Sau khi mùa mưa dầm đi qua, rốt cuộc đã đến giữa mùa hè. Ngày hôm đó trời quang, bầu trời xanh lam không một chút mây, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây tạo thành một mảng ánh sáng loang lổ, ve sầu kêu râm ran.
Hồ Nguyên Sinh vừa qua đời, gia nghiệp to lớn của Hồ gia rơi xuống vai ấu đệ gần tám tuổi Hồ Nguyên Tài. Người đời nói đứa trẻ nghèo sớm làm đương gia, quả thật sự giàu có này cũng không hẳn là may mắn, thậm chí những thứ bị tước đoạt lại càng nhiều. Rõ ràng đang ở độ tuổi an nhàn cười nói, nhưng cậu bé không thể không làm ra vẻ xụ mặt, thâm trầm và mạnh mẽ.
Đợi cho bảy ngày tang Hồ Nguyên Sinh qua đi, tôi và Hi Âm bèn chuẩn bị khởi hành trở lại núi Thanh Thành. Hắn nói gia sự nhiều nhất kéo dài trong hai tháng, hai tháng sau hắn sẽ đến chùa Đại Lôi Âm đón tôi. Tính sơ sơ, có lẽ tôi và Hi Âm quen biết, ở chung chỉ khoảng ba tháng, trong đó còn có một tháng tôi ở trong trạng thái hôn mê. Hiện tại lại phải cách biệt hai tháng, trong lòng tôi...thật giống như gió thu cuốn hết lá vàng, nhất thời còn có chút nắng ưu thương.
Hi Âm cười trong trẻo hỏi tôi: "Tiểu Mai luyến tiếc ta sao?"
"Ai nói ta luyến tiếc người! Ta...". Tôi lanh lảnh nói, nghiêm mặt nhìn hắn: "Khụ, chẳng qua ta chỉ cảm thấy, ta ở với đám đồ đệ kia hai tháng thì thật là nhàm chán".
Hai tay hắn khoanh lại, nghiêng đầu nhìn tôi, ý cười trên bờ môi sâu thêm ba phần, nói: "Thật không? Không luyến tiếc ta sao?"
Tôi né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, cố gắng bày ra dáng vẻ hợp tình hợp lý, nói: "Đúng, đúng vậy...Ưm!". Lời nói còn chưa dứt, hơi thở trong miệng đều bị hắn đoạt đi, bờ môi dịu dàng mà bá đạo, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua khớp hàm, tùy ý khiêu khích đầu lưỡi tôi, như là thi hành trừng phạt lời nói dối của tôi. Tôi vốn định thoát đi, nhưng lại bị hắn giam lại trước ngực, không để cho tôi có nửa dịp thừa cơ. Cuối cùng tôi dần dần xụi lơ trong lồng ngực hắn, để mặc hắn tùy ý sàm sỡ...
Tôi hận!
Sau một lúc lâu, hắn thỏa mãn buông tôi ra, ánh mắt ướt át phảng phất xuân thủy, cười nói: "Luyến tiếc ta sao?"
"Không phải....ưm, đúng vậy...". Vốn định kiên quyết phủ nhận nhằm đập tan dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, nhưng lời chưa nói ra lại bị hắn nuốt vào trong miệng, muốn mở miệng cũng không còn kịp nữa.
Tôi phẫn uất nghĩ, lần sau nhất định tôi phải hung hăng sàm sỡ lại hắn! Yêu tăng!
Min @ smallbluecorner.wordpress.com ***
Ăn cơm xong, tôi đang ở trong phòng vùi đầu sắp xếp hành lý, Hi Âm cầm theo lồng đựng thức ăn đẩy cửa vào, cười nói: "Tiểu Mai, lại đây ăn bát canh đậu xanh bách hợp cho tiêu thực".
Tuy rằng vừa dùng qua một chút ít điểm tâm phong phú, nhưng, đối vói người không có sức chống cự với đồ ngọt như tôi, thì lập tức buông việc trong tay, vui vẻ mừng rỡ cầm thìa nhấm nháp chén canh. Nước canh mát lành trong veo chạy dọc cổ họng, thật khiến cả người cui vẻ thoải mái khoan khoái, phiền muộn vừa rồi liền trở thành hư không.
