"Hứa Điện." Người đối diện cất giọng khàn khàn, hơi híp mắt lại.
"Văn Trạch Lệ." Hứa Điện nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng.
Văn Trạch Lệ dời tầm mắt, nhìn Mạnh Oánh phía sau lưng anh, đồng thời cũng cảm nhận được nòng súng Hứa Điện ấn sâu vào trán hắn hơn, Văn Trạch Lệ thu hồi ánh mắt, nói: "Mày đuổi em gái tao về kinh đô là vì người phụ nữ này sao?"
Đầu ngón tay Hứa Điện dùng sức, như muốn xuyên qua đầu người kia, đôi mắt đằng sau thấu kính tràn ngập sự trào phúng, "Mắc mớ gì tới mày?"
"Lợi hại." Văn Trạch Lệ gật gật đầu, "Hứa gia có thể dưỡng ra một con sói như mày, rất lợi hại, nhưng vì sao còn có hứng đi giành mấy thứ đồ vặt vãnh này?"
"Ai có tiền người đó thắng, mày yếu thì đừng ra gió." Hứa Điện đưa tay, kéo tay Mạnh Oánh lại, đột nhiên có sự ấm áp len lỏi, Mạnh Oánh không màng thế sự nữa, chỉ yên lặng đứng sau lưng anh, người chung quanh tản đi rất nhiều, cũng có vài người mang tâm tình hóng hớt nhìn hai gương mặt người đàn ông phương Đông đang giương cung bạt kiếm, thậm chí còn có vài người đàn ông cao to lực lưỡng huýt sáo như muốn góp vui.
"Mày nâng giá như vậy, tao còn chơi thế nào?" Văn Trạch Lệ gằn giọng.
Hứa Điện như sợ thiên hạ chưa loạn, giọng điệu cà lơ phất phơ, "À, chịu thôi, tao đã chọn nó rồi."
Người kia không lên tiếng.
Dương Nhu ở đối diện vẫn luôn dán mắt trên mặt Hứa Điện, và Mạnh Oánh đang nép sau lưng anh, nhìn như bình tĩnh, thực tế trong lòng cô ta đã dậy sóng ít nhiều.
Mạnh Oánh thoải mái đối mặt với cô, nhìn tấm thẻ cô ta cầm trong tay, cô nhận ra đây là người vừa mới tranh giá cặp khuyên tai kia.
Giằng co thêm chốc lát, Văn Trạch Lệ lại lần nữa nhìn về phía Mạnh Oánh, thấy dây chuyền kim cương yên vị trên cổ cô, Dương Nhu cũng nhìn thấy, sắc mặt ả biến đổi lớn.
Xoạt —— Văn Trạch Lệ thu khẩu súng về, nói với Dương Nhu: "Hết cách rồi, dây chuyền của người ta với đôi khuyên tai là cùng một bộ."
Dương Nhu cắn răng thật chặt, gắt gao nhìn Hứa Điện.
Hứa Điện lại không nhìn cô ta, bỏ súng xuống, ném cho một bên lái xe, lái xe nhanh chóng tiếp nhận súng, bỏ vào cặp táp, sau đó, nới lỏng tay Mạnh Oánh, rồi vòng tay ôm eo cô, sửa lại cà vạt, quay người rời đi.
Mạnh Oánh thuận theo ánh mắt Dương Nhu, đưa tay chạm vào dây chuyền đeo trên cổ.
Có thể cảm nhận được chi tiết hình lá cây.
A, dây chuyền này cùng với đôi khuyên tai kia hình như là một bộ.
Giày cao gót giẫm lên bậc thang, trái tim còn đập nhanh không thể kiểm soát được, cho đến khi ra khỏi nơi đó, nhìn kiến trúc đèn đuốc sáng trưng, mới thoáng thở phào một hơi.
Hứa Điện khoác áo lên bả vai Mạnh Oánh, bao bọc cô lại, thấp giọng hỏi: "Có lạnh không?"
"Em ổn." Mạnh Oánh trả lời.
Lái xe cầm theo cái vali nhỏ, một đường theo sau lưng, đi xuống bậc thang thật dài, liền thấy Dương Nhu và người đàn ông tên Văn Trạch Lệ cũng đi ra, hai chiếc xe cách rất gần, Văn Trạch Lệ cầm xì gà từ trong miệng ra, một tay đè cửa xe, hỏi: "Có muốn đi ăn khuya không?"
