- Nhị gia có thể nói nhảm với tiểu nhân, hẳn là cũng kỳ vọng vào trà này, mà tiểu nhân không dám để nhị gia thất vọng.
Vi Sương tiến về trước, tay nhỏ chậm rãi vươn ra trong tay áo:
- Mong nhị gia phân rõ trà tốt xấu……
Vi Sương cảm thấy giọng mình hơi tắc trong cổ họng, nàng nói lời này vô cùng chột dạ, trên thực tế nàng không hề biết sở thích và tính tình của Thần nhị gia này……….
Trên trán Dương Yên sớm đã toát ra mồ hôi to như hạt đậu, tay trong tay áo nắm chặt.
Bọn họ phong trần mệt mỏi chạy tới đây, hắn không muốn bỏ dở nửa chừng, thành hay bại hôm nay đều phải xem thái độ của Thần nhị gia này. Hắn học trà từ nhỏ, rất có lòng tin với trà do chính mình chăm bón, nhưng hắn biết rõ, hôm nay không chỉ đơn giản có lòng tin là được.
Khóe môi khẽ nhếch của Thần nhị gia vẫn chưa rủ xuống, nhưng bàn tay cầm quạt giấy trước sau vẫn không di chuyển về phía chung trà.
Qua thật lâu, Tang Vi Sương mới nghe hắn nói:
- Ta quả thực muốn biết trừ “Tuyết Đào” thì trong nước trà này còn cho thêm cái gì………..
Giọng nói của hắn ít đi vài phần lạnh lẽo, nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng. Vi Sương không nén nổi lại nhìn về phía hắn, đôi mi thanh tú nhíu chặt, muốn biết trong trà có gì tại sao không nếm thử.
- Đúng, hẳn là nước sen nhỉ………
Ngón tay nam nhân tuấn mỹ đưa qua đưa lại nơi chiếc cằm hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt thâm thúy trở nên mềm mỏng:
- Là nước sen khiến hương trà của “Tuyết Đào” nhã có thể sánh với Ngọc Họa, thanh cũng có thể đuổi kịp Hàn Tiêu………..
Tang Vi Sương cảm thấy đôi mắt kia sắp nhìn thấu linh hồn của nàng! Người này quá đáng sợ, đã nói ra “tiểu xảo” mà nàng lao tâm khổ tứ nghĩ mấy ngày nay!
- Nhìn biểu cảm của ngươi, hẳn là ta đoán đúng rồi.
Ý cười nơi khóe môi hắn càng đậm hơn.
Khi hắn nói xong lời này, bên cạnh đã có quan viên và thương nhân nâng chung trà lên uống.
- Không ngờ nước trà thêm nước sen thật sự thanh nhã có thể sánh với Hàn Tiêu, Ngọc Họa!
Một quan viên Thiệu Châu giành nói trước:
- Thần nhị gia quả là cao nhân về trà! Chỉ từ hương trà là có thể phân biệt được!
Theo tiếng nghị luận của vài người, trong trà lâu tức khắc như kiến bò chảo nóng, huyên náo ầm ĩ, Dương Yên đứng một bên sắc mặt cũng thay đổi theo, tâm trạng lại càng phức tạp.
Tang Vi Sương thất thần chăm chú nhìn Thần nhị gia, người này không chỉ có bề ngoài anh tuấn mê hoặc người khác mà còn có một đôi mắt đáng sợ, nàng ban đầu đã nghĩ quá đơn giản rồi, trên đời nào có ai dám không hề chuẩn bị mà tính kế người của Thần gia? Một Thần nhị gia đã như thế, vậy Thần gia gia chủ………..Tang Vi Sương giống như một con thú bị vây khốn, nàng cảm thấy con đường tương lai của mình mịt mờ không nhìn rõ phương hướng.
Đang lúc nàng mờ mịt thì nam nhân áo tím trên vị trí cao kia chậm rãi đưa tay mở nắp chung trà. Tang Vi Sương sửng sốt, nhìn về nơi đó, ánh mắt cũng khôi phục sự trấn tĩnh.
Hắn chuẩn bị uống trà của nàng sao?
Giờ khắc này, Tang Vi Sương vậy mà hơi cảm thấy khẩn trương.
Nhưng người đó chỉ chăm chú nhìn chung trà rồi đậy nắp lại.
- Thông minh như ngươi, khẳng định là một nhân tài……….
Hắn lại đột nhiên mở miệng, thu hút sự chú ý của mọi người trong trà lâu.
- Nơi hang cùng ngõ hẻm huyện An phủ Thiệu Châu lại có nước giếng chất lượng tốt nổi tiếng phía nam Thiệu Châu, “Tuyết Đào” được tưới bằng nước này màu sắc xinh đẹp quả thực vượt quá sự tưởng tượng của ta.
Ý trong lời của hắn là đây chính là “Tuyết Đào” tốt nhất hắn từng gặp.
Ánh mắt Tang Vi Sương rực sáng, nàng tiến lên một bước, đang định mở miệng trưng cầu ý kiến:
- …………
Thì Thần nhị gia đã đứng dậy, áo tím hoa lệ ngoan ngoãn rủ xuống, hắn nói với người bên cạnh:
- Ngồi nửa ngày, người cũng mệt rồi.
Hắn vừa nói như thế thì những quan viên kia vội vàng đặt chung trà xuống, tiến lên đỡ hắn:
- Dịch quán phủ Thiệu Châu đã sắp xếp xong, mời nhị gia nghỉ lại……….
Các quan viên bận a dua Thần gia nhị công tử, đâu còn ai nhớ tới Tuyết Đào.
- Thần………Thần nhị gia.
