Hôm nay vẫn có bữa sáng, Hứa Điện cho người mang đến, ăn sáng xong, tiếp tục chuyện ngày hôm qua, bởi vì trạng thái của Mạnh Oánh Triệu Việt rất tốt, nên có thể tan học sớm, lúc trở lại biệt thự sắc trời còn chưa tối, Mạnh Oánh liền xuống bếp đi làm cơm, đã lâu rồi bọn họ chưa ăn cơm Mạnh Oánh làm, người nào cũng như quỷ đói.
Bởi vì buổi trưa ăn một bữa hamburger, mà mấy ngày nay đều ăn như thế, quả thật có hơi ngán, cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục lên tầng ba học tiếp, hôm nay chủ yếu giảng cho Chu Mẫn Nhi và Kiều Khởi, nhưng Mạnh Oánh vẫn nghiêm túc ghi chép, đến tám giờ thì tan học, Mạnh Oánh xin phép Hồ Nghiệp cho nghỉ.
"Đêm mai em có chút việc."
Hồ Nghiệp gấp sách lại, nhìn cô một cái, nói: "Biết em có việc, muốn xin phép nghỉ đúng không?"
"Dạ."
"Được, duyệt."
"Cám ơn thầy."
"Đi, thầy đưa em về." Hồ Nghiệp cất sách đứng dậy, Mạnh Oánh nói không cần, nhưng Hồ Nghiệp đã nhận lời của Hứa Điện, vẫn đưa Mạnh Oánh đến cửa chung cư.
Dưới lầu trọ trống rỗng hiu quạnh, Mạnh Oánh tới trễ hơn những người khác, nếu biết phiền toái như vậy, trước đó cô sẽ thuê cùng chỗ với mấy người Chu Mẫn Nhi.
Sau khi lên lầu, Mạnh Oánh đổ vào ghế salon, gửi tin nhắn cho Hứa Điện.
Mạnh Oánh: Buổi tối không cần gọi người tới dưới lầu, em cũng không phải trẻ nhỏ.
Đầu kia, Hứa Điện không đáp.
Mạnh Oánh cũng không gửi gì thêm, cô đóng cửa sổ lại, kéo kín màn cửa, trở về phòng, gọi video với Lưu Cần, biết được Vu tổng sắp xếp Lưu Cần dẫn dắt nghệ sĩ mới, Lưu Cần vừa tiến hành chỉ dẫn người kia xong, sự mệt mỏi hiện hết lên trên mặt, hai người hàn huyên một hồi, Mạnh Oánh lại gọi cho Mạnh Ngọc Lâm một cú điện thoại, hỏi thăm sự tình trong nhà, lại hỏi Mạnh Tiêu, em trai đã đi học, Trần Kiều lại gần nói chuyện đi du học của Mạnh Tiêu, Mạnh Oánh không phản ứng, bởi vì trong lòng cô đã có tính toán chuyện này rồi, sau đó Trần Kiều muốn hỏi chuyện Hứa Điện, Mạnh Oánh đành kiếm cớ cúp điện thoại.
Rồi ngồi thừ ra một lúc, cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới, mới đứng dậy đi vào phòng rửa tay, lúc đi ra, cô nghe được có tiếng xe ở dưới lầu, cô nhíu mày, đi ra ban công, mở cánh cửa thủy tinh, nhìn xuống.
Một chiếc xe màu đen đang dừng ở đó, Hứa Điện tựa ở trên cửa xe, cúi đầu chơi điện thoại, đầu ngón tay còn kẹp lấy một điếu thuốc, tay áo vén đến trên cánh tay.
Mạnh Oánh ngạc nhiên.
Cô nhìn mấy giây, mới quay người đi vào trong nhà.
Sau khi ngồi xuống nhìn về phía điện thoại.
Phía trên nằm một đầu Wechat.
Hứa Điện: Ngủ ngon.
Anh cho là cô đã ngủ.
Mạnh Oánh suy nghĩ một chút, nhắn.
Mạnh Oánh: Vẫn chưa ngủ, nhưng anh mau về đi, không cần ở phía dưới trông coi.
Hứa Điện: Ồ? Nhìn thấy anh rồi sao?
Hứa Điện: Lát nữa anh còn phải đi làm việc, một cái bến cảng xảy ra chuyện, anh không ở Lê thành, rất khó xử lý.
Mạnh Oánh: A, cố lên.
Hứa Điện: Nếu không thì gửi anh một cái nụ hôn?
Mạnh Oánh: 【 hôn cái đầu anh】
Một cái meme.
