Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 20


(*)“Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”.
Tạm dịch: “Núi cùng nước tận ngờ hết lối.

Bóng liễu hoa tươi một thôn làng”.

Ý là: Núi cùng, nước tận, tưởng là không còn đường đi.

Qua rặng liễu tối, đến khóm hoa tươi lại có một thôn làng.

Đây là hai câu thơ tả cảnh trữ tình nhưng lại mang đậm triết lý nhân sinh.

Đồng thời đây còn là một điển cố thành ngữ của TQ.Trích trong bài thơ Chơi Thôn Tây Sơn – Lục Du.Lăng Ngọc nghĩ rằng, chỉ cần Trình Thiệu Đường có thể bình yên qua về, cho dù quá trình có gian khổ đến nhường nào, thì cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.
Ngoại trừ túi tiền ngày càng lép kẹp!
Bấy giờ, đôi mày nàng nhíu chặt, kiên trì đếm số ngân lượng còn lại hết lần này tới lần khác, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực bi thương rằng, hơn một nửa số ngân lượng mà nàng khó khăn lắm mới tích góp được đã không cánh mà bay.
“Thôi kệ, dù sao mình cũng từng nhận không năm mươi lượng của Huyện thái gia, số tiền đã tiêu cũng không hẳn là số tiền mồ hôi công sức của mình.” Nàng tự lẩm bẩm một mình, an ủi bản thân một cách lạc quan.
Trình Thiệu Đường ngồi dựa vào thành giường, nhìn nàng hăng say dùng khăn sạch lau chà ngân lượng trong hòm, cho đến khi nó tỏa sáng rực rỡ đến mức làm người ta khó chịu vì lóa mắt.
“Lần này tốn rất nhiều tiền phải không?” Hắn chợt hỏi.
“Tổng cộng tiêu hết tám mươi tư lượng ba trăm tám mươi chín đồng, ngoài năm mươi lượng mà Quách đại nhân cho, thì ba mươi tư lượng ba trăm tám mươi chín đồng là số tiền mà nhà mình đã dùng.” Lăng Ngọc báo một chuỗi số với khuôn mặt đau xót.
Trình Thiệu Đường: “…..


Đúng là đã tiêu rất nhiều.”
Rồi hắn nghĩ lại lời nàng vừa nói, ngập ngừng hỏi: “Quách đại nhân? Quách đại nhân của Huyện nha? Vì sao ngài ấy lại cho nàng năm mươi lượng?”
“Ngoài ngài ấy ra thì còn có thể là ai được chứ.

Kể ra thì Quách đại nhân cũng không tệ, mặc dù sợ chết và nhát gan, nhưng mạng sống trên đời này ai mà không quý? Sợ chết không phải chuyện gì đáng xấu hổ.” Nhắc đến vị ‘quan lớn tán tài’ này, Lăng Ngọc mặt mày hớn hở.

Song, nàng nhận ra hình như mình đã lạc đề, vì thế vội vàng chuyển hướng: “Hôm đó chàng xảy ra chuyện, thiếp bèn đến thẳng huyện nha, có lẽ Quách đại nhân thương tình thiếp là phụ nhân sắp mất phu quân khi còn quá trẻ nên….

Ớ, phỉ phui phỉ phui, nói sai rồi nói sai rồi.”
“Nói tóm lại, Quách đại nhân có lòng tốt nên cho thiếp năm mươi lượng, bảo thiếp về nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái thật tốt.

Sau đó, thiếp lại dùng năm mươi lượng kia đi đút lót quan sai, cầu xin bọn họ cho ta gặp chàng một lần, nhưng tiếc là những kẻ đáng chém ngàn đao kia chỉ nhận tiền, mà không làm việc!”
Trình Thiệu Đường im lặng hồi lâu.
Nói ra e rằng cũng không ai tin, hắn ở trong ngục lâu như thế mà còn chưa từng nhìn thấy mặt của Huyện thái gia bao giờ, suốt ngày bị bắt đến hình đường dụng hình, suýt nữa thì mất cả cái mạng.
Hễ nghĩ đến việc mình đã tiêu tốn một đống ngân lượng như thế, Lăng Ngọc lại đau lòng không thôi.
“Hiện giờ quầy trà buôn bán ngày càng sa sút, thiếp thấy Thiệu An chắc cũng không duy trì được bao lâu nữa, lúc đó trong nhà sẽ thiếu đi một khoản thu nhập.