Tang Vi Sương thấy thế thì trong lòng sốt ruột, vội vàng đuổi theo nhưng bị mấy người trung niên ngăn lại.
- Tiểu tử này, ngươi nhìn không hiểu sao? Trà này của ngươi tuy tốt nhưng Thần nhị gia không có hứng thú.
- Phải đó, ta khuyên ngươi nên ôm hộp trà của ngươi mau rời đi, chọc giận Thần nhị gia thì tự gánh lấy hậu quả!
Vừa nói thì có quan viên tới đẩy nàng rời đi.
Trong mắt Tang Vi Sương tràn ngập không tin, Thần gia nhị công tử này sao có thể cứ như vậy rời đi?
- Không được!
Nàng vùng thoát khỏi những người này.
Nàng xông tới nắm lấy tay áo người nọ.
Ánh mắt lạnh lẽo như tuyết mùa đông từ phía trên bao phủ nàng nhưng nàng vẫn kiên cường ngẩng đầu nghênh đón:
- Thần nhị gia……….tôi biết Tuyết Đào không bì kịp “Hàn Tiêu, Ngọc Họa” nhưng tại sao không chịu cho nó một lần cơ hội, tôi tin ngài cũng cho rằng nó có thể trèo lên thành trà thượng phẩm, nó giống như thiên lý mã nhưng vì sao phải buông trôi chốn giang hồ, không được trọng dụng?
Ánh mắt lạnh lẽo kia hơi nhạt đi một chút, chủ nhân ánh mắt lãnh đạm mở miệng, mang theo nụ cười thần bí không rõ ý tứ:
- Mấy năm trước từng nhận sự ủy thác của người mà hao phí nhân lực và vật lực trồng thứ này, nhưng sau đó cả vườn Tuyết Đào kia đều bị hủy trong chốc lát……….Tang công tử, Thần mỗ nói vậy, ngươi hiện tại có hiểu không?
Hắn xé tay áo bị nàng nắm lấy, hừ nhẹ một tiếng rời đi.
Không phải Tuyết Đào nàng trồng không tốt mà là có những ký ức không tốt.
Càng có nghĩa là, cho dù hôm nay nàng dùng Tuyết Đào thắng Hàn Tiêu, Ngọc Họa, Thần gia cũng sẽ không lặng lẽ gật đầu đồng ý đưa Tuyết Đào lên hàng thượng phẩm, trở thành vật dùng cho quý tộc sau này.
Năm năm trước, Thần gia từng trồng Tuyết Đào ở trà trang nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà những cây Tuyết Đào kia trong một ngày bị người ta phá hủy, từ đó Thần gia hạ lệnh không bao giờ trồng Tuyết Đào nữa, chuyện này cực ít người biết.
Tang Vi Sương cảm thấy thân thể của mình cứng ngắc không thể động đậy, nỗ lực mấy tháng của nàng, tâm huyết của nàng đều lãng phí cả, kết quả đạt được chính là như vậy.
Thần gia nhị công tử đã đi xa từ lâu, người trong trà lâu vẫn đang sôi nổi nghị luận.
Dương Yên nhanh chóng tiến về trước đỡ Tang Vi Sương:
- Đương gia, người không sao chứ………..
Hắn muốn tìm lời an ủi Vi Sương nhưng trong lòng chua xót, vành mắt cũng đỏ lên.
Cả vườn Tuyết Đào, tâm huyết của họ! Nên làm sao đây? Trong lòng đương gia khẳng định rất khổ sở.
Tang Vi Sương giống như cà bị sương giá, Tuyết Đào không thể bước lên tầng lớp trên, vĩnh viễn cũng không thể bán giá cao như Hàn Tiêu, Ngọc Họa, Long Tĩnh, Ô Long……….
Và cả số bạc bị nàng lãng phí vô ích kia nữa………..
Mặt nàng trắng bệch kinh người, tay trong tay áo siết chặt, mãi đến khi phía sau có một bờ vai tiến tới gần, cánh tay dịu dàng của người đó đỡ lấy nàng.
- Vi Sương, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, việc gì cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Vi Sương ánh mắt mờ mịt chăm chú nhìn gương mặt rất giống thái phó này, vành mắt hơi mở ra.
Nàng cúi đầu. Việc gì cũng sẽ có cơ hội xoay chuyển, nàng sẽ càng không bỏ dở nửa chừng. Tuyết Đào không thể thông qua trà hội, qua sự sùng bái của Thần gia mà bước lên hàng thượng phẩm không có nghĩa là bản thân nó không có giá trị!
Dung Trinh thấy trong mắt Tang Vi Sương có tự tin rực rỡ và hi vọng thì không khỏi giương khóe môi.
- Tang cô nương, nếu có chỗ cần Dung Trinh giúp đỡ, Dung Trinh nhất định sẽ toàn lực trợ giúp.
Tang Vi Sương cảm động lại nghi hoặc nhìn hắn:
- Tại sao…………
Hắn cười khẽ, thanh nhã tựa u lan:
- Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Ta sẽ không chết vì muội, nhưng ta và muội là tri kỷ. Không phải sao?
Trên mặt Tang Vi Sương nở nụ cười khuây khỏa nhất từ khi sống lại đến nay, nàng khẽ gật đầu:
- Phải. Huynh là bằng hữu của ta, thề nguyền sống chết giữ lại cho thê tử huynh đi, ta chỉ muốn khi huynh còn sống vì giúp ta mà không tiếc cả mạng. (“giúp ta mà không tiếc cả mạng”: nguyên văn là “lưỡng lặc sáp đao”, một câu thành ngữ về tình bằng hữu)
Dung Trinh cười nho nhã, tự tại thong dong:
- Đúng vậy.