Hứa Điện: . . .
Hứa Điện: Cũng được.
Có còn hơn không.
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Oánh có chút buồn ngủ, lúc cô đang mơ màng thì nghe được tiếng động cơ nhỏ dần, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau Mạnh Oánh và Triệu Việt cùng nhau kết thúc cuộc tình chớp nhoáng này, lần này hai người đều vô cùng tỉnh táo, hóa ra việc nắm giữ được kĩ xảo điều chỉnh cảm xúc để không cộng tình lại thoải mái vô cùng.
Mà Chu Mẫn Nhi thì sắp điên rồi.
Sau khi trở về, Mạnh Oánh trực tiếp về chung cư của mình, bởi vì sắc trời còn sớm nên cô cũng thong thả, một chiếc xe màu bạc bắn tới, dừng bên chân cô, Yến Hành từ trong xe đi xuống, miệng ngậm điếu thuốc, gật đầu với Mạnh Oánh, sau đó mở cốp xe, lấy một chiếc va li loại nhỏ từ bên trong ra đưa cho Mạnh Oánh, cô đón lấy.
Yến Hành mỉm cười: "Mạnh tiểu thư xinh đẹp như vậy, bộ váy này chắc chắn rất hợp với cô, cô cần thợ trang điểm không? Chờ một chút tôi gọi người đến cho cô."
"Không cần, tự tôi có thể làm."
"Vậy được." Hắn nhìn cái vali, "Tôi giúp cô đưa lên?"
"Không cần."
"OK."
Yến Hành cầm điếu thuốc xuống, nhìn Mạnh Oánh lên lầu, rồi ngồi trở lại trong xe, khởi động xe, chiếc xe màu bạc nhanh chóng mất dạng.
Vì Hứa tổng, ném một phòng hội nghị đầy người chạy tới đưa lễ phục, hắn thật quá trung thành, đáng khen.
*
Sau khi lên lầu, Mạnh Oánh mở vali ra, bên trong là một chiếc váy màu đen hở một bên bả vai, và phần eo được chiết rất tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên cô mặc kiểu dáng này, phối với một chiếc khăn lụa cùng màu, Mạnh Oánh trang điểm trước, cô nghĩ một đôi môi đỏ diễm lệ sẽ thích hợp với chiếc váy này, sau đó lại vén tóc để qua một bên.
Sau khi chuẩn bị tốt, cô liền thay váy, kéo khóa kéo lên, chiếc váy lập tức phác họa ra vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lại phủ thêm áo choàng, vừa định đi thì phát hiện bên trong còn có một cái hộp, cô cầm lên, mở ra, là một sợi dây chuyền, được đính lên những hạt kim cương nhỏ.
Xem ra là một bộ, Mạnh Oánh đeo dây chuyền lên, sau đó lại phát hiện bộ trang sức này không có khuyên tai, mà cô chủ yếu đến đây để học nên không mang theo nhiều trang sức chỉ có đôi màu đỏ đeo lúc đến sân bay.
Nếu như mang lên sẽ gây khó xử, nên cô không mang, chọn một cái túi nhỏ bỏ điện thoại và một chút tiền mặt, chìa khoá, đúng lúc chuông điện thoại reo lên.
Cô bắt máy.
Là Hứa Điện.
Giọng anh có hơi trầm, "Xong chưa?"
"Rồi."
"Ừ."
Mạnh Oánh vừa nói, vừa mở cửa. Bên ngoài, Hứa Điện mặc áo sơ mi đen quần dài, đang buộc cà vạt, đầu ngón tay thon dài nắm lấy hai bên cà vạt, vừa lúc nhìn thấy cô mở cửa.
Động tác dừng lại, đôi mắt đằng sau thấu kính hiện lên một tia kinh diễm, anh thất thần.
Mạnh Oánh đi ra ngoài, nói: "Anh đến sao không nói?"
Cửa đóng lại, cô quay đầu, nhìn anh còn đứng như trời trồng, "Hả?"
"À, vừa mới tới thôi. . ." Hứa Điện hoàn hồn, buộc cà vạt theo quán tính, kết quả đều buộc sai, anh thở dài, cuối cùng nâng cằm cô lên, nhìn cô nói, "Em thật đẹp."
Mạnh Oánh sửng sốt một chút, dùng túi xách đẩy tay anh ra, ánh mắt rơi vào cổ áo, làn da anh luôn trắng như vậy.
"Đi thôi." Cô dời ánh mắt, nhấc váy.