Hứa Điện mở cửa xe, nhìn Mạnh Oánh, "Em đi không?"
Mạnh Oánh cảm thấy mông lung.
Hai người họ vừa mới chĩa súng vào đầu nhau, giờ lại rủ đi ăn khuya?
Cô không có hứng thú với các mối quan hệ của Hứa Điện, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Hắn là ai? Hai người vừa mới?"
"À, anh của Văn Dao."
"Văn Dao?"
Hứa Điện nới cổ áo, cằm bạnh ra, có chút nóng, anh có vẻ không tự nhiên, lại cẩn thận nhìn thái độ của Mạnh Oánh, nói: "Chính là. . . Lần trước buổi diễn thời trang TY ---- Trung Quốc, người mẫu cuối cùng kia."
Nhớ ra rồi, người mẫu mặc bộ trang phục thêu, là người bổ nhào vào lòng Hứa Điện sau khi trình diễn xong. Mạnh Oánh chần chừ một lúc, lại liếc mắt nhìn bên kia.
Dương Nhu đứng ở cửa xe bên kia, cũng đang nhìn bên này.
Mạnh Oánh nhíu mày, quay đầu nhìn người bên cạnh, cuối cùng cô nở nụ cười, "Vậy được, đi thôi."
Màn kịch này, có thể xem trực tiếp thì quá tốt.
"Tốt." Hứa Điện che chở Mạnh Oánh ngồi vào trong xe, chỉnh lại váy cho cô, vừa tháo cà vạt vừa nói với Văn Trạch Lệ: "Được."
Văn Trạch Lệ gật đầu, "Đi theo xe chúng tôi."
Hứa Điện đóng cửa xe, tháo cà vạt, tiện tay quấn ở trên cánh tay, đi vòng qua xe, mở cửa ngồi vào bên cạnh cô, phân phó lái xe.
Chiếc xe Benz đằng sau phóng lên, lướt qua bên sườn xe Maybach, Maybach theo sát lấy, Mạnh Oánh lấy áo khoác xuống đưa trả lại cho Hứa Điện.
Hứa Điện cầm lấy, liếc nhìn cô một cái.
Bờ vai cô thon thả trắng mịn, mặc chiếc váy tôn lên vòng eo rất nhỏ, Hứa Điện lại giật giật cổ áo, đang định nói chuyện, Mạnh Oánh lại cười nhìn anh, hỏi: "Dương Nhu đang qua lại với hắn sao?"
Hứa Điện sững sờ, mượn ánh sáng trong xe nhìn đôi mắt của cô.
Đôi mắt cô cong cong, rất xinh đẹp, mà lại mang theo mấy phần hiếu kỳ, Hứa Điện nói: "Sao anh biết được?"
"À." Mạnh Oánh ứng tiếng, che miệng ngáp một cái.
Hứa Điện cảm thấy bất an, đột nhiên phân phó lái xe: "Về chung cư."
Mạnh Oánh mở mắt ra, nói: "Về chung cư làm gì?"
Hứa Điện không rên một tiếng, nhìn chằm chằm cô. Mạnh Oánh đưa tay, chạm vào vành tai của anh, Hứa Điện cứng đờ, một giây sau, tay chống vào thành ghế đằng sau lưng cô, từng bước áp sát vào người cô, Mạnh Oánh chậm rãi vuốt ve, nói với Hứa Điện: "Em muốn đi ăn khuya."
Tay Hứa Điện khoác lên thành ghế nắm chặt lại, anh phân phó lái xe, đuổi theo chiếc Benz kia.
Lái xe ở phía trước, bất lực đành phải làm theo, cũng may hắn đi chưa xa, sau đó rẽ ngoặt, lại đuổi kịp. Chỉ chốc lát sau, chiếc Benz trước mặt Benz đã dừng trước một nhà hàng sang trọng của người Hoa, nhà hàng ở ngoài trời, rất nhiều gương mặt người Hoa, cửa Benz mở ra, Văn Trạch Lệ cùng Dương Nhu đồng thời bước ra từ hai phía, Văn Trạch Lệ quay đầu nhìn.
