- Cô ngồi đi.
Dung công tử làm tư thế đỡ Tang Vi Sương, cười nói:
- Ta vẫn chưa biết tên cô đấy.
Môi mỏng của hắn mỉm cười, sóng mắt đung đưa, không phân biệt rõ thực giả trong lời nói.
- Tang Vi Sương.
Nàng rủ mi, có chút không dám nhìn đôi mắt này, nhưng lại có chút lưu luyến muốn ngẩng đầu nhìn, đôi mắt ấy khiến nàng nhớ đến ân sư của nàng. Một nam tử ôn nhu nho nhã, bác học đa tài, nhưng khi Đại Vũ quốc diệt vong, truyền kỳ về cuộc đời của thái phó cũng kết thúc theo………
- Vi Sương.
Dung tam công tử đưa cho nàng một chén trà xanh, nhẹ giọng kêu, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.
Vi Sương dùng mu bàn tay xoa mặt, chậm rãi gật đầu.
- Ngọc Họa…….
Vi Sương nhắm mắt lại, dư hương khắp miệng, nàng thưởng thức mùi vị, một lát sau mởi mở mắt ra.
Trong mắt nàng có kinh ngạc, có nghi hoặc, có mừng rỡ, có bi thương………những tình cảm phức tạp đan xen nhau, tay nàng đặt trên bàn nắm chặt lại.
Đây là Ngọc Họa dùng Hạm Đạm Hoa Thanh để pha……….
Khi kịp phản ứng lại, trong mắt Tang Vi Sương chỉ còn lại tình cảm phức tạp khó đoán, đây từng là sự phối hợp mà công chúa Thương Dẫn Tố lúc còn sống thích nhất, là Dao Trì ngọc tương kích thích lưỡi nàng……….
Tay nàng khẽ run đẩy chén trà ra.
- Quả nhiên là Ngọc Họa cực phẩm, không giống trên sách viết………
Nàng cúi đầu, người khác không thấy được khóe mắt nàng ửng đỏ.
Vẻ mặt trầm tĩnh của Dung tam công tử cuối cùng cũng sinh động lên, cười lớn nói:
- Mọt sách nhỏ rốt cục cũng bị gạt rồi. Đây chính là “Ngọc Họa” được pha bởi “Hạm Đạm Hoa Thanh” mà cô nói.
Tang Vi Sương giả vờ kinh ngạc nói:
- Hóa ra là vậy.
Dung tam công tử liếc nhìn Vi Sương, đoán không được giờ khắc này hắn đang nghĩ gì.
Trong trà lâu truyền đến một trận xôn xao, trà hội sắp bắt đầu.
- Hóa ra Thiệu châu trà hội lần này, người Thần gia phái tới là Thần nhị công tử!
Tiếng nghị luận trong trà lâu càng lúc càng lớn.
- Tới rồi rới rồi, người đó chính là Thần nhị gia.
Nghe vậy mọi người đều nhìn về phía cửa chính trà lâu, chỉ thấy dưới sự tháp tùng của các thị vệ, một nam tử mặc áo bào hoa màu tím đậm đang bước đến. Được kế thừa mỹ mạo của gia tộc Thần gia, Thần gia nhị công tử anh tuấn hiên ngang, khí độ phi phàm.
- Thần nhị gia!
- Thần nhị gia cát tường!
Rất nhiều đại thương, quan lớn đều tiến lên hành lễ, họ tranh nhau muốn gây ấn tượng với Thần nhị gia.
- Thật không ngờ trà hội lần này phủ Thiệu Châu vậy mà có thể mời được người của Thần gia.
Trên mặt rất nhiều thương nhân tham dự đều tràn đầy hưng phấn, muốn thể hiện tài năng trong trà hội lần này.
Tang Vi Sương híp mắt, suy ngẫm nhìn về phía nam nhân anh tuấn mặc áo bào màu tím ở xa xa kia.
