Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 19


Trans: Nàng fish.
” Tuy nói thế nhưng con không biết đấy thôi, thằng bé đó đã ở nhà chúng ta một khoảng thời gian trước khi làm lễ nhận con thừa tự, cha con đã gửi gắm rất nhiều tâm tư vào thằng bé, bây giờ bọn họ đột nhiên đổi ý, dù cha con không nói nhưng ta thấy trong lòng ông ấy không dễ chịu chút nào!” Châu Thị thở dài nói.
“Thà bây giờ đau ngắn còn hơn tương lai đau dài.

Tính của cha vốn đã thế, một thời gian nữa nghĩ thông suốt sẽ tốt thôi.” Lăng Ngọc không đồng tính với suy nghĩ của bà.
Châu Thị bực mình dí ngón tay vào trán nàng: “Hai cha con các người, thật sự khiến người ta không biết phải nói gì, hai kẻ cứng đầu cứng cổ!”
Lăng Ngọc gối lên bờ vai của bà, ôm vòng vòng eo của bà và nói: “Cha cưới được người thật sự không biết là phước của bao nhiêu kiếp tu.”
Lời này không phải cố ý nói ra để lấy lòng Châu Thị, mà chỉ vì nàng thật sự nghĩ như vậy.
Mẹ của nàng ấy à, tính tình dịu dàng hiền lành, khi còn trẻ bà cũng rất xinh đẹp, làm việc giỏi giang tháo vát, chuyện trong chuyện ngoài đều được bà lo liệu ổn thỏa.

Nhưng cha nàng thì khác, ông ấy là một người bảo thủ, vừa xấu tính vừa ngang ngạnh, làm việc thì độc tài, ngoài biết viết biết đọc mấy câu thơ ra thì cái gì cũng không biết, bình thường ở nhà chính là một ông lớn, chỉ thiếu điều mở miệng có cơm ăn, giang tay là có áo mà thôi.
“Mẹ được gả cho cha con mới là phước không biết bao nhiêu kiếp mới tu được.” Châu Thị cười lắc đầu.
Được, hai người này một người nguyện đánh, một người nguyện chịu(*), đã thế nàng cũng chẳng thèm nhọc lòng nữa!
(*) Người tình ta nguyện.
“Thiệu Đường thật sự không sao chứ? Sẽ nhanh chóng quay về phải không?” Một lát sau, Châu Thị vẫn lo lắng mà hỏi.
“Mẹ yên tâm, chàng sẽ mau chóng trở về thôi.” Lăng Ngọc thản nhiên dỗ bà.
Châu Thị vẫn không sao yên tâm được, cười nói: “Ta biết con rể là người phúc lớn mạng lớn.

Năm đó, trước khi hai con thành thân ta đã đi nhờ người bói thằng bé một quẻ, người đó nói rằng con rể là người có phúc.”
“Mẹ nhờ vị tiên sinh nào bói vậy?” Lăng Ngọc hỏi.
“Tái bán tiên ở trên trấn, sao thế? Lẽ nào con cũng muốn đi coi thử?” Châu Thị hỏi.
Lăng Ngọc mỉm cười, không đáp mà nghĩ bụng: “Tìm hắn coi bói ư? Không đi nện hắn một trận đã là cách bà đây làm việc tốt mỗi ngày rồi! Người có phú ấy hả, hừ!”
Châu Thị ở lại chưa đầy một canh giờ đã rời đi, Lăng Ngọc bế bé Thạch Đầu tiễn bà đến đầu thôn, hai mẹ con dõi theo bóng dáng càng lúc càng xa của bà, cho đến khi bóng người dần dần biến thành một chấm đen rồi biến mất, bấy giờ nàng mới dắt tay nhi tử quay về nhà.

