"Đại ca, sao sắc mặt của ngươi lại kém như vậy?" Lý Tử Thiện nghĩ ca ca hắn không kiên nhẫn nghe chuyện nữ tử khuê phòng, vội vàng hòa giải: "Tối hôm qua đại ca ngươi uống nhiều, chắc ngủ cũng không ngon. Biểu muội nếu chỉ vì nhớ nhà thì chờ mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi, đại ca về trước nghỉ ngơi đi!"
Hai huynh đệ tiễn đại phu rồi cũng vội vàng rời đi, Tiểu Hương quay trở về Tĩnh Nguyệt Đường báo lại tình huống.
Nếu chỉ là khóc muốn về nhà, chắc hẳn do mấy ngày nay nàng không thấy có gì thú vị, sau này nếu mọi ngày đều vui vẻ, nàng chắc sẽ không đòi về nhà nữa đi?
Giang Uyển Nhu thấy cháu gái vẫn cần được dạy dỗ nhiều, bèn phân phó với hạ nhân: "Mời biểu tiểu thư tối mỗi ngày phải đến chỗ ta thỉnh an. Bắt đầu từ hôm nay luôn đi!"
Mặc dù cảm thấy quá mất mặt, Lý Tử Kính vẫn lấy cớ không để biểu muội tới phủ làm khách còn bị đối đãi lạnh nhạt, liền phái Tiểu Lục Tử để ý động tĩnh ở Tĩnh Nguyệt Đường và Lâm Nguyệt Các. Điều này làm Tiểu Lục Tử quá mức ngạc nhiên: "Cô nương nào đến nhận thân thích mà chả bị chủ tử đối đãi lạnh nhạt?" Nhưng lời này hắn chỉ nghĩ chứ không dám nói.
Biểu tiểu thư bên mẫu tộc Thái phi suốt ngày sinh bệnh, mọi người chưa có mấy ai gặp qua nàng dáng dấp như thế nào, thế tử gia làm sao có thể động tâm với một cô nương chưa từng gặp mặt? Có khả năng thế tử gia chỉ là quan tâm thôi, nhưng vì sao lại không quan tâm cả biểu tiểu thư ở Quế Hoa Uyển, chất nữ của Vương phi?
Suy nghĩ của chủ tử, làm sao mà một nô tài nho nhỏ có thể đắn đo hiểu rõ được? Tiểu Lục Tử nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đành chờ thời gian cho ra đáp án vậy.
Chạng vạng tối, Phương Hoa đã không thể tiếp tục giả bệnh nữa. Nàng thành thành thật thật thay đổi xiêm y đơn giản, đến thỉnh an cô tổ mẫu ở Tĩnh Nguyệt Đường. Tính cách Thái phi Giang Uyển Nhu có chút mạnh mẽ, nàng không thích cô nương mềm yếu. Nhìn dáng vẻ cháu gái uất ức, nàng mỉa mai nói:
"Nhìn xem hai mắt của ngươi, khóc đến sưng như hai cái chén lớn, còn không biết xấu hổ?"
Cháu gái cúi đầu không nói, Giang Uyển Nhu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Sáng sớm ngày mai, ngươi đến đây để Tiểu Hương dạy ngươi tiếng Mân. Nàng ta phát âm không quá tốt, nhưng cũng có thể dạy ngươi vài câu cơ bản. Cũng không cần chờ đợi hai vị biểu ca tìm cho ngươi phu tử làm gì nữa, ngươi chuẩn bị cho tốt, sắp tới nhanh chóng gả đi lập gia đình!"
"Hoa nhi còn trẻ, cô tổ mẫu có thể nói với cha Hoa nhi một tiếng, đừng vội gả Hoa nhi ra ngoài, cháu gái còn muốn về nhà!" Nói đến đây, Phương Hoa lại lặng lẽ rơi nước mắt.
"Sao vừa mới nói lại khóc rồi?" Thái phi quay lại phân phó Tiểu Hương: "Ngươi lấy hai khối thuỷ ngọc tới, để tiểu thư thoa mắt."
