Thúy Hoa nghe thấy tiếng kêu của chủ tử trong phòng, vội vàng chạy tới, dùng tiếng Tương hỏi lớn:
"Tiểu thư, có cần em gọi thái phi tới hay không?"
Lúc này mà muốn mời cô tổ mẫu tới liền xong đời rồi. Nếu chẳng hay thế tử gia nói lung tung, nàng còn có thể làm người sao? Phương Hoa vội ngăn cản: "Không có việc gì đâu! Ta đang nghe thế tử gia nói chuyện đánh Nam Man, bởi vì quá dọa người nên mới hét lên!"
Thúy Hoa buồn bực nhìn hai người trong phòng. Thế tử gia đứng quay lưng về phía nàng, nen nàng không nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của hắn lúc này, chỉ nhìn thấy gương mặt của cô nương đang cười khổ nhìn nàng.
"Ngươi đi xuống đi, không có việc gì!"
Lần đầu tiên khi có thế tử gia ở đây, Phương Hoa cho nha hoàn lui xuống. Chẳng lẽ tình cảm giữa hai người tốt hơn rồi hay sao? Thúy Hoa rầu rĩ rời đi. Tiểu thư đây chắc hẳn là bị dáng vẻ tuấn đĩnh bên ngoài mê hoặc mà quên đi sắc mặt thô lỗ hung ác lúc khác của hắn.
Vừa nãy nô bộc ngắt lời cũng làm lửa giận của Lý Tử Kính nguôi bớt.
Nguyên lai từ đầu tới giờ, chỉ có mình hắn đơn phương mong chờ, đến cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ ý nghĩ chân thực cửa nữ nhân này. Nàng không muốn gả cho hắn, không nguyện ý đi cùng hắn.
Có thể trách nàng sao? Hắn nhớ lại cử chỉ thô bạo của mình lúc ấy, xác thực nên tỉnh lại. Đổi lại là hắn, có lẽ hôm nay hắn cũng sẽ uống canh phá thai để tránh hậu hoạn.
Thôi vậy! Lý Tử Kính nghĩ mình nên từ bỏ, nhưng trong lòng hắn có chút không cam tâm.
Giang Phương Hoa nhìn hắn, rối rắm không biết nên nói cái gì. Chứng kiến biểu lộ trào phúng của hắn, lòng tự trọng mãnh liệt của nàng lần đầu tiên muốn nói ra lời giải thích. Nhưng nam nhân này suy nghĩ như thế nào về nàng có quan trọng sao? Thế tử gia hắn không có kiến thức, cũng không biết thưởng thức, lại tự cho là đúng, còn nói nhiều. Mỗi lần nàng nói đều bị hắn tự đại chế giễu, nàng tội gì phải so đo.
Phương Hoa không vui xoay người, muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng lại tức giận.
"Chẳng lẽ ngay cả một câu ngươi cũng không muốn nói với ta hay sao?" Lý Tử Kính chưa từng hụt hẫng như vậy. Nữ nhân này cũng quá bạc tình.
Phương Hoa lắc đầu. Nàng cũng rất buồn bực, nhưng kết quả như vậy còn không phải thứ nàng muốn sao? Từ nay nàng và hắn, ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng, không phải rất tốt sao? Vì cái gì nàng không lỡ..
"Hoa biểu muội.." Lý Tử Kính đột nhiên rất sợ nàng sẽ quay người lại, về sau sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào hắn nữa.
Phương Hoa tự nhủ không được mềm lòng, nàng còn trẻ, có thể cả đời cũng không cần gả chồng, không cần thiết vì thất trinh với một nam nhân mà tôn nghiêm cũng không để ý. Mà nam nhân này còn xem nữ nhân như đồ chơi, đùa bỡn nhiều người, sớm làm người ghét.
Nhìn Hoa biểu muội quyết tuyệt rời đi, tâm Lý Tử Kính dần trầm xuống. Hắn không biết đây có phải cái gọi là tình cảm hay không? Tổ mẫu nói chuyện tình cảm quan trọng là ngươi tình ta nguyện, xem ra hắn và Hoa biểu muội, chút tình cảm này là không có hi vọng.
