Lúc đi là đi bằng cửa sau, lúc về phủ, Lý Tử Kính dẫn Hoa biểu muội trở về qua cửa thùy hoa phái trước.
Hia người còn chưa đi đến Lâm Nguyệt Các, liền gặp được thái phi ở trên đường. Nàng hùng hổ chống nạnh, tức hổn hển chỉ vào Lý Tử Kính gào thét: "Ngươi mang Hoa nhi đi đâu?"
Lý Tử Kính định mở mắt nói dối, không nhanh không chậm trả lời: "Tôn nhi lúc trở về gặp được Hoa biểu muội, nàng hỏi thăm tôn nhi" cơm nước gì chưa ", tôn nhi nói chưa dùng bữa, vậy nên hai chúng con tới tiểu lâu ven sông dùng bữa. Để tổ mẫu lo lắng rồi!"
"Ngươi.. ngươi.. được lắm!" Giang Uyển Nhu chán không muốn nói chuyện với hắn, quay người dùng tiếng Tương hỏi cháu gái: "Sao ngươi lại cùng thế tử gia ra ngoài?"
Rốt cuộc có nên nói mình bị hắn bắt ra ngoài hay không đây? Thế nhưng cũng chỉ là ra ngoài ăn cơm, không xảy ra chuyện gì cả, Phương Hoa cũng không muốn để cô tổ mẫu phải lo lắng nên tránh nặng tìm nhẹ nói: "Thế tử gia đói bụng, muốn cháu gái cùng hắn đi dùng bữa, khiến cô tổ mẫu phải lo lắng. Cháu gái xin lỗi người!"
"Muốn trách cũng chỉ có trách hắn, không trách ngươi!" Giang Uyển Nhu thở dài một hơi, quá tiện nghi cho hắn rồi, nàng lại không biết tính hắn sao? Hắn sao có thể để người khác cự tuyệt? Nàng vỗ vỗ vai Phương Hoa, trấn an: "Ngươi về phòng trước đi, ta có mấy lời muốn nói với thế tử gia hắn!"
Hai tổ tôn liếc mắt nhìn Phương Hoa rời đi. Nhìn dáng người Hoa biểu muội thướt tha mềm mại, bóng lưng yêu kiều lay động, Lý Tử Kính vừa mới uống một chén rượu đã cảm giác như mình vừa say.
"Tổ mẫu, Tử Kính xin phép về phòng nghỉ ngơi!" Hắn vuốt vuốt cái trán, giả vờ mỏi mệt nói.
"Ngươi đứng lại đó cho ta" Giang Uyển Nhu chuyển thân, đứng chắn trước mặt cháu trai, hung hăng trừng hắn, nói: "Ngươi đối xử với nữ tử khác thế nào ta mặc xác ngươi, nhưng nếu ngươi dám ép buộc Hoa nhi, ta tuyệt đối không để ngươi đến gần nàng nửa bước!"
"Ta.. tôn nhi sao lại ép buộc Hoa biểu muội được.." Hắn vừa nói, vừa chột dạ, rũ mắt.
"Ngươi nên tự biết rõ, Hoa nhi bài xích ngươi như vậy không phải không có nguyên nhân!" Giang Uyển Nhu không nể mặt mũi phê bình: "Nếu không phải vì bị ngươi bức bách, nàng tuyệt đối sẽ không cùng ngươi ra ngoài. Ở nhà không thể dùng cơm sao? Muốn lừa gạt ta, ngươi tu luyện thêm vài chục năm rồi hãy nói!"
"Tổ mẫu, tôn nhi chẳng qua cảm thấy mọi người ở cùng biệt uyển, lại giống như người xa lạ như vậy, nên mới muốn lôi kéo cho thân quen thôi!"
"Nếu ngươi thực sự có lòng, ngươi nên có thái độ đúng, không phải bày ra một bộ một dáng tướng quân đại tướng quân, làm cho nàng sợ hãi!"
Ta vốn chính là đại tướng quân a! Lý Tử Kính không thấy mình có chỗ nào bất thường, có điều, hắn sẽ khiêm tốn kiểm điểm: "Nếu Tử Kính có chỗ đường đột, còn mong tổ mẫu đề điểm tôn nhi một hai!"
Giang Uyển Nhu lắc đầu, than thở: "Nếu ngươi vẫn cứ ương ngạnh như vậy, tổ mẫu cũng không thể giúp được ngươi. Mấy chuyện tình cảm này, vẫn nên là chính ngươi đi thể hội đi!"
"Tình cảm? Tổ mẫu nói đùa! Nam nhi chí tại bốn phương, không nên dính vào nữ nhi tình trường. Tử Kính đối với Hoa biểu muội tốt, chỉ là nghĩ muốn biểu hiện thái độ ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Nhưng người ta không muốn ngươi phải chịu trách nhiệm, ngươi làm sao tẫn trách?" Giang Uyển Nhu chế nhạo nhìn chằm chằm cháu trai, ngữ trọng tâm trường nói: "Cái gọi là tình cảm, chính là ngươi tình ta nguyện Ngươi trở về nghĩ thông suốt bốn chữ này, đối với ngươi sẽ có chỗ hữu ích!"
Tiễn tổ mẫu rời đi, Lý Tử Kính chậm rãi dạo bước về Lăng Vân Các. Hắn trước giờ không hề nghĩ đến chuyện tình ái. Vợ chồng chung sống với nhau cần mấy thứ này hay sao? Nhìn nhau vừa ý, không phải là được rồi hay sao? Giống như phụ vươn, có nhiều thê thiếp như vậy, nếu mỗi người đều đòi nói chuyện tình cảm, hậu trạch còn có thể an bình hay sao?
