Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 5

Buồn bực nhất là tiểu cô nương kia còn không hiểu tiếng Mân hay tiếng Ngô, như vậy thì cho dù hắn có muốn cùng nàng thương lượng giải quyết hậu quả cũng quá khó.

Đêm nay, lần đầu tiên Lý Tử Thiện chứng kiến đại ca mình say đến bất tỉnh nhân sự. Hắn cảm thấy đại ca chắc là gặp chuyện khó giải quyết nào đó, nhưng đại ca không nói, hắn cũng không gặng hỏi.

Bên này thế tử gia uống say đến không biết gì. Ở Lâm Nguyệt Các bên kia, Giang Phương Hoa vẫn đang nằm trên giường giả bệnh. Ban nãy nha hoàn thân cận bên người cô tổ mẫu đến đây, nói với nàng rằng ngày mai cô tổ mẫu thu xếp cho nàng và các vị biểu ca gặp mặt. Ngoài việc tìm cho nàng phu tử dạy nói tiếng địa phương, còn muốn giúp nàng luyện tập quyền pháp cường thân kiện thể, tránh việc cứ vài ngày lại sinh bệnh.

Giang Phương Hoa không có can đảm nghĩ đến buổi gặp mặt ngày mai. Chỗ xanh chỗ tím trên người nàng vẫn chưa tan, như bằng chứng từng giờ từng phút nhắc nhở nàng về sự tình nhục nhã đêm đó.

Nàng không muốn chạm mặt thế tử gia. Phải làm sao đây? Giang Phương Hoa lặng lẽ rơi lệ. Nàng trách ai được? Nàng chỉ nên tự trách mình. Không có việc gì, lại đến Mân Châu nhận thân, hiện tại xảy ra chuyện mất mặt, nàng cũng không thể dày mặt tiếp tục nhờ cô tổ mẫu thay mình cầu hôn. Nhưng nếu cự tuyệt thì lý do nên là gì đây? Giang Phương Hoa dùng sức đánh lung tung lên gối đầu, tự mắng bản thân thật vô dụng.

Vô dụng? Đúng, nàng vẫn còn trẻ, cầm, kỳ, thi, họa, vũ, tiễn nàng đều học qua nhưng không thành thạo cái gì cả. Đây là một cái cớ rất tốt: Lần này nàng đi ra ngoài, nhận thức được nhiều chuyện, cũng nhận ra bản thân mình vô dụng, cảm thấy nhục nhã vô cùng, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi nàng sẽ dẹp đường hồi phủ, về nhà học thêm chút ít tay nghề, kiến thức, nàng chưa muốn gả chồng.

Nàng mới mười lăm tuổi, lại đợi thêm hai, ba năm rồi bàn chuyện hôn sự cũng không muộn. Lúc này nàng quả thực không có mặt mũi để gả đi cho người.

Hôm sau, trời vừa sáng, cô tổ mẫu đã phái hạ nhân tới mời Phương Hoa cùng nhau dùng bữa sáng.

Phương Hoa xoa cặp mắt đỏ sưng như hạch đào, từ chối nói:

"Thân thể ta rất khó chịu, thể cốt đau buốt vô cùng. Ngươi giúp ta nhận lỗi với cô tổ mẫu, ta thất lễ với người!"

Không bao lâu sau, một đại phu vai đeo hòm thuốc được hạ nhân dẫn vào Trấn Nam Vương phủ.

Lúc đại phu vội vội vàng vàng đi đến Lâm Nguyệt các, có hai người đang cùng cảm thấy chột dạ, rất sợ bị phát hiện ra chuyện không thích hợp.

Không nhìn thấy biểu muội trong truyền thuyết kia ở Tĩnh Nguyệt Đường, Lý Tử Kính càng thêm chắc chắn rằng nàng đang muốn trốn tránh không gặp hắn. Nghe tiếng Giang Uyển Nhu sai gã sai vặt lên trấn tìm đại phu, Lý Tử Kính cực kỳ sợ hãi, sợ rằng đêm đó bản thân mình cuồng dã, làm nàng bị thương, lần này có lẽ sẽ làm tổn thương danh dự của cô nương khuê các.