Hôm đó mẹ đã đưa hết mười tám lượng mà người dành dụm được cho thiếp, tối qua thiếp đã trả lại nguyên vẹn cho người.

Tuy dùng nó là để cứu chàng, nhưng chung quy nó cũng là số tiền mà mẹ cực khổ chắt chiu cả đời, không đến nỗi vạn bất đắc thì không thể dùng, chàng thấy ta nói có đúng không?”
“Nàng nói đúng lắm, vất vả cho nàng rồi!” Trình Thiệu Đường chìm đắm vào đôi mắt như thể đang tỏa sáng của nàng, nghiêm túc đáp lời.
Lăng Ngọc vốn định khoe công với chàng, tiện thể tỏ rõ mình là một nàng dâu hiếu thuận, thấu tình đạt lí đến nhường nào, nhưng bây giờ thấy chàng nói với mình lời cảm ơn chân thành như thế, nàng lại cảm thấy hơi ngại.

“Nàng yên tâm, đợi vết thương đỡ hơn, ta sẽ đi tìm việc để làm, kiếm lại số tiền đã tiên tốn.” Hắn cúi đầu, cất tiếng cam đoan.
“Cũng không cần phải vội, chàng cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói, nhà mình có phải nghèo đến nỗi không có tiền mua thuốc đâu.” Lăng Ngọc vội nói.
Thật ra trong lòng nàng cũng rất hoang mang, mặc dù vui mừng vì Trình Thiệu Đường đã bình an quay về, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện lần này chàng có thể giữ được tính mạng là vì Tề vương, thì trong lòng nàng lại cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ đời này chàng vẫn cam lòng vào sinh ra tử vì Tề vương, để báo đáp ơn cứu mạng của ngài ấy?
Do có vài chuyện đã dần không đi theo quỹ đạo nên nàng bắt đầu có cảm giác khó nắm bắt.
“Được, ta không vội.” Trình Thiệu Đường nghe theo lời nàng.
Dáng vẻ ngoan ngoãn này của chàng giống hệt bé Thạch Đầu thường ngày, Lăng Ngọc nhìn mà chỉ muốn phì cười, song vẫn cố nhịn xuống, vội vàng vứt lại một câu: “Thiếp đi tắm rửa cái đã.”
Đúng như lời Lăng Ngọc nói, hiện giờ buôn bán ngày càng khó khăn.

Thời hoàng kim, mỗi ngày Trình Thiệu An đều kiếm được ít nhất là vài trăm nghìn đồng; lúc bán chạy, còn có thể kiếm được vài lượng bạc.
Nhưng khi người cạnh tranh ngày càng nhiều, cộng thêm đám lưu manh ác bá ở những vùng xung quanh đã nhắm vào nơi này, cứ cách ba ngày năm hôm là chúng lại tới thu phí bảo hộ, đánh đập những ai dám phản bác, nhiều lần làm ầm ĩ khiến người đi đường không dám dừng chân nghỉ ngơi nữa, và những người bán hàng rong cũng ngày một ít đi.
Hôm nay Trình Thiệu An mặt mũi bầm dập trở về, làm cho Vương Thị và Lăng Ngọc sợ hết hồn, ngay cả bé Thạch Đầu cũng nhìn chằm chằm tiểu thúc bằng đôi mắt đen lúng liếng.
“Sao thế này? Sao lại bị đánh thành cái dạng này?” Vương Thị đau lòng không thôi, vừa giúp hắn bôi thuốc, vừa hỏi.
Gần đây chẳng biết nhà cửa có vấn đề gì, mà hai nhi tử liên tiếp bị thương.
Trình Thiệu An sờ vết thương, vừa đau vừa tức vừa uất ức: “Còn, còn không phải bọn ác bá kia bắt nạt người quá đáng sao, chúng muốn thu phí bảo hộ, con không cho, vì thế mà chúng đánh con thành thế này, đến cả đồ cũng bị đập tan tành.”
“Bọn chúng muốn thu thu thì đệ cứ đưa là được, của đi thay người.” Lăng Ngọc nhíu mày, nói ngay.
“Nhưng người ta đòi một lượng bạc lận! Mỗi ngày con làm mệt muốn chết mới kiếm được vài đồng, dựa vào cái gì mà bọn họ vừa mở mồm là có thể lấy đi nhiều như thế! Mẹ, nhẹ chút thôi, đau!” Trình Thiệu An tức giận, Vương Thị nghe mà đau lòng, không cẩn thận xoa mạnh một cái khiến hắn đau đến nỗi kêu oang oang.
“Người ta đâu chỉ nói mồm, còn động tay nữa.” Lăng Ngọc thở dài.
Không ngờ thu tận một lượng bạc, vơ vét nhiều như thế thì bọn họ còn có thể buôn bán được nữa sao? E rằng tiền kiếm được đều đắp lên người kẻ khác.
“Ngày nay là thế đạo gì vậy.