Maybach chậm rãi dừng lại, Hứa Điện xuống xe, đóng cửa, lại vòng qua bên này, nắm tay Mạnh Oánh xuống xe, váy Mạnh Oánh còn ngắn hơn của Dương Nhu, hoàn toàn có thể tự đi được, Hứa Điện nhất định phải dắt, sau khi cửa xe đóng lại, Hứa Điện tiếp lái xe đưa tới áo khoác, cho Mạnh Oánh phủ thêm.
Lúc đi đến chỗ Văn Trạch Lệ, hắn hừ lạnh.
"Em gái tôi nói cậu rất ôn nhu, lúc đó tôi còn không tin." Hắn lấy điếu thuốc mà người lái xe đưa tới, hỏi: "Mà cái tên thư ký của cậu, tên gì nhỉ? Giang Dịch, tình trạng gia đình thế nào?"
Ba người đi thành hàng, Văn Trạch Lệ đi song song bên người Hứa Điện, chưa đốt thuốc, có chút suy tư.
"Cao tài sinh, thư hương thế gia, cha mẹ đều là giáo sư."
"Giáo sư? Cũng được." Văn Trạch Lệ gật gật đầu, người phục vụ kéo ghế, Dương Nhu ngồi xuống, Văn Trạch Lệ liền ngồi bên cạnh, Mạnh Oánh và Hứa Điện ngồi đối diện, Mạnh Oánh vừa lúc ngồi đối diện với Dương Nhu, cô ta không quan tâm, bởi vì sự chú ý đã dành hết cho sợi dây chuyền trên cổ Mạnh Oánh.
Hứa Điện cầm điếu thuốc của Văn Trạch Lệ đưa tới, cúi đầu bắt lửa, Văn Trạch Lệ gọi phục vụ mang đồ ăn lên, lại hỏi Hứa Điện: "Năng lực làm việc của hắn thế nào?"
"Đi theo tôi mấy năm, không mắc lỗi gì quá nghiêm trọng, nhà xe có hết rồi, anh thấy thế nào?" Hứa Điện ngậm lấy điếu thuốc, nhíu mày hỏi lại.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh.
"Giống cậu thì phiền."
"Thế thì không đến mức." Hứa Điện cầm lấy đũa, lau sạch sẽ, đưa cho Mạnh Oánh, lại gọi nhân viên lấy cốc nước ấm, sau khi nước được bưng ra, Hứa Điện đưa cho Mạnh Oánh, thuốc lá dời chút, thấp giọng nói: "Lau son rồi uống."
Vừa nói, ngón tay liền lau môi Mạnh Oánh, cô vặn mi, cũng đi theo đưa tay, đầu ngón tay bắt lấy ngón tay cô, đôi mắt dạt dào ý cười.
Mạnh Oánh đẩy tay anh ra, nguýt một cái, sau đó cầm khăn tay lau miệng, bưng nước uống, thực sự rất khát.
Văn Trạch Lệ híp mắt, khói mù lượn lờ mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Oánh.
"Người cậu thích là diễn viên à?" Văn Trạch Lệ kịp phản ứng, cô khá quen.
Hứa Điện nhìn Văn Trạch Lệ: "Cô ấy tên Mạnh Oánh."
"À." Văn Trạch Lệ thu tầm mắt lại, sau đó nhìn Dương Nhu, sắc mặt cô ta vẫn luôn không tốt, hắn nói: "Không phải mối quan hệ của Dương gia với Hứa gia thân thiết lắm hả? Sao không thấy hai người nói gì vậy?"
Chuyện ở Lê thành, Văn Trạch Lệ ở kinh đô xa nên không biết, hắn vừa nói, chỉ thấy sắc mặt Dương Nhu càng thêm gượng gạo. Hắn lại nhìn Hứa Điện, anh chậm rãi hút thuốc, nói: "Trước kia rất tốt."
Nói xong, anh lại mò đến bàn tay Mạnh Oánh để dưới bàn, nắm thật chặt.
Mạnh Oánh muốn rút về, lại phát hiện đầu ngón tay anh hình như hơi run run, cô nhìn xuống, một giây sau, anh tiến tới, ở bên tai cô thì thầm, có vài phần cầu khẩn: "Đừng đi."
Mạnh Oánh nhìn anh.
Anh lần nữa ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa bên trong cũng đã khôi phục bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, các món ăn lần lượt lấp kín bàn, đều là món ăn Trung Quốc, có cháo có bánh bao hấp, còn có đồ nướng, mà đồ nướng phải lấy ra từ ống trúc.