Lý Tử Kính bước ra khỏi Lâm Nguyệt Các, nắm chặt nắm đấm đấm lên thân cây đại thụ một kích. Cổ thu trăm năm không chút suy chuyển, hắn lại đấm đến rách da chảy máu, nhưng vì sao tâm hắn còn đau nhức hơn cả tay?
* * *
Mấy ngày tiếp theo, cả hai người đều rất khéo léo tránh gặp nhau. Người đầu tiên phát giác chuyện không thích hợp là thái phi Giang Uyển Nhu. Quái lạ! Trước đây chỉ có cháu gái tránh gặp cháu trai, mấy ngày nay thì ngay cả tôn nhi của nàng cũng tránh không gặp mặt.
"Tôn nhi ngoan, gần đây ngươi đang bạn việc gì sao?" Lý Tử Kính thấy tổ mẫu từ khúc quanh xuất hiện, muốn quay người rời đi nhưng không kịp.
"Tổ mẫu cần gì phải gọi thân thiết như vậy, nghe rất khó xử!" Lý Tử Kính nghĩ thái phi hẳn sẽ dùng mọi loại phương thức nói móc mình.
"Mấy ngày trước đây, mỗi ngày còn có thể nhìn thấy ngươi hai, ba lần. Tại sao vài hôm này lại không thấy bóng dáng tựa như mất tích. Ta còn tưởng ngươi đã trở về Mân Châu!"
Lý Tử Kính ban đầu cũng muốn về Mân Châu, thế nhưng lại.. không nỡ. Hắn rất sợ khi hắn không có ở đây, quay lại Hoa biểu muội đã hứa gả cho người khác.
"Chính là chuyện sinh ý ở mấy cửa hàng tương đối bận rộn."
Hắn cũng không nói láo. Năm ngoái mở thủy vận thông thương, Dương Châu liền trở thành trung tâm thương cảng, các loại hàng hóa từ bốn phương tám hướng chuyển về, lại từ nơi này mà trao đổi bán đi, trung gian giao dịch lợi nhuận đến kinh người, thương nhân khắp nơi đều đang nhao nhao mang tiền bạc tới đầu tư. Hắn cũng nhận thấy đây là cái thời cơ tốt, mấy cửa hàng, vài mối buôn bán muối ăn và rượu cũng nên bàn bạc lại, chuyển tay lại làm chút làm ăn lớn.
"Cũng đúng. Thời gian này Hoa nhi cũng bận rộn sinh ý ở tửu lâu!" Giang Uyển Nhu lơ đãng lộ ra một hai động tĩnh của cháu gái: "Nàng đối với chuyện con số tính toán cũng tương đối nhạy bén, nếu sổ sách cửa hàng của ngươi cần người trông giữ, không ngại để nàng thử nghiệm một chút, giúp nàng tôi luyện một vài."
Làm sao vậy? Tổ mẫu bây giờ lại muốn tác hợp cho hắn và Hoa biểu muội? Nữ nhân cũng thật kỳ quái. Ngươi đối xử tốt với nàng, nàng liền kiêu ngạo hất hàm, đến khi ngươi không để ý các nàng, các nàng lại ngược lại chạy tới lôi kéo ngươi?
"Nàng không phải phải lập gia đình sao? Học quản trướng làm cái gì?" Lý Tử Kính tức giận trả lời.
"Chính là phải gả chồng, mới nên để nàng học tập quản trướng, nếu ngươi không cần hỗ trợ, thì cũng thôi vậy!" Giang Uyển Nhu cảm thấy bản đồ nàng đã giao cho cháu trai rồi, vè việc làm thế nào tới nơi hắn cũng chỉ đành dựa vào chính mình thôi.