Chúng ta chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, mà sao tai họa cứ liên tiếp ập tới! Lưu manh ác bá ức hiếp người như thế, sao chẳng thấy quan phủ đoái hoài gì cả!” Vương Thị lau nước mắt.
“Chỗ nào cũng có người như vậy, quan phủ muốn quản cũng không quản hết được.

Huống chi, đâu có kẻ ác bá hiếp đáp người nào mà sau lưng không có chỗ dựa?” Lăng Ngọc lắc đầu, rồi nhìn sang Trình Thiệu An: “Ta thấy chúng ta cứ tạm dừng việc buôn bán, ở nhà dưỡng thương trước đã.”
“Sao thế được chứ? Trước đó chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc vì chuyện của đại ca rồi, bây giờ không làm ăn buôn bán nữa, chẳng phải là chỉ xài không kiếm sao?” Trình Thiệu An cuống lên.
Hắn đã lén thề với biểu cô Kim gia rằng, khi nào hắn kiếm đủ một trăm lượng sẽ tới cầu hôn Xảo Dung biểu muội kìa! Biểu cô đã ngầm đồng ý rồi, Nếu bây giờ không làm ăn nữa, thì làm sao hắn gom được một trăm lượng đây?
“Đệ nhìn bộ dạng của đệ đi, có khách tới cũng bị đệ dọa chạy mất.” Lăng Ngọc bực bội trừng mắt với hắn.
Mắt phải thì sưng vù như quả óc chó, gương mặt vốn xem như anh tuấn thì bây giờ chỗ đen chỗ tím.

Nếu để hắn đi ra ngoài với các bộ dạng này, chắc chắn sẽ dọa các cô nương có ý với hắn chạy mất dép.
Trình Thiệu An lúng túng chẳng dám nói thêm nữa.

Bởi, hắn cũng biết khá rõ diện mạo của mình lúc này trông thế nào.
Chỉ là, hắn cũng chỉ nghỉ ngơi vài ngày, sau khi vết thương trên mặt không còn dọa nữa người, hắn vẫn đẩy xe đi mở hàng, bỏ ngoài tai sự phản đối của Vương Thị.
Lăng Ngọc cũng kệ hắn, người trẻ tuổi có lòng hăng hái là chuyện tốt, điều này cũng chứng minh rằng cách nàng dùng Kim Xảo Dung để nhử hắn là cực kỳ hữu ích.
Chàng trai trẻ ấy mà, ai mà chẳng có thời ấu trĩ, muốn chứng minh bản thân mình với nữ thần trong lòng.
Nàng vừa bôi bừa lên mặt, vừa thầm nghĩ.
“Nàng đang bôi cái gì vậy? Mùi rất thoang thoảng, rất dễ chịu.” Trình Thiệu Đường không biết đã đi tới phía sau nàng từ lúc nào, thuận miệng hỏi.
“Cao Ngọc Dung, cũng không biết là thật hay giả.”
“Sao nàng lại bôi thứ không biết là đồ thật hay giả lên mặt?” Trình Thiệu Đường tỏ ra không tán thành.
Đúng thế, nàng bôi thứ này lên mặt từ khi nào vậy? Bấy giờ Lăng Ngọc mới ý thức được hành động của mình, ngẫm lại thì hình như mình đã bôi được một khoảng thời gian rồi, nhưng cũng không thấy có vấn đề gì mà nhỉ?
Nàng soi trái soi phải trước gương đồng, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng thậm chí còn cảm thấy khuôn mặt mình đã trắng mịn hơn trong trí nhớ rất nhiều!
Lẽ nào….

nàng chợt nghĩ đến một chuyện, lúc định vén áo lên nhìn thì bỗng nhớ ra trong phòng vẫn còn có người, vì thế nàng vội lấy đại một bộ quần áo rồi chạy sang phòng bên.