“Mẹ ơi, ngựa ngựa.” Đi được một đoạn, có một xe ngựa ở phía sau chạy ngang qua hai mẹ con, bé Thạch Đầu vui sướng chỉ vào tuấn mã đang chạy như bay kia mà kêu lên.
“Ôi chao, bé Thạch Đầu thông minh quá, biết đó là con ngựa rồi cơ đấy.” Lăng Ngọc cười khen thằng bé, thấy khuôn mặt tươi cười hớn hở của con, nàng không khỏi cưng nựng mà nhéo lên khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của thằng bé.
“Cha ơi!” Thằng nhóc lại cất lên tiếng gọi non nớt.
Nụ cười trên mặt Lăng Ngọc lập tức cứng đờ, nàng khom người bế con lên: “Cha con lần này chắc chắn sẽ không sao đâu, cha con còn phải cùng mẹ nhìn con lấy vợ sinh con nữa!”
Bé Thạch Đầu không sao hiểu được những suy nghĩ rối bời trong lòng mẹ mình, bé chỉ nhõng nhẽo ôm lấy cổ của mẹ, gọi từng tiếng ‘cha cha’ một cách rành rọt trong trẻo.
“Đại tẩu, đại tẩu, đại ca về rồi, đại ca về rồi!!” Đột nhiên, Trình Thiệu An chạy tới trước mặt bọn nàng, vừa chạy vừa kích động hô to.
Lăng Ngọc lập tức dừng bước, mở to hai mứt không dám tin.
Mặc dù ở trước mặt Châu Thị và Vương Thị nàng luôn hết sức kiên định mà nói với họ rằng, Trình Thiệu Đường nhất định sẽ bình an quay về.

Trên thực tế, những lời này đã được nói nhiều đến nỗi nàng không còn phân biệt được là mình đang an ủi các nàng, hay đang an ủi chính mình nữa.
“Cha ơi!” Bé Thạch Đầu nghe vậy vui vẻ vỗ tay.
“Đại tẩu, đại ca về rồi, đại ca đã bình an quay về!” Không lâu sau, Trình Thiệu An đã chạy đến trước mặt hai mẹ con, xoa xoa lòng bàn tay, giọng nói run lên vì phấn khích.
“Thật sao?” Lăng Ngọc sững sờ hỏi.
Nàng chỉ ra ngoài một lúc mà Trình Thiệu Đường đã về rồi ư?
“Thật mà, đệ không gạt tẩu đâu, vừa nãy Ngô Tổng tiêu đầu đã đích thân đưa huynh ấy về.

Đại tẩu, chúng ta mau về thôi, đại ca còn đang đợi tẩy kìa!” Trình Thiệu Đường thấy nàng không tin thì vội vàng giải thích.
Thấy hắn nhắc đến cả Ngô Tổng tiêu đầu, Lăng Ngọc cuối cùng cũng tin.

Nàng lập tức vui mừng khôn xiết, nhét luôn nhi tử vào trong lòng hắn: “Bế giúp tẩu cái!”
Nói xong, nàng xách váy chạy như bay về nhà, gấp đến độ Trình Thiệu An và bé Thạch Đầu ở phía sau đồng thanh kêu oai oái.
“Rầm” một tiếng, nàng đẩy mạnh cửa ra, quả nhiên trông thấy khuôn mặt đầy thương tích của Trình Thiệu Đường.
“Chàng…..” Người mà mình canh cánh trong lòng suốt những ngày qua cuối cùng cũng bình an quay lại khiến Lăng Ngọc cảm cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cố lắm cũng chỉ thốt ra một từ.
“Tiểu Ngọc, ta về rồi, xin lỗi vì đã khiến nàng lo lắng!” Ánh mắt Trình Thiệu Đường dịu dàng, giọng nói trầm lắng.

Lăng Ngọc cắn mạnh cánh môi, cố dằn sự xúc động trong lòng xuống, sau khi hít sâu một hơi nàng mới sải bước về phía hắn.

Rồi ‘Xoạt’ một tiếng, tấm thảm mỏng phủ trên người hắn bị nàng vén lên, làm lộ ra cơ thể được bọc trong tầng tầng lớp lớp vải trắng.
Thấy thế, nàng hít một hơi lạnh, sắc mặt ngày càng trắng nhợt.
Bị thương đến mức này…..

khắp người còn có chỗ nào lành lặn chứ? Rốt cuộc chàng đã phải chịu thống khổ tới cỡ nào!
“Nàng, nàng không cần lo lắng, trông chúng ghê gớm thế thôi, chứ thật ra chỉ là mấy vết thương ngoài da, Ngô Tổng tiêu đầu đã mời đại phu khám cho ta và cũng đã bôi thuốc rồi.