Hi Âm nhìn xung quanh phòng, có chút giật mình nói: "Sao nàng có nhiều đồ cần thu xếp như vậy?"
"Có một phần là đem từ Cẩm Thành đến, còn có một phần là mua ven đường". Ngừng lại một chút, tôi chỉ chỉ mấy bộ quần áo và cây lược hồ điệp trên bàn, nói: "Phần lớn là do người muốn mua".
Hắn cầm lấy cây lược hồ điệp trong tay, ngắm nghía, liếc tôi cười nói: "Chẳng lẽ nàng không muốn?"
Tôi: "..."
Sau một lúc lâu, hắn thở dài: "Mộng điệp mộng điệp, có chăng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, giấc mộng Nam Kha".
Tôi nói: "Đây thật sự là một câu chuyện bi thương".
"Nhưng nó cũng có một kết thúc tốt đẹp".
Tôi suy nghĩ trong nháy mắt, nói: "Tô Quân lấy cái chết để ta tội, cuối cùng mở ra khúc mắc, cũng coi như giải thoát. Chu Phi Tuyết đi theo hắn, chỉ mong hai người bọn họ lại gặp nhau dưới đó. Trước khi Hồ Nguyên Sinh lâm chung đã thực hiện tâm nguyên nhiều năm, mặc kệ sau này thế nào, kiếp sau thế nào, ít nhất cũng không ra đi trong hối tiếc, cũng không phải là chuyện không hạnh phúc. Đáng thương nhất vẫn là Đỗ Băng Băng, cũng không biết sau này cô ta thế nào. Trong chuyện này cô ta là người sống sót duy nhất, hy vọng cô ta có thể sống tốt".
"Nhưng đau khổ nhất mãi mãi là người còn sống". Hắn nói một cách sâu xa.
Đợi cho uống hết canh bách hợp, tôi bàn bạc với Hi Âm: "Thánh tăng à, ta nghe nói hôm nay chính là miếu hội hai tháng một lần ở thành Lan Lăng, không bằng chúng ta lại đi xem náo nhiệt đi".
Hi Âm nhìn ra bầu trời chiều ngoài cửa sổ, nói: "Sau khi mặt trời lặn, sau khi mặt trời lặn ta đưa nàng đi".
Qua giờ Thân một chút, tôi liền vội vàng kéo Hi Âm đi miếu hội. Vừa bước chân trước ra khỏi cổng Hồ phủ, lại nghe sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, tôi khựng lại một chút, da đầu tê rần, hận không thể độn thổ trốn đi.
"Phu nhân, phu nhân!". An An lớn tiếng gọi tôi.
Trong lòng tôi ca thán một tiếng, rất không tình nguyện xoay người, quả nhiên, An An cười tươi như hoa nhìn tôi, Bùi Lãm khoanh tay đứng bên cạnh cô, ánh mắt nặng nề thật sâu, không rõ vui hay giận. Thưở nhỏ Bùi Lãm tập võ, nội lực bên trong rất tốt, lại thêm Hi Âm dốc lòng trị liệu điều dưỡng, thương thế đã sớm khỏi hẳn.
Hắn chậm rãi đi tới, tầm mắt lướt qua tôi và Hi Âm, hỏi: "Cửu thúc muốn dẫn Tiểu Mai đi đâu?"
"Không cần hiền chất quan tâm". Hi Âm thản nhiên nói: "Đại thương của hiền chất mới khỏi, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, sao lại tùy tiện đi lại?"
Bùi Lãm không mặn không nhạt nói: "Làm phiền Cửu thúc quan tâm, ta không có mảnh mai như vậy".
Hi Âm cười cười hàm ý sâu xa nói: "Mạng của hiền chất thật sự quý giá, tất nhiên phải cẩn thận hơn nữa".
Bùi Lãm cười lạnh: "Lời này của Cửu thúc là có ý gì?"
Hi Âm vuốt nhẹ ống tay áo, bình thản nói: "Tam ca chờ ngươi trở về".