Trình Thiệu Đường thấy nàng tự dưng chạy ra thì cảm thấy khó hiểu, hắn bước chậm đến mép giường rồi ngồi xuống, nhớ đến những lời Ngô Tổng tiêu đầu sai người truyền tới, đôi mắt sâu thắm.
Đến phủ Tề vương làm thị vệ? Trông có vẻ là một công việc không tồi.

Tục ngữ nói, trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm(*), thị vệ của vương phủ dù thế nào cũng có chút mặt mũi.

Nếu có được mối quan hệ này, có lẽ Thiệu An buôn bán ở bên ngoài sẽ ít bị ức hiếp hơn.
(*)宰相门前七品官: “Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm”: ý là nói người gác cổng ở trước cửa nhà Tể Tướng thì địa vị tương đương với quan thất phẩm trong triều, nếu muốn gặp mặt Tể Tướng, nhất định phải thông qua người gác cổng, nên mới nói họ cũng rất có quyền lợi.
Mặc dù đã ngầm có dự định như vậy, nhưng hắn vẫn chưa thể hạ quyết tâm được.

Sau khi suy đi nghĩ lại nhiều lần, trong lòng hắn luôn có một nỗi lo lắng không sao giải thích nổi, mãi đến khi tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’ của Lăng Ngọc cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, hắn ngước mắt lên thì lập tức trông thấy Lăng Ngọc đang chạy lại với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Sao thế? Nàng có chuyện gì vui à?” Hiếm khi trông thấy bộ dạng kích động đầy hớn hở của nàng, khóe miệng hắn không khỏi cong lên, trầm giọng hỏi.
“Chuyện tốt, đây chính là chuyện tốt trời ban đó! Ông trời cuối cùng cũng quan tâm thiếp một lần, cho thiếp gặp được một ông thần tài!” Lăng Ngọc phấn khích đến mức xắn tay áo lên, cũng không kịp nói tỉ mỉ với hắn mà đã chạy ngay tới chỗ chiếc hộp tiền bảo bối của nàng, móc vài cục bạc vụn ra rồi nhét vào túi tiền, sau đó lại cất hộp tiền về chỗ cũ, cuối cùng vội vàng nói một câu: “Chàng cứ yên tâm ở nhà, ta đi một lát rồi về’ rồi chạy mất hút.
Trình Thiệu Đường bật cười, không biết vì sao mà trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, hắn cảm thấy mình bị dặn dò như một tiểu nương tử vậy.
Bất giác, khỏe miệng đang vểnh lên của hắn dần hạ xuống.
Bây giờ xem ra, hắn chỉ có thể nhận công việc của phủ Tề vương.

Thân là nam nhân, sao có thể để nương tử của mình suốt ngày phiền lòng vì chuyện mưu sinh được!
Lăng Ngọc mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào, nàng bước như bay vào thị trấn.

Vừa nghĩ đến việc đời này mình mang cao Ngọc Dung có giá hơn mười mấy lượng về bôi lên bụng là nàng lại cảm thấy xót ruột, thầm mắng một tiếng ‘Đúng là phung phí của trời!’
Ôi cao Ngọc Dung! Nghe nói, ngay cả nương nương trong cung cũng dùng nó, đôi khi nó mắc đến mấy trăm lương mà vẫn có rất nhiều phu nhân tiểu thư quý tộc tranh nhau mua.
Nếu đời này nàng giành được đầu tiên….
Nàng càng nghĩ càng phấn khích, chân bước ngày càng nhanh.
Sau khi nàng rời nhà không lâu, Ngô Lập Nhân dẫn theo Tống Siêu, Đường Tấn Nguyên đến thôn Trình gia, còn mang theo cả thuốc trị thương tốt nhất..

Bình Luận (0)
Comment