Hứa Điện dứt khoát từ bỏ việc thắt cà vạt, đi sau giúp cô nâng váy, thang lầu cao, nhưng hẹp, hai người một trước một sau, eo cô rất nhỏ, Hứa Điện liếm hàm răng một vòng, cảm thấy yết hầu đang bốc cháy.
Đổi một chiếc xe.
Là chiếc Maybach màu đen.
Kéo cửa ra, Mạnh Oánh ngồi xuống, Hứa Điện khom lưng dịu dàng thả váy rủ xuống dưới chân cô, sau chống cửa sổ xe hỏi: "Có đói bụng không? Muốn ăn gì trước không?"
"Không cần, em đã ăn chút đồ ở nhà thầy rồi." Mạnh Oánh lắc đầu.
"Được."
Hứa Điện vòng qua bên kia rồi ngồi xuống, sau khi yên vị, lại thắt cà vạt, phân phó tài xế đằng trước lái xe. Nơi diễn ra buổi đấu giá cách không xa, rất nhanh liền đến.
Hứa Điện cầm áo khoác, mặc vào, xuống xe, muốn đi qua mở cửa, nhưng Mạnh Oánh đã ra tới, trước mặt là một tòa nhà mang phong cách La Mã cổ đại, sơn son thếp vàng.
Bởi vì sắc trời đen, càng làm nổi bật màu vàng sáng lấp lánh, Hứa Điện cài cúc áo khoác, đôi mắt anh bị những ánh sáng chói lòa này làm cho thoạt nhìn như rất lạnh lùng xa cách cùng với nụ cười nhạt nhẽo của anh.
Mạnh Oánh nhìn anh.
Cô cũng không cảm thấy xa lạ gì với nụ cười này.
Anh quay đầu lại đưa khuỷu tay ra cho cô, ý cười bên trong đôi mắt dạt dào, Mạnh Oánh cười, bàn tay nhỏ khoác nhẹ lên cánh tay của anh, tài xế đeo bao tay, cầm theo một cái vali nhỏ gọn đi sau lưng, phải đi lên bậc thang thật dài và qua một cái quảng trường nhỏ mới đến nơi, Hứa Điện bất giác nhìn lỗ tai của Mạnh Oánh.
Cô không đeo khuyên tai, nhìn khá trống trải, Hứa Điện nắm thật chặt, dời ánh mắt, một đường đi vào.
Tại cửa ra vào đưa thiệp mời, sau đó là một hội trường đấu giá rất lớn, bên trong đã ngồi rất nhiều người, Hứa Điện không đi lên mấy hàng ghế đầu, mà đếm ngược hàng ghế thứ ba từ dãy ghế cuối, một vị trí có tầm nhìn không tệ, rồi ôm nhẹ lấy eo Mạnh Oánh đi vào, ngồi xuống.
Người tài xế kia thì ngồi ngay phía sau.
"Tay em sao lúc nào cũng lành lạnh vậy?" Hứa Điện đụng phải Mạnh Oánh tay, thấp giọng hỏi.
Mạnh Oánh nói: "Trời sinh."
Giọng cô rất nhỏ.
"Lạnh không?" Nói, Hứa Điện cầm xuống áo khoác, choàng lên vai cô, Mạnh Oánh cúi đầu nhìn áo khoác bao bọc lấy người mình, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, cô trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn bàn đấu giá.
Bọn họ tới khá trễ, ngồi một hồi, liền có người đưa tới một bảng số cho Hứa Điện, sau đó người chủ trì buổi đấu giá cũng lên sân khấu.
Sau một lời dẫn cho có không khí hơn, thì từng món đồ cũng được đưa lên sân khấu, giới thiệu, khai mạc.
Đây là lần đầu Mạnh Oánh được tới những nơi như thế này, nên cô cũng để tâm hơn rất nhiều, vì thế cô nhận ra rằng giá ở đây rất cao, không có món nào dưới 5 triệu, mà Mạnh Oánh cũng không hề biết bất kỳ thông tin gì của những thứ đồ có giá trên trời này. Mỗi một vật phẩm đều thu hút nhiều người tham gia đấu giá, nhưng Hứa Điện một mực không lên tiếng, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành ghế theo nhịp, sau đó anh cầm lấy ngón tay Mạnh Oánh, khiến cô giật nảy mình, quay đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa của Hứa Điện cong cong, "Để anh xem xem, có ấm không."
Mạnh Oánh vặn mi, rút trở về.
Sau hỏi: "Anh không tham gia sao?"
"Không vội."