Bùi Lãm không nói lời nào nhìn Hi Âm chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng sâu không thấy đáy, trên gương mặt tuấn tú như có vài phần buồn bực.
Hai người cứ giằng co như vậy, phảng phất bên trong ánh mắt có ánh đao bóng kiếm, gió mưa kéo qua. Không khí xung quanh có vài phần ngưng trệ.
Tôi nhìn bọn họ ngươi liếc mắt một cái, ta buông một câu châm chọc, thầm hoài nghi hai chú cháu này sao có thể lớn lên bình an vô sự như vậy.
An An đi đến bên cạnh tôi, khẩn thiết hỏi han: "Phu nhân, người muốn đi miếu hội đúng không?"
Tôi ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại biết?"
"Lúc trước phu nhân cũng thích náo nhiệt, mỗi lần kinh thành có hội đèn hay miếu hội, người đều đưa nô tỳ chuồn ra ngoài du ngoạn". Cô nhớ lại lúc trước, nói đến chỗ đó lại không kiềm được mà khóc nấc.
Bỗng nhiên Bùi Lãm nói: "Vừa may, chúng ta cũng muốn đi miếu hội, chi bằng đi cùng đi".
Không đợi tôi mở miệng, Hi Âm cự tuyệt ngay lập tức: "Không cần, các ngươi đi đường các ngươi đi, ta đưa Tiểu Mai đi được rồi". Nói xong, cao ngạo phất tay áo kéo tôi xoay người đi.
Tất nhiên Bùi Lãm cũng không phải là bóng đèn mờ*, hắn dẫn theo người gắt gao đi phía sau tôi và Hi Âm, vì vậy miếu hội này vốn chỉ có hai người là tôi và Hi Âm lại trở thành năm người. Ngoại trừ Bùi Lãm và An An, còn có tên Vu Bân trung thành với Bùi Lãm.
*bóng đèn: kẻ phá rối người khác hẹn hò
Ở phía sau có ba ánh mắt như hình với bóng, khó khăn lắm khiến tôi có cảm giác đứng ngồi không yên, thế nào cũng không thấy thoải mái. Hi Âm lại làm ra vẻ dương dương tự đắc, dẫn tôi đi chỗ đông chỗ tây, hoàn toàn coi ba người phía sau chỉ là không khí.
Trong thành Lan Lăng có một tòa miếu tự nổi tiếng toàn quốc, tên gọi là chùa Thiên Trữ. Đây là ngôi chùa xây từ năm Gia Tĩnh thời Khương Quốc, nghe nói là do công chúa Hiếu Trinh và phò mã tự mình đôn đốc xây dựng, lúc trước hương khói hưng thịnh, được cho là tu viện đệ nhất Giang Nam.
Hôm nay miếu hội này lại do trụ trì chùa Thiên Trữ chủ trì, vốn là tổ chức đại hội xuất hành tượng phật, sau lại dần dần hòa vào cùng một ít hoạt động dân tộc, như là vũ sư xiếc ảo thuật, múa rối, cầm quạt khiêu vũ.
Hôm nay là ngày hội chùa đầu tiên, nghe nói vào đêm sau sẽ có biểu diễn hoa đăng, vũ sư xiếc ảo thuật và các hạng mục vui chơi giải trí khác, dân chúng đều đi qua đi lại góp vui. trên đường người đi ngày một nhiều, rộn ràng nhốn nháo, chen vai chen chân. Ba người Bùi Lãm không biết từ khi nào đã đi sóng vai cùng chúng tôi, tên Vu Bân kia một tay cầm kiếm, sắc mặt nghiêm nghị, như là tùy thời mà rút kiếm ra khỏi vỏ. Hi Âm nắm chặt tay tôi, dặn dò: "Tiểu Mai, nơi này nhiều người, sau khi trình diễn bắt đầu nhất định phải cẩn thận đi theo ta".
Tôi gật đầu nói: "Yên tâm, ta không phải đứa trẻ lên ba, sẽ không bị lạc".