"Ngươi đã qua tuổi cập kê rồi, đừng giữ tính tình trẻ con nữa!" Giang Uyển Nhu một bên bảo nha hoàn giúp Phương Hoa chườm lạnh đôi mắt, một bên nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nữ hài tử lớn rồi, đều sẽ phải gả chồng. Ngươi phải sửa lại tính tình này, nếu không đến nhà chồng ngươi chắc chắn phải chịu khổ!"
"Chỉ là hiện tại Hoa nhi chưa muốn thành thân, Hoa nhi nhớ mẫu thân.." Phương Hoa chỉ muốn mau chóng rời nơi này, nàng vẫn cảm thấy bản thân không có mặt mũi gặp người ngoài. Nàng muốn trốn trong ngực mẫu thân, được mẫu thân an ủi, vuốt ve.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà ngươi còn suốt ngày treo chữ mẫu thân trên miệng?" Giang Uyển Nhu nhìn cháu gái, bộ dáng đáng thương đang khóc thút thít kia, vừa nhìn là biết nàng chính là được nuông chiều thành quen. Giang Phương Hoa gõ gõ tay, quyết định: "Mấy ngày nữa ta dẫn ngươi đi thăm thành Dương Châu một chuyến. Ngươi suốt ngày ở lỳ trong hậu trạch, rồi cũng chỉ là nữ tử không làm được trò trống gì, về sau ngươi làm sao có thể giúp phu quân tranh chút tiền đồ?"
Đi Dương Châu? Phương Hoa ngăn cản nha hoàn đang giúp nàng chườm mắt, trừng to mắt nhìn Thái phi: "Cô tổ mẫu, sao lại muốn dẫn Hoa nhi đi Dương Châu? Người đã muốn làm mai cho cháu gái luôn rồi sao? Cháu gái chưa chuẩn bị tốt a!"
"Ai bảo ta muốn đi làm mai? Lại nói, coi như các ngươi xem mắt xong, cũng chưa chắc sẽ thành thân, ngươi vội cái gì?" Giang Uyển Nhu không hiểu sao chất nữ giống như rất bài xích chuyện gả chồng? Lúc nàng vừa mới tới đây cũng có như vậy? Có lẽ là nữ hài tử xa nhà một thời gian, nhớ nhà nhớ nương, đành phải đưa nàng đi ra ngoài một chuyến, để nàng mở mang tầm mắt, thấy chút việc đời.
Lý Tử Kính nhận được tin tức Tiểu Lục Tử truyền đến, hắn hung hăng gõ mạnh tay xuống bàn. Hắn tuyệt đối không đồng ý để Hoa biểu muội rời khỏi tầm mắt của mình. Nhưng chuyện này cũng cần hỏi ý kiến của hắn sao? Thế tử gia cũng nghĩ nhiều quá rồi!
Rốt cuộc, Lý Tử Kính không chịu nổi giày vò nữa. Ban đêm, hắn lặng lẽ tiến vào Lâm Nguyệt Các. Thế tử gia phát hiện nha hoàn không gác đêm ở trong phòng nàng, mà ngủ ở gian ngoài, hắn bèn lớn mật nhảy qua cửa sổ vào trong khuê phòng của Phương Hoa.
Đang mông lung suy tư, miệng mũi Phương Hoa bị một bàn tay to che lại, chưa kịp định thần, nàng lại phát hiện cả người nàng rơi vào trong lồng ngực cường tráng của một nam tử.
Lý Tử Kính khổ não suy nghĩ xem nên dùng ngôn ngữ nào để nói chuyện với nàng. Cuối cùng, hắn chọn dùng tiếng Hán phổ thông, nói: "Là ta, đừng lên tiếng!"
Phương Hoa mặc dù cực kỳ sợ hãi, nhưng cũng không che dấu oán khí nói: "Là ngươi, ta mới nên kêu lên!"
Xem ra là nghe hiểu được? Lý Tử Kính nói tiếp: "Ngươi trốn tránh ta như vậy, ta không tìm thấy cơ hội để giải thích với ngươi. Ngày đó là ta không đúng, ta nhận lầm người. Ta cứ nghĩ ngươi là nha hoàn thị tẩm mà Vương phi sắp xếp cho ta."