Ta tin rằng chẳng bao lâu sẽ khỏi hẳn thôi.” Trình Thiệu Đường giành lấy tấm thảm rồi đắp lại lên người với vẻ không được tự nhiên, lúng ta lúng túng nói.
“Đám súc sinh đáng chém nghìn đao!” Lăng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói.
Bọn chúng làm vậy khác nào đánh chết người ta!
“Mọi chuyện đều đã qua, may mà lần này có Ngô Tổng tiêu đầu.

Nếu không nhờ ngài ấy vì bọn ta mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thì e rằng đám huynh đệ chúng ta thật sự phải bỏ mạng trong lao rồi.” Giọng nói của Trình Thiệu Đường mang theo niềm vui sướng khi sống sót sau tai ương.
Lăng Ngọc cố gắng kìm nén cơn giận của mình, lúc này nàng cũng phát hiện trong phòng ngoài phu thê bọn họ còn có cả Vương Thị và Ngô Lập Nhân, nàng không khỏi ngượng ngùng, hẵng giọng rồi nhẹ nhàng làm phúc lễ với Ngô Lập Nhân: “Đa tạ Tổng tiêu đầu, ân đức của Tổng tiêu đầu phu thê chúng ta sẽ mãi khắc ghi trong lòng!”
“Đệ muội không cần đa lễ, làm vậy thì xa lạ quá.” Ngô Lập Nhân cười sang sảng.
Các huynh đệ đều nhặt được mạng về có thể nói là phúc trong họa, hắn cũng mừng từ tận đáy lòng.
Vương Thị lau nước mắt, cảm kích nói: “Cho dù thế nào đi chăng nữa thì với nhà chúng ta mà nói, đây cũng là ân đức to lớn mà kiếp này chúng ta không thể nào quên.”
Ngô Lập Nhân lại nói thêm vài lời khách sáo nữa.
Lăng Ngọc thật sự muốn kiểm tra vết thương trên người Trình Thiệu Đường, nhưng dù sao bây giờ cũng không phải lúc.


Cuối cùng, nàng theo Vương Thị ra ngoài, để cho hai nam nhân ở trong phòng nói chuyện.
“Trước đó có nhiều điều bất tiện nên mãi không có thời gian hỏi Tổng tiêu đầu, rốt cuộc lần này đám huynh đệ đã đắc tội với vị quý nhân nào? Và đã được vị quý nhân nào ra tay cứu giúp?” Trình Thiệu Đường hỏi nhỏ.
Mặt Ngô Lập Nhân trở nên nghiêm túc, được một lát thì thở dài: “Trước nay đệ vẫn là người chín chắn cẩn thận hơn bọn họ, ta cũng không giấu đệ nữa.

Lần này bọn đệ không đắc tội với quý nhân nào cả, mà chỉ vô tình bị quấn cuộc tranh giành thiên hạ nên mới dẫn tới tai họa này.”
Trong lòng Trình Thiệu Đường cũng đã đoán ra được ít nhiều, nay nghe Ngô Lập Nhân nói vậy càng chứng minh được suy đoán của mình không hề sai, vì vậy vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Bọn họ chẳng qua chỉ là những bách tính tầm thường, mỗi ngày bôn ba chạy vạy vì cơm áo gạo tiền.

Việc thiên gia quá mức xa vời với bọn họ, hắn tưởng rằng những việc đó chỉ xuất hiện trong những vở kịch, nào ngờ lần này nó lại đụng trúng bọn họ.
(*) Thiên gia: Việc của tông thất hoàng tộc.
Lần này đúng thật là tìm được đường sống trong chỗ chết!
“…….

Còn về người đứng ra cứu các đệ, đó chính là Tề vương điện hạ!”
Trình Thiệu Đường lặng im hồi lâu mới cất giọng trầm khàn: “Ba ngày trước khi bọn đệ được thả ra, trong đại lao bỗng nhiên xuất hiện vài người thần bí mặc cẩm bào màu đỏ sẫm, tay cầm lệnh bài, những người này đã xảy ra xung đột với đám người hành hình bọn đệ.