Giờ Dậu vừa đến, bên đường liền thắp sáng các kiểu hoa đăng, phần lớn là đèn kéo quân, trên đèn có bức tranh 'Hằng Nga bôn nguyệt*', , 'Chiêu Quân chiết mai'**, bất luận thần thái dáng vẻ đều giống như đúc, không khỏi khiến người ta nhìn chăm chú. Trừ cái đó ra, còn có đèn hoa sen, đèn thỏ ngọc, đèn du long.
*Hằng Nga bay về phía mặt trăng
**mình tra không được cụm này
Tôi nói: "Nhìn đi nhìn lại cũng không bằng đèn hoa sen đẹp mà người thay ta giành lấy ở Cẩm Thành. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu là Ôn Túc, lại nói, sao người biết đáp án? Người từng đi nước Yến sao?"
Hi Âm cười đắc ý: "Ta bác văn cường thức, học phú ngũ xa*".
*học sâu hiểu rộng
...Thật sự bắc thang cho hắn hướng lên mà.
Vũ sư xiếc ảo thuật sắp bắt đầu biểu diễn, người đi trên đường bị quan binh xua đến hai bên đường ngã tư, ở giữa dành chỗ trống cho đội biểu diễn. Tất cả mọi người rướn cổ về phía trước xem, Hi Âm tiếp rục che chở tôi, chẳng qua trong một chốc lát, tôi vẫn bị chen đến thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng.
"Tiểu Mai". "Mai Nhi".
Hai người bọn họ bỗng nhiên đồng thời gọi tôi, liếc nhau, lại hừ lạnh một tiếng, không thèm lặp lại.
Tôi bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, nói: "Này là sao?"
Hi Âm nói: "Tiểu Mai, nhất định phải bám chặt ta".
Bùi Lãm nói: "Mai Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng".
Vốn bị chen đến ướt đẫm mồ hôi, nghe lời hai người nói xong, tôi không khỏi đổ mồ hôi như mưa mùa hạ, cứ phải khẩn trương như vậy sao? Bèn nở nụ cười khô khan, nói: "Ta biết, ta biết".
Trong giây lát, trên phố lờ mờ truyền đến tiếng chiêng tiếng trống. Ngay sau đó là từng đợt tiếng khen ngợi trầm trồ. Không bao lâu, tiếng chiêng trống càng ngày càng gần, đi đầu chính là vũ long vũ sư, biểu diễn theo đội ngũ chậm rãi dạo phố. Cả thân mình cự long vàng óng ánh, khói bốc cuồn cuộn, trông rất sống động. Đám người bên cạnh nhộn nhạo, tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ đinh tai nhức óc.
Theo sát sau đó chính là rồng phun lửa, bắn hỏa tiễn, trò chơi đi cà kheo, ảo thuật, một đội đi cà kheo đi ngang qua, các nghệ nhân tay cầm giỏ trúc, trong giỏ trúc chứa đầy đồ ăn vặt, kẹo rang đậu linh tinh, bọn họ vừa đi vừa tung về phía đám người.
Đám người nhất thời sôi trào, mọi người phía sau chen lên phía trước, như là vàng ròng trên trời rơi xuống, e sợ làm cho người ta không nhặt được nửa phần.
"Ối, á, chậm một chút chậm một chút...". Tôi bị đám người kích động xô đẩy, không tự chủ được tiến về phía trước, tay đang cầm chặt tay Hi Âm cũng bị đám người tách ra.
"Tiểu Mai!". "Mai Nhi!".
Hi Âm và Bùi Lãm đều mang ánh mắt căng thẳng, muốn đẩy đám người ra để kéo tôi, nhưng quần chúng xung quanh lại bị kích động, ai cũng không muốn tránh ra cho bọn hắn chen vào. Bọn họ có võ công, nhưng không có cách nào thi triển, chỉ đành liên tục gọi lớn tên tôi.
Tôi bị dòng người kéo đi càng xa, sớm không rõ phương hướng. Mê man đứng trong bóng đêm u tối, chỉ thấy bốn phía đầu người chuyển động, rốt cuộc không tìm ra tung tích của mấy người bọn họ.
Lòng tôi nhủ, hóa ra đây là sức mạnh quần chúng.