Nữ nhân a, chính là phiền phức!
Cưới vợ hiền, hắn tin tưởng Hoa biểu muội sẽ là một thê tử hiền đức, nhưng hắn không muốn vì một cái cây mà từ bỏ cả một mảnh rừng rậm.
Nhưng người có thể lọt vào trong mắt hắn, đúng là không dễ dàng, trước giờ mới chỉ có duy nhất Hoa biểu muội. Nếu chưa gặp gỡ nữ tử khác làm hắn tâm động, hắn tạm thời trông coi cái gốc cây này cũng không sao.
* * *
Bận rộn cả một ngày, Phương Hoa chỉ thấy đau lưng, phần bụng căng căng. Tính toán thời gian, có vẻ ngày tháng cũng sắp đến. Nàng dặn dò nô bộc ngày mai tới dược đường mua thuốc bổ về cho mình. Mẫu thân vẫn luôn nhắc nhở nàng, nữ nhân vào mấy ngày này phải chú ý tốt bồi bổ cơ thể, sau này mới có thể thoải mái dễ chịu. Thân thể nàng vẫn không tệ, chỉ khi nguyệt tín tới mới có chút khó chịu, bất quá nghe lời mẫu thân sẽ không đáng ngại.
Hôm sau, sau khi đến Tĩnh Nguyệt Đường thỉnh a cô tổ mẫu, Phương Hoa trở về mài mực luyện chữ. Nàng dự định viết ra kế hoạch, liệt kê ra những việc mình cần làm, rồi viết ra cần làm như thế nào, chuẩn bị mang đi thỉnh giáo cô tổ mâu.
Buổi chiều, Phương Hoa không có ý định ra ngoài, lôi kéo đám nô bộc nghiền hoa tiêu, thêm bột và thịt vào nhào, nướng bánh thịt hoa tiêu để giải thèm. Có lẽ bánh nướng quá thơm, vậy mà dẫn thế tử gia tới cửa. Nếu sớm biết như vậy, Phương Hoa chắc chắn sẽ không mở lò nướng bánh.
"Hoa biểu muội nấu món gì ngon, sao lại không mời ta tới dùng bữa nha!"
Phương Hoa lúc này còn đang uống canh bổ, một bên còn cầm "Luyện tập Ngô âm bút ký" đọc, nghe được thanh âm của thế tử gia, giật mình phun hết ngụm canh đang uống ra ngoài.
"Làm ngươi giật mình sao?" Lý Tử Kính bước nhanh đến trước mặt biểu muội, quan tâm cầm khăn thêu trên bàn muốn thay nàng lau miệng, nhưng Phương Hoa không lĩnh tình, liên tục né tránh.
"Ta chỉ muốn giúp ngươi lau khóe miệng thôi, đỡ cho ngươi phải tự tay làm.."
Phương Hoa ghét bỏ nhìn khăn trên tay hắn, không lưu loát mở miệng: "Đây là.. khăn lau bàn.."
"Ồ.." Lý Tử Kính nhìn lại nhúm vải trên tay, xấu hổ thả lại mặt bàn, ánh mắt liếc đến bát thuốc đen nhánh cạnh đó, không vui mở miệng: "Ngươi đang uống cái gì?"
Phương Hoa không thèm để ý hắn.
Lý Tử Kính nhìn bát nước đen sì. Hắn biết đây là cái gì. Trước kia hắn cũng để cho thông phòng uống thuốc tránh thai, canh tránh thai chính là cái dạng này. Hắn phẫn hận cầm chén lên, đi tới bên cửa sổ, hắt hết nước thuốc ra ngoài.
"Ngươi lại hát (phát) liên (điên) cái gì?" Phương Hoa cảm thấy nam nhân trước mặt quá không nói lý.
"Ngươi mới hát liên!" Lý Tử Kính tức giận vô cùng, cũng không thèm uốn nắn phát âm. Hắn bây giờ cũng không cười nổi: "Tại sao ngươi muốn uống thứ thuốc này?"
Cái này làm sao có thể giải thích a? Phương Hoa ngó khuôn mặt dữ tợn của hắn, có chút sợ, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
"Ngươi mau nói rõ ràng cho ta, ngươi hoài thai có phải hay không? Ngươi uống cái này là muốn hài tử chảy mất?" Lý Tử Kính từng bước tới gần Hoa biểu muội, dùng âm điệu chỉ mình cùng nàng nghe được, gằn từng chữ từng câu ở bên tai nàng: "Ngươi không muốn đứa bé này có phải hay không?"
Này là hiểu lầm quá lớn! Phương Hoa nhịn không được liếc một cái xem thường, tức hổn hển đáp lại:
"Không có cái nắp (hai tử), là quý truy (thủy) tới.."
"Quý" phát âm là "quỷ", không phải "quỳ". Vả lại, người Mân Châu đều gọi quý thủy là kinh nguyệt.
"Cái quỷ gì? Ngươi vậy mà lại nói hài tử là quỷ? Ngươi chán ghét ta như vậy hay sao?"
Phương Hoa kêu gào hô lên một tiếng, thực sự không muốn sống nữa a!
"Ngươi mở miệng nói chuyện! Đừng có làm như tê tâm liệt phế, ta so với ngươi còn đau lòng hơn như vậy, ngươi có hiểu hay không hả?" Lý Tử Kính trừ đau lòng, còn có thất vọng. Hắn vốn dĩ còn mong ngóng Hoa biểu muội hoài hài tử, liền có thể minh chính ngôn thuận cưới về nhà, tổ mẫu cũng không thể ngăn trở.
Nhìn bộ dạng này, nàng chắc hẳn đã uống tránh tử canh từ sớm.