Hiển nhiên, hai nhóm người này thuộc hai phe khác nhau.”
“Nếu Tề vương điện hạ đã bảo vệ chúng ta, chứng minh rằng ngài ấy không thuộc phe nào, vậy thì vì sao ngại ấy lại phải mạo hiểm đắc tội với hai phe này để cứu chúng ta?”
Bọn họ có thể nhận được ân huệ của người trong hoàng tộc một cách dễ dàng như thế sao?
Ngô Lập Nhân lắc đầu, khẽ nói: “Cũng may lần này có Án Ly tiên sinh – phụ tá của Tề vương giúp đỡ.

Nhờ có ngài ấy đứng ra khuyên Tề vương nên Tề vương mới đồng ý xen vào chuyện vớ vẩn này.

Đệ cũng đừng nghĩ quá nhiều, hậu duệ của hoàng thất muốn cái gì mà chẳng được, chẳng lẽ còn mong chờ sự báo đáp của đám dân thường chúng ta hay sao?”
Trình Thiệu Đường lại trầm mặc hồi lâu, sau một lúc lâu, hắn mới gật đầu và nói: “Ngài nói đúng lắm!”
***
Đối với Tề vương Triệu Dịch mà nói, nếu đã rời khỏi vùng đất thị phi như kinh thành thì hắn không còn muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì giữa Thái tử và Lỗ vương nữa.


Chẳng qua là, Án Ly lại không nghĩ như vậy.
“Có lẽ điện hạ cũng không biết, trong đám thổ phỉ trên con đường Xích Xuyên đánh nhau với nhóm tiêu sư ngày hôm đó cũng có thuộc hạ của Lỗ vương.

Cho nên, Lỗ vương cũng biết rõ rằng nhóm tiêu sư này không biết gì thật, nhưng với tính cách của ngài ấy, từ trước đến giờ đều thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, vì thế mới ép Quách Kì bắt bọn họ vào đại lao.”
“Hiện giờ bọn họ đã dùng hết cực hình, nhưng vẫn chưa nhận được một lời khai nào hữu ích, đủ để chứng minh được sự vô tội của các tiêu sư.

Huống hồ, cho dù bọn họ thật sự biết gì đó, thì với Lỗ vương mà nói cũng có tổn thất gì đâu? Nói không chừng còn là chuyện tốt ấy chứ.

Cho nên, nếu điện hạ bảo vệ bọn họ, Lỗ vương ắt sẽ không quá ngăn cản.”
“Còn có một việc nữa, hiện giờ điện hạ vừa mới đến đây, bên cạnh không có người đáng tin có thể dùng được.

Vả lại, thần hiểu khá rõ về con người của Ngô Lập Nhân này.

Người trong giang hồ coi trọng nhất hai từ ‘trung nghĩa’, nếu lần này điện hạ cứu họ thì chính là người có ơn cứu mạng với bọn họ.

Nhờ đó, ngài cũng sẽ có được lòng trung thành của bọn họ.”
Triệu Dịch chau mày suy tư, rồi chậm rãi cất lời: “Tiên sinh nói chí phải, nhưng Thái tử….

Tiên sinh cũng biết đấy, mấy ngày trước Thái tử đã phái người đến huyện nha đòi người.

Lỗ vương có thể để bọn họ sống, nhưng Thái tử chắn chắn muốn bọn họ phải chết!”
Án Ly khẽ cười: “Lỗ vương đã thả người, thì tự nhiên sự kiêng kị của Thái tử đối với đám tiêu sư cũng sẽ giảm đi.

Với tính tình của Thái tử, ngài ấy chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai đứng ra bảo lãnh, ngoại trừ điện hạ…….”
Triệu Dịch sầm mặt, lập tức cười lạnh: “Tiên sinh nói đúng.”
Với Thái tử Triệu Uân mà nói, tất cả huynh đệ đều có tư cách tranh giành ngôi vị kia với hắn ta, duy chỉ Triệu Dịch hắn là không!

Bình Luận (0)
Comment