Ước chừng đi suốt một con phố dài như vậy, rốt cuộc đám người cũng chậm rãi dừng lại ở góc đường, tôi vốn tính toán quay ngược lại để tìm bọn họ, bất đắc dĩ xung quanh chỉ toàn mấy ông chú bà bác, bèn ngoan ngoãn đợi tại chỗ, chờ bọn họ đến đây tìm tôi.
Đúng vào lúc này, đầu vai bị người ta vỗ nhẹ một cái, một giọng nói mang vài phần không tin được vang lên ở bên tai: "Ngọc Tiểu Mai?"
Tôi gian nan quay đầu lại, thấy một người dung mạo xinh đẹp, một phụ nữ mang dáng vẻ phong tình mừng rỡ nhìn tôi: "Ngọc Tiểu Mai, quả thật là con! Ta còn tưởng ta hoa mắt nhận sai người, hóa ra con không chết, thật sự là quá tốt!"
Tôi khó hiểu nói: "Bà là?"
Bà ta kích động tự giới thiệu: "Ta là Hoa cô, con không nhớ ta sao? Ở phường ca múa ta dạy cho con cầm kỳ thi họa phủ tranh xướng khúc, khi con xuất giá chính tay ta thêu cho cô hỉ phục uyên ương, con không nhớ rõ sao?"
Tôi không khỏi càng thêm nghi hoặc, ngạc nhiên nói: "Phường ca múa?"
Thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, bà thất vọng nói: "Con...đều quên rồi sao?"
Lòng bỗng nhiên hồi hộp, mơ hồ cảm giác được quá khứ của tôi gần trong gang tấc, chợt ma xui quỷ khiến cười nói: "À...Đương nhiên không quên, sao ta lại quên cô cô được! Đã lâu không gặp, gần đây cô cô khỏe không?"
"Vẫn già như vậy". Bà mỉm cười chua xót, nói: "Lần này ta tham gia lễ tang của ông chủ Hồ nên mới đến, ngày mai lại quay lại kinh thành. Ông chủ Hồ xưa nay tính tình nhân hậu, đối đãi với chúng ta vô cùng tốt, không nghĩ rằng người tốt không sống thọ, trẻ như vậy mà...hầy!"
Ông chủ Hồ? Chẳng lẽ, ông chủ của phường ca múa là Hồ Nguyên Sinh?
Bỗng nhiên trong lúc đó, giống như bà nhớ ra gì, kì quái nói: "Tiểu Mai, rõ ràng ta nhớ rõ trước đây một tháng có người đến báo tang, sao con lại xuất hiện ở Lan Lăng?"
Tôi đứng ngay tại chỗ ngây ngẩn cả người: "Báo tang? Báo tang gì chứ?"
Trong đầu hình như có gì mới lóe qua, như sao băng chớp qua, khiến tôi không bắt kịp.
"Đúng vậy, giấy trắng mực đen viết rõ ràng rành mạch. Nói con vì đi cầu phù thủy thay thái tử phi, lẻ loi một mình đi đến núi Thanh Thành, không cẩn thận trượt chân ngã từ trên núi xuống. Khi Thái tử dẫn người đi tìm, con đã chết lâu rồi. Trong phường rất nhiều tỷ muội đều đọc (giấy báo tang), bọn Mộng Thu, Lạc Nguyệt khóc vào ngày liên tiếp. Tất cả mọi người đều nhớ rõ cảnh tượng con xuất giá ngày ấy, nhưng người tốt sao không có..."
Bờ môi mọng nước còn đang không ngừng khép mở, theo như lời nói không có chỗ nào không phải là ý trời. Tôi nhìn bà chằm chằm, bên tai ong ong, trong đầu thoáng chốc trống rỗng, rốt cuộc không nghe thêm được câu nào cả.
"Chậc chậc, Ngọc thị này cũng thật sự đáng thương, mới vừa làm Thái tử trắc phi không bao lâu đã chết. Đều nghe nói dáng vẻ của nàng như thiên tiên như hoa như ngọc, còn hơn Tây Thi Chiêu Quân không chút kém cỏi, hầy, hồng nhan bạc mệnh, hồng nhan bạc mệnh mà".