Cháo là cho Mạnh Oánh.
Dương Nhu chần chừ một lúc, nói với Văn Trạch Lệ: "Em cũng muốn cháo."
"Để anh hỏi xem." Văn Trạch Lệ gọi người phục vụ, cô ấy lại nói đây là phần cuối cùng, Văn Trạch Lệ cũng không bắt buộc, hắn nói với Dương Nhu: "Ăn bánh bao đi."
Dương Nhu cắn môi dưới, cô nhớ tới một năm trước, bị Liễu Yên chế giễu.
"Ăn trong chén còn nhìn trong nồi, cuối cùng chỉ có một kết cục là mất cả chì lẫn chài."
*
Khi ngồi vào bàn, Mạnh Oánh mới hiểu rõ mục đích Văn Trạch Lệ mời ăn khuya, người này đang thăm dò thư ký của Hứa Điện, Giang Dịch.
Ý tứ này, là em gái hắn đang mập mờ với Giang Dịch, dạo gần đây ngày nào Văn Dao cũng cười như bị ngốc, thân là anh trai rốt cục đã phát hiện.
Thế là, mới có một bữa ăn khuya thắm đượm sau khi hai người chĩa súng vào nhau.
Về phần Dương Nhu, mục đích là vì đôi khuyên tai này, đáng tiếc bị Hứa Điện đập tiền như vũ bão đoạt mất.
Lại sau đó, Mạnh Oánh biết dây chuyền đeo trên cổ cùng với đôi khuyên tai kia là một bộ, đã cảm thấy cổ rất nặng, cảm giác như có thể bị chặt xuống lúc nào không hay, mà theo như ý tứ trong lời nói của Văn Trạch Lệ.
Thì anh ta đã kết hôn rồi!
Cùng Dương Nhu, có mập mờ gì đó không, nhìn không quá giống, nhưng ai biết được.
Mạnh Oánh toàn bộ hành trình không nói lời nào, chỉ tập trung ăn.
Nhưng Dương Nhu cứ chốc chốc lại dán mắt vào người Hứa Điện, cô lại có nhìn thấy mấy lần.
Ăn xong bữa khuya, hồi chung cư, Mạnh Oánh hơi mệt, Hứa Điện uống một chút rượu, có nhàn nhạt mùi rượu, anh nghiêng người, tay đặt trên đầu gối.
Nhìn Mạnh Oánh nhắm mắt lại mở mắt, lông mi cô rất dài, rung rinh theo từng cái chớp mắt.
Hứa Điện lại kéo cổ áo, sau đó, tiến tới, Mạnh Oánh mở mắt, nhìn thấy anh tới gần, cô nghiêng người né đi, Hứa Điện nắm tay lại thành quyền, cũng không thể làm gì hơn.
Maybach đến chung cư.
Bên ngoài chung cư có một chiếc xe màu bạc đang đậu, một cô gái tóc vàng mắt xanh đang đứng bên cạnh xe, trong tay bưng một cái hộp gấm, Maybach dừng lại.
Hứa Điện ôm Mạnh Oánh từ trong xe ra, lúc đưa cô lên nhà, thuận tay lấy hộp gấm kia, Mạnh Oánh bị gió thổi qua, tỉnh táo hơn chút, cô nhìn Hứa Điện hỏi, "Anh muốn đi theo?"
Hứa Điện chân đạp lên bậc thang đầu tiên, anh nhíu mày: "Anh đưa em đi lên."
Mạnh Oánh cúi đầu nhìn váy, còn có cảm giác lạnh lẽo của kim loại trên cổ, kịp phản ứng, một thân trang phục hôm nay đều là đồ của Hứa Điện đây này, cô gật đầu: "Được thôi, để em thay đồ."
Nói, cô nhấc váy bước lên cầu thang, Hứa Điện theo sau lưng, hai người một trước một sau lên lầu hai, mở khóa, Mạnh Oánh đặt chìa khóa trên cái bàn ở chỗ ra vào.
"Anh ngồi đợi một chút, em đi thay lễ phục."
Mạnh Oánh nói xong, chuẩn bị vào phòng, lại nghe giọng Hứa Điện trầm thấp vang lên, "Mạnh Oánh."