Bằng hiểu biết của mình đối với tính tình của kế tổ mẫu, Lý Tử Kính cho rằng dù hắn chủ động chịu trách nhiệm, tổ mẫu cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng, thậm chí nàng còn gây khó dễ đủ đường. Dù sao thì Giang Nam Đại Đô đốc là chức vị béo bở, Đô đốc thế tử cũng không tồi, dáng dấp ngọc thụ lâm phong, là người chạm tay có thể bỏng. Hắn lại là cái Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra hại một đoạn nhân duyên tốt đẹp của người ta.

Mọi người đều không thể ngờ rằng thế tử gia thân phận quý giá lại đang tự oán trách bản thân. Hắn ở trên chiến trường hô mưa gọi gió, anh dũng giết địch thế mà cũng có lúc luống cuống tay chân.

Giang Phương Hoa cho rằng, chỉ cần nàng nhất quyết ở trong phòng, sẽ không gặp phải tên ôn thần kia. Nàng nhìn đại phu bước vào trong phòng, trong lòng thấy lo lắng. Thúy Ngọc buông rèm che xuống, mới bảo chủ tử duỗi tay, để đại phu cách không bắt mạch bằng chỉ đỏ.

Nhưng cho dù y thuật có cao siêu đến đâu, cũng không thể chỉ dựa vào đoạn chỉ đỏ bắt mạch mà nhìn được ra chuyện quanh co. Trương đại phu cẩn thận hỏi:

"Cô nương, lúc khám bệnh cần nhìn, nghe, hỏi, cắt mới có thể tìm đúng bệnh, hốt đúng thuốc!"

Giang Phương Hoa yếu ớt nói với nha hoàn: "Thúy Ngọc, ta không hiểu đại phu nói cái gì. Ngươi đi tìm người có thể nói tiếng Mân, thay ta chuyển lời với đại phu rằng ta là vì nhớ nhà, không quen khí hậu, ăn uống, nhờ đại phu kê giúp ta vài thang thuốc an thần là được!"

Nghe nói cháu gái và đại phu không thể nói chuyện với nhau, Giang Uyển Nhu mất kiên nhẫn, liếc mắt sang nha hoàn thân cận Tiểu Hương, nói:

"Ngươi qua đó xem sao!"

Lý Tử Kính cũng muốn đi theo, hắn không biết có xảy ra vấn đề gì không. Vì thế mà thế tử gia hằng ngày im như hến, đến hôm nay lại như gà mẹ, sốt ruột nói:

"Tổ mẫu, tôn nhi cũng muốn qua đó hỏi thăm một chút. Dù sao thì sáng nay cũng không có việc gì vội, nếu như biểu muội bị bệnh thực sự nghiêm trọng cũng có thể kịp thời đi mời đại phu khác."

Giang Uyển Nhu gật đầu, phất phất tay ý bảo đám tôn bối nhanh rời đi.

Lý Tử Thiện trừng mắt kinh ngạc. Đại ca hắn trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào? Hắn đi theo phía sau nhắc nhở: "Đại ca, trước kia ngươi đều luôn tránh tị hiềm. Nàng còn là biểu muội đang chờ gả đó! Ngươi nên giữa khoảng cách nha!"

Nghe vậy, Lý Tử Kính đột ngột dừng bước. Lý Tử Thiện không kịp dừng lại, lập tức đâm sầm vào hàm dưới rắn chắc của đại ca, bị đau đến nổ đom đóm mắt.

"Ta là loại người vô tình như thế sao?" Lý Tử Kính chờ đệ đệ hắn vò mặt xong, mới tiếp lời: "Lại nói, hôm đó ngươi cũng nghe thấy, nàng đang cùng Đô đốc thế tử nghị thân, thế tử kia cùng chúng ta cũng là chỗ người quen cũ, ta hỗ trợ chiếu cố một chút là chuyện bình thường!"