"Các người không biết, Ngọc thị là độc phụ như rắn rết! Nếu cô ta không hạ cổ Thái tử phi, bị bắt đến núi Thanh Thành cầu phù thủy, thế nào lại trượt chân ngã xuống vách núi mà chết chứ? Ta muốn nói, đây là nhân quả báo ứng, cô ta tự làm bậy thì không thể sống!"
"Nàng cũng biết ngôi chùa trên núi là chùa lăng miếu, hơn mười năm trước đã bỏ hoang, nàngcó thấy hòa thượng đều là tùy tùng của Cửu thúc. Sau khi ta dẫn người lên núi tìm người, hắn cố tình giấu nàng đi, không cho ta tìm được nàng. Không chỉ có thế, hắn còn tìm một khối thi thể giả đặt ở con đường xuống núi, khiến ta nghĩ nàng đã không còn trên cõi đời này nữa!"
.............
Hóa ra, trong miệng người đời Thái tử trắc phi độc như rắn rết, hồng nhan bạc mệnh chính là tôi!
Hóa ra, theo như lời Bùi Lãm khối thi thể giả là Hi Âm dùng để lừa bịp người đời!
Hóa ra, Bùi Lãm không chỉ là hậu duệ hoàng tộc, còn là Thái tử đương triều, tương lai là thiên tử!
Hóa ra, tôi đã sớm biết rõ tất cả, chẳng qua chỉ không ráp chúng lại với nhau.
Như vậy Hi Âm thì sao?
Hắn nói tên thường gọi của hắn là "A Quân", hắn là Cửu thúc của Bùi Lãm, anh em của Hoàng thượng.
Tất cả đã rõ ràng như tuyết quang kinh điện*.
*tuyết quang: bông tuyết, kinh điện: tia chớp. Ý nói ở đây mọi thứ đã rõ ràng ngay trong nháy mắt.
A Quân, Bùi Quân.
Hóa ra hắn chính là Thục vương Cửu vương gia!
Khó trách ở Cẩm thành, người trong Tang phủ kính sợ hắn, khó trách hắn nắm rõ trong lòng bàn tay bí mật triều đình.
Khó trách hắn biết Ôn Túc chính là biên thành nước Yến, khó trách, người đạm mạc như hắn lại đồng ý xuống núi chữa bệnh cho Tang Mộc Vân...Nghĩ đến, mĩ nhân ở trong chùa chính là trắc phi của hắn, Tam công chúa Thát Bạt San nước Yến.
Tôi như bị bóng đè đứng tại chỗ, ngây ngốc thất lâu, cho đến khi một trận sấm sét cắt qua bầu trời đêm, chia màn đêm đen thẫm ra làm hai nửa. Chỉ nghe nổ một tiếng 'Ầm ----', đột nhiên tôi hoàn hồn, phát giác toàn thân là một mảng lạnh lẽo. Lại thấy đám người bốn phía đã tản đi, Hoa cô đứng dưới mái hiên cách đó không xa vội vàng ngoắc tay với tôi.
Mưa to tầm tã cùng với gió gầm gào thét đến, bao trùm mênh mang, vô tình cọ rửa không gian, dường như nhớ lại tất cả mọi thứ chủ yếu, cho đến khi trở lại hồng hoang, mưa rơi xuống đất nhanh chóng tạo thành vô số dòng nước chảy xiết. Hạt mưa to đổ ấp về phía tôi, hơi lạnh thấu xương như ma quỷ lặng yên xâm nhập vào trong cơ thể tôi, nháy mắt lan ra tứ chi.
Hoa đăng bốn phía run rẩy lay động trong mưa gió, ánh sáng mỏng manh dần dần mơ hồ trong màn mưa, cho đến khi hoàn toàn tàn lụi trong bóng đêm vô biên.
Tia chớp xẹt qua, phảng phất như con rắn bạc, nháy mắt biến đêm tối thành ban ngày. Tiếng nổ chói tai vang lên như dã thú rít gào, làm cho lòng người muốn vỡ ra.