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Điện quỳ một chân trên đất, cổ áo hơi mở, điếu thuốc trong miệng cũng được lấy ra.
Mạnh Oánh ngạc nhiên, "Anh làm gì vậy?"
Hứa Điện đưa tay, kéo tay cô, "Ngồi."
Mạnh Oánh híp mắt.
"Có mấy lời anh muốn nói."
"Ngồi." Hứa Điện hất cằm, chỉ cái ghế trước mặt, Mạnh Oánh còn chưa phản ứng, liền bị anh dắt lấy ngồi xuống, cô nhìn anh.
Hứa Điện một tay mở ra cái hộp kia, hộp vừa mở, bên trong là cặp khuyên tai kim cương sáng lấp lánh, sau đó, anh lấy ra, chiếc khuyên tai hiện diện ở trước mắt, quả nhiên là hình lá cây, thiết kế rất tinh xảo, Hứa Điện mở nút thắt, sau đó, đứng dậy, đầu ngón tay vén tóc Mạnh Oánh ra, đưa chiếc khuyên đến bên lỗ tai cô, rồi nhẹ nhàng xỏ cây nhọn vào chiếc lỗ biến dạng bởi vì đã từng bị thương do giật mạnh kia.
Lập tức, chiếc khuyên tai đã che khuất cái lỗ biến dạng của Mạnh Oánh, kim cương tỏa sáng, đeo xong bên còn lại, cảm thấy vô cùng lộng lẫy.
Đeo xong, đầu ngón tay Hứa Điện mơn trớn vành tai của cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn, nói: "Rất hợp với em, đeo nó đi."
Mạnh Oánh đưa tay sờ khuyên tai, lại chỉ mò đến một mạnh kim loại lạnh buốt, mà Hứa Điện đang ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh chứa đựng cảm xúc mãnh liệt, bỗng nhiên, cô phảng phất như nhìn thấy một mảnh thâm tình trong đôi mắt đào hoa.
Sau đó, cô nhớ tới Hứa Khuynh đã từng nói.
"Hứa Điện rất hời hợt với những người phụ nữ thích hắn, rất lạnh lùng, mặc dù không đến mức tổn thương họ, nhưng có thể thấy được sự xa cách từ trong ánh nhìn của hắn, mà chính cái loại lạnh lùng xa cách đó giống như nhát dao, cứa vào lòng."
Bởi vì bạn tốt của Hứa Khuynh đã từng theo đuổi Hứa Điện, anh chính là như vậy. Mạnh Oánh ở đại học đã thấy rất nhiều, cho nên cô cảm thấy không xa lạ gì với thái độ lạnh nhạt của anh trong lúc hai người qua lại với nhau.
Mà đêm nay, cô đã thấy lại điều đó, thái độ của anh đối với Dương Nhu, không chỉ là thái độ, còn có ánh mắt xa cách, lạnh lùng, giống như cách đối xử với những người theo đuối anh vậy.
Cô suy nghĩ, thấp giọng nói: "Dương Nhu. . ."
Hứa Điện trong lòng hoảng hốt: "Lúc Dương Nhu kết hôn, anh đã từng không chấp nhận được vì dù sao cũng là thanh mai trúc mã, lúc ông nội qua đời, anh và cô ta đã nương tựa vào nhau, nhưng đó mãi chỉ là thiện cảm thời niên thiếu, cô ta quá thích Lý Dịch, ngay khi có cơ hội anh cũng chưa bao giờ có ý định muốn bước xa hơn với cô ta, thế là cô ta kết hôn, lúc ấy tình cảnh của Dương gia không tốt, anh cũng được xem như anh trai của cô ta, nên có thể làm được gì thì làm cho cô ta yên tâm về nhà chồng."
"Nhưng sau hai năm cưới nhau, cô ta không an phận, vừa muốn làm vợ Lý Dịch, vừa muốn có được tình cảm của anh, lúc ấy anh lại gặp em, vừa nhìn là anh có thể nhận ra em, có thể lúc trước lòng anh rất hỗn loạn, đối với tình yêu anh cảm thấy không quá quan trọng, anh thích em mang khuyên tai, nhất là khuyên tai đỏ, bởi vì có thể làm nổi bật làn da trắng muốt của em, nhưng về sau, anh lại thích cảm giác hôn lỗ tai của em, có thể anh đã không nhận ra được tình cảm của mình."
"Cho