Nghe thế tử gia nói một tràng dài sát bên tai mình, Phương Hoa rất khó hình dung cảm giác lúc này của nàng. Có chút sợ hãi, cũng có chút ngứa..
Những lời Lý Tử Kính nói, nàng có thể nghe hiểu được một nửa. Hắn nói chính là nhầm lẫn nàng thành một nữ tử khác, là nàng gặp xui xẻo?
Hắn muốn nói hắn vô tội, không thể trách hắn sao? Hắn không biết trinh tiết của nữ tử, là quý giá biết nhường nào sao?
"Sao ngươi không nói?" Lý Tử Kính xoay người nàng tới trước mặt, muốn nhờ ánh trăng thấy rõ biểu cảm trên gương mặt nàng.
Gương mặt kia, đôi mắt kia, ngoại trừ sợ hãi, cũng chính là bất an và kiêng kỵ..
Hắn xuất hiện, lại làm nàng cảm thấy sợ hãi như vậy sao?
Ý nghĩ này làm Lý Tử Kính bị đả kích mạnh. Trước kia hắn chưa từng làm ẩu chuyện thế này, nên bây giờ hắn không biết phải xử lý như thế nào. Là do trùng hợp, hiểu lầm, ý loạn tình mê.. cứ thế mà gây ra chuyện.
"Đừng sợ! Ngươi hãy nói gì đi a!" Lý Tử Kính nói gần như cầu khẩn, nhưng Phương Hoa vẫn không nói không rằng, nàng không biết phải nói cái gì.
Tha thứ sao? Đây không phải chuyện làm đánh rơi bạc, hoặc lỡ tay làm hỏng món đồ nàng trân quý, lỡ tay rồi chịu nhận lỗi cũng coi như xong.
"Ta nguyện ý phụ trách, hôm đó ngươi rời đi quá nhanh, nếu không thì cho dù thân phận của ngươi chỉ là nha hoàn, ta cũng sẽ nguyện ý nâng ngươi, hoặc nạp ngươi.." làm thiếp? Hai chữ cuối cùng này, Lý Tử Kính cẩn thận không nói ra khỏi miệng. Hoa biểu muội không có khả năng làm thiếp. Nàng có thể làm Đại Đô đốc thế tử gia chính thê, thì sao phải cam chịu hạ mình làm tiểu thiếp cho Trấn Nam Vương thế tử?
Nghĩ mình có lẽ nói quá nhiều, nàng sẽ không hiểu hết, Lý Tử Kính ép Phương Hoa nhìn hắn, nói:
"Ta phụ trách! Ta sẽ cưới muội!"
Hắn nói từng chữ, cẩn thận, rõ ràng.
Phương Hoa gần như phản xạ trực tiếp, dùng Hán âm ít khi sử dụng, nói:
"Nhưng.. Nhưng.. Ta không muốn gả cho ngươi.."
"Ngươi không muốn gả cho ta? Ngươi muốn gả cho ai?" Lý Tử Kính có chút giận, siết chặt hai tay nàng: "Ngươi còn muốn gả cho Giang Nam Đại Đô đốc thế tử sao?"
"A, đau!" Nam nhân này, động một chút lại thô bạo như vậy, nếu như nàng thật sự gả cho hắn rồi cũng khó đảm bảo sẽ không bị đánh chết a!
Lý Tử Kính nhanh tay nới lỏng lực đạo, nhìn Hoa biểu muội xoa nắn cánh tay, hắn tự vén tay áo nàng lên xem, thấy tay nàng hằn xuống từng mảng đỏ.
* * *
Lúc nói chuyện bình thường, mình vẫn để Lý Tử Kính và Giang Phương Hoa xưng hô "ta - ngươi". Lúc nào nói chuyện nghiêm túc như khi LTK cầu hôn, hoặc sau này tình cảm của đôi bạn trẻ tốt hơn, mình sẽ chỉnh sửa lại xưng hô cho phù hợp.