Trong hoảng hốt, tôi lờ mờ cảm nhận thấy vài mũi nhọn lạnh lẽo ẩn bên trong tia chớp, đánh về phía tôi! Theo bản năng tôi lui về phía sau, không ngờ dưới chân lảo đảo vài bước, đầu đập mạnh vào bờ tường phía sau, chợt bất ngờ không kịp phòng thủ té ngã thật mạnh trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc, cơn đau như thủy triều ập đến. Mới vừa nói chuyện cùng Hoa cô, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nghẹn lại một luồng khí, khiến cho toàn thân hít thở không thông. Hiện tại, cỗ khí này chợt hóa thành máu dần dần trào lên, theo cơn ho khan kịch liệt, cuối cùng biến thành máu tươi đỏ sẫm phun ra. Mới vừa rơi xuống đất, liền nhanh chóng bị nước mưa cuốn mất không còn một chút nào.
Tôi vô lực chùi khóe môi, âm thầm bi thán, quả nhiên vẫn là phẩm chất quá kém...
Trước mắt có bốn gã đội nón bịt mặt xếp thành chữ nhất*, cầm kiếm chỉ về phía tôi.
*dàn thành hàng ngang
Trong đó một người nói: "Ta phụng mệnh Hoàng thượng, lấy mạng Ngọc Tiểu Mai. Trước khi ngươi chết, giao ra trâm hoa mai và danh sách đi!"
Ánh mắt tôi bị mưa làm cho mơ hồ, cười nói: "Không nghĩ rằng mặt mũi ta còn to như vậy, có thể phiền Hoàng thượng hao tâm tốn sức. Chẳng qua đưa cho ngươi cũng chết, không đưa cho ngươi cũng chết, thế nào cũng là một vụ mua bán lỗ vốn, thật tính không được".
Ánh mắt người nọ biến đổi, mũi kiếm đi đến gần hơn ba phần.
Đúng vào lúc này, nghe mọt tiếng hét to từ xa truyền lại: "Buông Mai Nhi ra!". Ngay sau đó, hai bóng dáng như kình phong nhanh chóng tiến đến. Cả người tôi run lên, cố gắng mở mắt tập trung nhìn vào, hóa ra là Bùi Lãm và Vu Bân.
Người bịt mặt hiển nhiên có chút cố kỵ với Bùi Lãm, không dám dễ dàng hạ chiêu ác độc, chỉ hô trong miệng: "Thần có thánh chỉ trong người, xin Thái tử điện hạ đừng làm tiểu nhân khó xử!".
Bùi Lãm giận dữ hét lên: "Bớt nói nhảm đi, nếu không muốn chết thì cút cho ta!"
Vu Bân nói: "Điện hạ, người đưa nương nương đi, giao nơi này cho thần!".
Ánh đao bóng kiếm cùng với mưa rền gió dữ quét ngang ngàn quân.
Cả người đau đớn kinh khủng, mỗi lần hít một hơi đều phải dùng sức rất nhiều. Tôi vô lực ngồi phịch trên mặt đất, không để ý ánh đao bóng kiếm, tiếng sấm ánh chớp trước mắt.
Không biết qua bao lâu, như có hơi ấm nhẹ nhàng vây quanh tôi, một bàn tay xoa xoa trán tôi, hết sức dịu dàng vuốt nhẹ. Tôi mờ mịt mở mắt ra, đột nhiên ập vào mắt là một đôi mắt cười như không cười. Ánh mắt kia thâm trầm sáng rực, linh khí bức người, như có chút ánh sao hòa vào trong đó.
Ý cười của hắn ấm như gió xuân tháng ba, hỏi: "Tiểu muội muội, muội có khỏe không?"
"Người là ai?". Tôi ngây ngốc nâng tay lên, thử chạm vào khuôn mặt như trăng khuất trong mâu, muốn nhìn hắn rõ ràng hơn. Nhưng, khi tôi vừa vươn tay, liền bị người gắt gao bắt được.
"Mai Nhi, Mai Nhi!". Có người vội vàng gọi tên tôi.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, hóa ra trước mắt chính là Bùi Lãm, không phải người trong mộng kia. Tôi suy sụp nhắm lại đôi mắt, tùy tiện để mưa dần dần cọ rửa cảm giác đi.
Cuối cùng trí nhớ cũng hoàn toàn thức tỉnh trong một khắc này.