Nàng không ngờ có thể gặp người của Thần gia nhanh như vậy………..
Xem ra trà hội này chính là một cơ hội cho nàng, một cơ hội nàng không thể dễ dàng bỏ qua.
Trà hội bắt đầu trong tiếng chiêng trống, hơn trăm loại trà quý được bưng lên bàn lớn.
Qua một phen thi đấu, đứng đầu hạng vẫn như trước đây là hai loại trà quý Hàn Tiêu, Ngọc Họa.
Mấy chục năm qua không giống trà nào có thể hơn chúng. Hàn Tiêu, Ngọc Họa cũng đã trở thành những từ tiêu biểu cho trà tốt.
Thần gia nhị công tử ngồi ở vị trí khách quý, thần sắc trên mặt chưa từng thay đổi, các loại trà quý hết loại này đến loại khác được dâng lên, các sản phẩm tử sa và đồ ngọc vô cùng khéo léo cũng được dâng lên hết loại này đến loại khác nhưng vẻ mặt hắn vẫn chưa từng có dao động lớn.
Đối với tầng lớp trên mà nói, trà hội này rất vô vị, mười mấy năm thưởng thức trà thượng hạng cũng chỉ là mấy loại này lăn qua lộn lại, không phải dùng nước giếng chính là nước suối, không phải tử sa chính là mỹ ngọc………bản thân lá trà không thay đổi, chỉ là đổi cách pha trà mà thôi.
Hơn mười hớp trà xuống bụng, trên mặt Thần nhị gia rõ ràng viết không kiên nhẫn, đến buổi trưa thì người cũng mệt mỏi.
Lúc này các quan viên phủ Thiệu châu chen nhau tiến về phía trước, ân cần hỏi han một phen, lại xem tình hình mà định tuyên bố kết thúc trà hội.
Đúng lúc này thì một thiếu niên mặc nho sam màu xanh tro mộc mạc từ trong đám người đi ra, tay cầm một chiếc hộp bình thường. Dáng đi của hắn thong thả ung dung, ngang qua bàn trà lớn, dừng lại trước vị trí khách quý.
- Tang Vi Sương ở huyện An phủ Thiệu Châu bái kiến Thần nhị gia!
Trong giọng nói non nớt của thiếu niên mang theo vẻ bình tĩnh chín chắn vượt quá số tuổi.
Thần nhị công tử khẽ nâng mí mắt uể oải, ánh sáng lạnh bắn thẳng về phía Tang Vi Sương. Quả nhiên sau khi thấy rõ người tới chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi thì ánh mắt hắn trầm xuống.
- Huyện An? Tại sao ta chưa từng nghe đến tên của ngươi, là đại thương hộ nhà ai ở huyện An?
Người nói chuyện là một quan viên phủ Thiệu Châu.
- Tiểu nhân chỉ là một bách tính bình thường, không phải đại thương hộ gì cả.
Tang Vi Sương bình tĩnh nói.
- Trà hội ở Họa Thánh trà lâu trừ thân quyến của quan lại thì chỉ có thương hộ mới có thể tham gia, ngươi nếu không phải đại thương thì sao có thể vào?
Quan viên kia lớn tiếng nói.
- Tiểu nhân tuy không phải đại thương, nhưng……….
Tang Vi Sương ngẩng đầu nhìn Thần nhị gia ở giữa:
- Trong tay tiểu nhân có trà tốt muốn dâng cho Thần nhị gia!
Vi Sương vừa nói vừa dâng cái hộp trong tay lên:
- Nhị gia có thể cho Vi Sương cơ hội này không?
Tất cả mọi người trong trà lâu đều nhìn về phía Thần gia nhị công tử nơi ghế trên, gương mặt thờ ơ lạnh nhạt của hắn dần hiện ra vẻ hứng thú, bàn tay trên tay ghế khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
- Theo ý ngươi.
Môi đẹp khẽ động, đôi mắt sâu xa trí tuệ nhìn về phía Tang Vi Sương như báo săn nhìn con mồi.