Lại một lát sau, rốt cục cũng đến vật phẩm cuối cùng, là một bộ khuyên tai, tạo hình hết sức xinh đẹp, bởi vì không phải khuyên tai bình thường, thoạt nhìn như là một cái lá cây, lại giống là đóa hoa, những người phụ nữ ở đây đều hết sức tập trung lên món đồ kia, có người nhỏ giọng nói thầm.
Nói bằng tiếng Anh: "Chính là nó!"
Người chủ trì bắt đầu kêu giá.
"60 triệu."
Mạnh Oánh: ". . ."
Vật phẩm quan trọng nhất dành đến cuối cùng!
Nên giá khởi điểm cũng khiến người ta phải xuýt xoa!
Mạnh Oánh đột nhiên nhớ đến một bình luận trên mạng.
Không thể hiểu được thế giới của người có tiền đâu.
"70 triệu." Người đàn ông bên cạnh giơ tấm bảng, giọng điệu trầm thấp nhưng vang lên cực kỳ rõ ràng trong hội trường, rất quyến rũ, lập tức có rất nhiều người đổ mắt về phía này.
Mạnh Oánh cũng ngay lập tức nhìn sang bên cạnh, biểu cảm không thể tin được mà nhìn anh.
Hứa Điện bắt tréo chân, bộ dạng như người vừa mới hô giá không phải anh vậy.
Sau lúc đó.
Không ai lên tiếng.
Người bán đấu giá kia lặp lại hai lần, lúc này, cách đó không xa giọng nam trầm trầm vang lên
"71 triệu."
Hứa Điện: "80 triệu."
Đã có một vài tiếng xì xầm vang lên, Mạnh Oánh thật không dám tin vào tai mình, cô nhìn anh, suýt chút muốn chửi anh điên rồi. Tăng giá một cách chóng mặt, khiến tim cô muốn rớt ra ngoài luôn.
Mấy giây sau.
Bên kia.
"81 triệu."
Có thể thấy được người kia rất cố chấp, nhưng lại động phải tên điên Hứa Điện này hết lần này tới lần khác. Không bao giờ đấu lại một tên điên, trừ khi bạn cũng điên.
"90 triệu."
Mạnh Oánh: ". . ."
Bên kia, không có động tĩnh nữa.
"90 triệu lần một, 90 triệu lần hai, 90 triệu lần ba, thành giao." Khoảnh khắc người chủ trì buổi đấu giá gõ xuống, cả hội trường theo đó mà xôn xao không ngớt.
Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng, Hứa Điện để bảng đấu giá xuống, nắm tay Mạnh Oánh đứng dậy, cô chống lên thành ghế gắng sức đứng dậy, vì cô cảm giác đầu gối của mình mềm nhũn sắp khuỵu xuống tới nơi rồi.
Hứa Điện nhìn cô, "Sao vậy?"
"Tê chân?"
"Không phải." Cũng may ánh đèn ở đây không sáng, Mạnh Oánh đã kịp thu lại biểu cảm hoảng loạn của mình, Hứa Điện đưa tay ôm cô, vung ra nhiều tiền như vậy mà biểu cảm của anh vẫn như không có chuyện gì lớn, đi vài bước, Mạnh Oánh mới lấy lại tinh thần, ra hành lang, đột nhiên, Hứa Điện kéo Mạnh Oánh ra phía sau mình, che chở cô.
Mạnh Oánh bị giật mình, cả người tựa vào bức tường đằng, vừa ngẩng đầu một cái.
Thì cảnh tượng trước mắt dọa cô suýt chút phát điên.
Một người đàn ông cao lớn miệng cắn xì gà, cầm một khẩu súng nhắm vào trán Hứa Điện, mà không biết từ lúc nào súng của anh cũng yên vị trên trán của người kia .
Ánh mắt Mạnh Oánh nhìn qua.
Dương Nhu cầm túi xách đứng bên cạnh người đàn ông kia.
*ờ thì 90 triệu nhân dân tệ tính xấp xỉ là 323 tỷ đồng nha mọi người, một đôi khuyên tai mà bằng mẹ nó căn biệt thự thì tôi cũng không biết nói gì hơn, chắc người đeo cũng áp lực lắm tại đeo cả căn biệt thự lên tai cơ mà. hoặc cho dễ hình dung hơn thì đôi khuyên tai này có giá bằng hai chiếc siêu xe Bugatti Veyron nha mn , mỗi bên đeo mỗi chiếc xem mn có trầm trồ :))) and happy new year nhaa i luv u. kopiko74 @tpnq_srndipity