, tôi cũng không phải trẻ con."

"Không không, cậu cứ tiếp tục làm trẻ con cũng không sao, cậu mới chưa tròn một tuổi."

"... Hả? Cứ tính vậy sao? Tuổi của người máy không thể tính vậy được!"

Con ngươi Hạ co rút: "Chẳng lẽ sau này trên căn cước của tôi viết một tuổi ư? Đừng!"

Đường đường là một thanh niên lại phải làm trẻ con ư!!

Đừng mà!!

Lý Ngạn: "Cái này..."

Lục Hành Thâm bỗng chen vào hỏi: "Cậu muốn để mấy tuổi?"

Hạ Ca đáp không chút nghĩ ngợi: "18 tuổi! Đương nhiên là 18 tuổi! Tôi vốn... phải vậy chứ!"

Chết, suýt nữa thì lỡ mồm nói thật.

Lục Hành Thâm nhìn vẻ tự tin của cậu, trầm ngâm suy nghĩ.

Đề án mới quả thật rất hạn chế đối với người máy, nhưng nếu muốn hoàn toàn tự do, Hạ cứ nói mình 16 tuổi là đủ, lại khăng khăng nói 18 tuổi như phân chia theo tuổi tác của con người...

Thấy bác sĩ Lý không chịu tin, Hạ Ca lập tức quay lại, cầu cứu nhìn Lục Hành Thâm.

"Dù cơ thể hay tâm hồn tôi đều là người lớn! Lục Hành Thâm, anh hiểu mà! Anh hiểu rõ tôi nhất!

Lục – chưa kịp hiểu – Hành Thâm: "Hửm?"

Hạ – siêu dũng mãnh – Ca: "Không tin thì để tôi chứng minh cho anh xem!"

Lý – hiểu nhầm – Ngạn: "Chờ đã! Không được!"

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Ngạn: Không được! Đây là nội dung Tấn Giang không cho viết!

Lục: Thế à?
Bình Luận (0)
Comment