Nói xong những lời này, Lý Tử Kính thấy chột dạ không sao tả nổi. Hắn đã nghĩ kỹ, tình huống xấu nhất xảy ra chính là hắn cưới biểu muội, để nàng không có cơ hội nghị thân, nếu không thì nàng chắc chắn phải chịu mất mặt ngay trong đêm động phòng hoa chúc. Nàng nên giải thích như thế nào với phu quân tương lai đây? Nếu như lúc đó nàng giải thích, lại lôi ra đầu sỏ chính là hắn.. Nghĩ đến đây, khuôn mặt hắn hoàn toàn đen.

Ngoại nam không nên bước nào sương phòng của nữ tử khuê các. Hai huynh đệ Tử Kính, Tử Thiện đứng ở ngoài chính sảnh Lâm Nguyệt Viện nghe đại phu nói.

Nhìn thấy hai vị thiếu gia, đại phu thầm nghĩ may mắn, cuối cùng cũng thấy người có thể làm chủ. Trương đại phu buồn rầu nói: "Cô nương này cũng thật là, nhìn không được, bắt mạch lại không thấy, ta làm sao có thể chữa bệnh cho nàng được a!"

Tử Kính liếc mắt qua Tiểu Hương, phân phó: "Ngươi đi vào bên trong, nghe xem ý cô nương là thế nào, hỏi nàng một chút xem nàng có chỗ nào không thoải mái, lại nói cho đại phu nghe xem."

Nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài, Phương Hoa sợ hãi đến mức hít thở không thông. Sao hắn lại đến đây? Hắn phát hiện ra cái gì sao? Nàng rõ ràng đã trốn rất kĩ kia mà?

Thuý Ngọc không nhìn thấy sắc mặt của chủ tử sau màn vải, nàng vẫn nhắc đi nhắc lại: "Tiểu thư, người khó chịu ở đâu, liền bảo đại phu xem một chút đi. Người cứ ốm nằm liệt trên giường như vậy, nô tỳ lo lắng người!"

Tiểu Hương bước vào vừa kịp nghe đến đó, cũng tiếp lời, nói: "Đúng vậy ạ! Biểu tiểu thư, thân thể không tốt, dù sao cũng nên để đại phụ khám một chút, khám bệnh chuẩn rồi mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, thái phi cũng có thể yên tâm a!"

"Ta.. ta chỉ là nhớ nhà, ta muốn về nhà!" Phương Hoa vốn đang cực kỳ tủi thân, nói đến đây liền bắt đầu thút thít khóc lên: "Ta nhớ nương, ta muốn về nhà.."

Nghe tiếng khóc yếu ớt của chủ tử, hai nha đầu đều mềm lòng. Dù sao vẫn là cô nương trẻ tuổi, rời quê hương, nhớ nhà nhớ mẹ đều là chuyện thường tình.

Trong nội thất truyền ra tiếng khóc như đứt ruột, ba nam nhân ở chính sảnh đều nghe được, nhưng chỉ có sắc mặt của Lý Tử Kính là ngày càng nghiêm trọng.

Tiểu Hương bước ra chính sảnh, hồi bẩm lại với các chủ tử tình trạng của cô nương: "Biểu tiểu thư chỉ nói là nhớ nhà cực kỳ, một mực khóc muốn về nhà tìm nương. Dù sao biểu tiểu thư cũng chỉ vừa mới cập kê, tuổi còn nhỏ!"

Lý Tử Kính vừa nghe xong, mặt mày xanh mét. Hắn cho rằng nàng ít nhất cũng phải mười bảy, hoặc mười tám tuổi. Tư thái kia của nàng không giống với cô nương chưa trổ mã hết. Thế mà nàng lại mới chỉ vừa tròn mười lăm tuổi?

Hắn còn chưa chạm qua cô nương nhỏ tuổi như vậy, đích muội thứ muội của hắn, ngày thường hắn đều lười nhìn tới. Lần này hắn làm sao có thể dỗ được tiểu cô nương đó đây?
Bình Luận (0)
Comment