Lý Tử Kính lắc đầu, thở hắt ra một hơi. Hắn đã không biết phải làm như thế nào nữa rồi. Hắn nói cái gì Hoa biểu muội cũng sẽ không phản ứng, vở kịch một vai như vậy sao có thể diễn tiếp? Trước kia hắn chẳng thèm ngó tới bất cứ nữ nhân nào, hiện tại ông trời phái tới một nữ nhân hờ hững tới trừng phạt hắn, mục đích là cái gì a?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Từ xa xa đã thấy Hoa biểu muội nhàn nhã lượn lờ ở khúc quanh hành lang. Lý Tử Kính yên lặng đuổi theo bước chân của nàng, thấy Hoa biểu muội được nô bộc đỡ lên xe ngựa. Chờ xe ngựa đi xa, lúc này Lý Tử Kính mới tranh thủ đến chuồng ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo phương hướng xe vừa đi mất.
* * *
Dương Châu quả là địa phương phồn hoa cẩm tú. Mấy ngày nay nghe chưởng quỹ tửu lâu giải thích tỉ mỉ, Phương Hoa mới biết được mấy con phố sầm uất ở phía nam Trường Giang và phía bắc thành. Gần đây, Giang Nam đại đô đốc dự định mở một con đường lát đá ở gần bến tàu. Lúc rời Kinh Châu, tổ phụ còn cho àng một chút tiền, đang lúc cân nhắc xem dùng vào việc gì, Phương Hoa liền quyết định mua một vài cửa hàng và mảnh đất ở gần đó. Hôm nay nàng ra cửa tới gặp mặt người môi giới, thuận tiện xem xét mảnh đất và mấy gian nhà, chuẩn bị sửa thành cửa hàng.
Phương Hoa dẫn theo Tiểu Hương, cùng một nha hoàn nói được cả Ngô ngữ lẫn Hán ngữ là Thanh Liên. Nàng phát hiện tiếng Mân cùng tiếng Hán phát âm có chút giống, nếu nói chậm một chút là nàng có thể nghe hiểu được, cho nên nàng học tiếng Ngô còn tiến bộ nhanh hơn so với tiếng Mân.
Thế tử gia đi theo phía sau, hắn rất hiếu kỳ không biết nha đầu này đang làm cái gì, cho đến khi thấy môi giới xuất hiện, liên tục dẫn nàng đi thăm thú mấy đại viện mới hiểu ra nàng định mua đất mua nhà. Cách đó không xa, hắn thấy mấy tên lao dịch đang trải đường, nhìn thấy mấy người biểu muội đia qua liền liếc mắt, huýt sáo, muốn cô nương gia chú ý quay lại cười một tiếng. Lý Tử Kính có cảm giác Hoa biểu muội sẽ lại gây phiền toái, quả nhiên, một lát sau đó có một đám lao dịch vây lại quanh nàng và người môi giới. Cô nương gia a, tại sao ra ngoài không mang theo vài tên hộ vệ a?
"Các ngươi mau tránh ra, không được ngăn cản đường đi!" Thanh Liên dùng tiếng Ngô hô lớn với mấy tên lao dịch, dang tay che chở trước mặt chủ tử.
Phương Hoa chưa từng thấy tình cảnh này, nàng không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại gặp vô lại. Nàng lo nghĩ nhìn quanh bốn phía. Đám lao dịch rất đông, ở chỗ nàng lại chỉ có ba nữ tử nhu nhược, mặc dù có cả người môi giới nhưng người đã lớn tuổi, vừa gầy vừa yếu, phải làm sao a?
"Cô nương, ngươi tháo lụa che xuống để chúng ta nhìn một cái a! Nhìn một chút là được rồi a!"
"Ồ, ngoan ngoãn tháo mũ a! Nữ mù thì (Nữ hài tử) tháo màn che xuống a!"
"A, a, đem bầy thì tất cả cũng cởi ra thì tốt hơn hahaa!"
Lao dịch vây lại, mồm năm miệng mười trêu chọc cô nương, lời nói thô tục cũng nói ra, ngày càng quá đá