Tang Vi Sương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía một thiếu niên mười bốn tuổi ở hàng đầu trong đám đông.
Dương Yên nhận được chỉ thị của Tang Vi Sương, bước về phía bục cao.
Nước trong ấm trà được đun nóng, trà cụ được súc qua, tử sa ấm nóng thoảng hương thơm, Tang Vi Sương hơi vén tay áo lên, lộ ra đôi tay trắng ngần mảnh khảnh, ánh mắt nàng chăm chú, cẩn thận.
Sau thời gian một nén hương, năm chung trà được dâng lên ghế cao.
Ngoại trừ Thần nhị gia, bốn người còn lại đều hiếu kỳ đưa tay về phía chung trà.
Chỉ có Thần nhị gia, tử y ngay ngắn, phong thái an nhiên.
Chiếc quạt giấy do Họa Thánh Vi Quân vẽ trong tay hắn phút chốc gập lại, hai mắt chăm chú nhìn Tang Vi Sương nói:
- Chỉ nghe hương trà thì biết đây là “Tuyết Đào”, trà tốt mà ngươi nói ở đâu?
Hội trường yên tĩnh tức khắc sôi nổi tiếng nghị luận, những quan lớn thương nhân vì tò mò mà đưa tay đụng chén trà phẫn nộ thu tay lại, hứng thú không còn.
Hơi thở nơi đầu mũi Tang Vi Sương cứng lại, nàng chưa từng ngờ đến hắn chỉ dựa vào hương trà là có thể đoán ra đây là loại trà gì!
- Hóa ra là Tuyết Đào, ta còn thật cho rằng đây là loại trà mới gì chứ.
- Tuyết Đào bất quá chỉ là trung phẩm, sao có thể đánh đồng với Hàn Tiêu, Ngọc Họa!
- Sau Hàn Tiêu không còn trà tốt nữa………
Tang Vi Sương hít sâu một hơi, lo lắng trong lòng càng lớn hơn, nàng chậm rãi ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt lúc này của nam nhân tử y kia.
Nàng ngẩng đầu, thấy đôi mắt thâm thúy đầy trí tuệ kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Tang Vi Sương không hiểu sao rùng mình, tiến về trước mấy bước.
- Trà này đích xác là “Tuyết Đào”.
Giọng của nàng hơi thấp, lời vừa ra khỏi miệng thì lập tức có người lớn tiếng nói:
- Đúng là bọn bịp bợm, dám đem loại trà trung đẳng này tới lừa gạt Thần nhị gia!
Tang Vi Sương nhìn về phía người nói, lại nhìn về phía Thần nhị gia.
- Nếu Thần nhị gia cũng cho rằng Vi Sương lừa gạt thì e rằng giờ này Vi Sương đã bị đuổi ra đường cái ngoài cửa rồi!
Giọng của nàng đột nhiên cao lên, đôi mắt sáng rõ xinh đẹp chăm chú nhìn Thần nhị gia.
Tay của nam nhân tử y đặt dưới cằm run lên, lông mi dài vểnh khẽ động đậy, con ngươi nửa khép nửa mở hơi mở ra.
Rất nhiều người đều cho rằng thiếu niên gan lớn cuồng vọng này chọc giận Thần nhị gia, Thần nhị gia nhất định sẽ tức giận nên đều trông mong xem trò hay của thiếu niên này.
Nam nhân tử y kia thả tay xuống, ngoài dự tính của người khác, trên gương mặt lạnh lẽo như tuyết kia thế nhưng lại nở một nụ cười sâu xa.
- Xem ra ngươi rất tự tin với trà.
Giọng nói của hắn mang theo cảm giác lạnh lẽo của mùa đông giá rét, khi phát âm khiến người ta rung động, đây là một người cực kỳ uy nghiêm và có sức chấn nhiếp người khác. Hắn thật sự chỉ là Thần gia nhị công tử?